Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 291: Bạn trai của tôi
—
Lâm Yên mở bàn tay anh ra, dịu dàng lau sạch dấu mực đỏ in trên lòng bàn tay. Màu đỏ nhạt đến khó thấy, nhưng cô biết—anh xưa nay ghét bẩn.
Văn Tiểu vẫy vẫy cái đuôi, đầu dần chìm xuống nước, xoay người bơi đi như thể rất khinh thường chuyện đó.
Lâm Yên không nhịn được bật cười:
Anh bật cười, đưa tay nhéo cằm cô một cái rõ mạnh:
Cô vốn sợ bị cù như thế, nên rúc vào lòng anh, làm nũng như một đứa bé.
Giọng anh trầm thấp, mang theo từ tính như thể được hòa vào không khí ấm áp mùi hoa nhài quanh vườn, khiến không gian trở nên mờ ảo, ám muội đến khó tả.
“Liệu nó có thích không…”
Nụ hôn ấy vừa trong trẻo lại dịu dàng đến lạ thường.
“Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nụ hôn của anh nhẹ rơi xuống hàng mi đang khẽ run rẩy của cô.
Nhớ đến mức vừa xong việc đã muốn lập tức đi tìm cô. Nhớ đến mức muốn biết hôm nay cô có vui không, cô đang làm gì, có giận anh vì quá bận rộn mà lơ là cô hay không.
Lâm Yên hơi đỏ mặt, hàng mi dài cụp xuống, quay đầu liếc anh một cái:
Giọng anh tiếp tục trêu chọc:
Lâm Yên nhét lại khăn tay vào túi áo vest bên ngực trái của anh, cẩn thận gấp thành hình tam giác, ngón tay chạm vào lớp lụa trơn bóng, từng chút từng chút chỉnh lại cho ngay ngắn, không một nếp gấp lệch nào.
“Liêu tiên sinh, làm phiền đi đường khác một chút, khu này tạm thời không tiện qua.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
—
“Đúng là không nỡ.” Mẫn Hành Châu rũ mắt, ánh mắt dần trầm xuống, câu nói ấy sát bên tai cô, vừa khẽ vừa nặng:
“Vậy còn anh thì sao, bạn trai của em?”
“Nó giống em hả?”
…
Liêu Trọng Khâm chưa hiểu ra nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn đổi hướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên bờ hồ nuôi cá sấu.
“Gọi chị đi.”
Ngón tay anh còn chạm nhẹ vào sau gáy cô, v**t v* không có quy luật.
Lâm Yên ngẩng đầu, cong khóe môi phản vấn lại:
“Bảo bối của anh, sao có thể nhường cho người khác cưng chiều được.”
Là độc, là nghiện… cuối cùng có ra sao, anh cũng không màng.
Vì quá vội vã khi đẩy cô lên lan can, Lâm Yên không kịp đứng vững, phần thắt lưng đập mạnh vào tay vịn bằng gỗ, đau đến suýt khóc.
Anh hôn cô.
Chương 291: Bạn trai của tôi
Anh tựa cằm lên vai cô, một tay nghịch dải ruy băng thắt ở eo váy, giọng lười nhác mà mang theo vài phần trêu chọc:
“Nhớ anh không?”
“Có phải là Thất gia không nỡ nhường nó không?”
Anh nhẹ “ừm” một tiếng từ trong cổ họng,“Lát nữa lấy khăn ướt.”
Mẫn Hành Châu như thể mắc phải một cơn nghiện khó dứt, say mê trong từng khoảnh khắc chìm đắm ấy.
“Có nhớ.”
Cuối cùng, anh ôm lấy cô đứng bên hồ, tay cầm tay cùng cô ném cho “Văn Tiểu” một miếng bánh quy sô cô la.
“Hay mang nó về biệt thự nuôi?”
Lâm Yên rất thích Văn Tiểu—khi thì kiêu ngạo, lúc lại nhõng nhẽo và thông minh lanh lợi.
Mẫn Hành Châu lặng lẽ nhìn cô, như rất thích cái cách cô bận rộn vì những điều nhỏ nhặt. Cổ tay anh đặt nhẹ lên eo cô, hỏi khẽ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nó không muốn là của em đâu.”
“Tay anh bẩn rồi, giúp anh lau đi.”
Lâm Yên cũng từng nghĩ vậy, nhưng làm thủ tục và chăm sóc vốn rất phiền:
“Anh thật b**n th**.”
“Cuối cùng là Văn Tiểu của Lâm Yên, hay là Văn Tiểu của Mẫn Hành Châu đây?”
Cô tranh cãi:
“Khô rồi, phải có khăn ướt mới lau sạch được.”
Ngay cả Phương Đồng, đứng cách đó không xa, cũng thoáng ngạc nhiên.
Cô gật đầu:
Lâm Yên nghe xong, như hiểu như không, chỉ khẽ “ồ” một tiếng, ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất.
Ngoài vườn hoa, Liêu Trọng Khâm vừa định đi ngang qua thì bị Viên Tả chặn lại.
Mẫn Hành Châu liếc cô, thấy cô đang cúi đầu ngóng trông câu trả lời, anh liền bật cười khẽ, ánh mắt hờ hững rơi lên Văn Tiểu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh muốn nói với cô rằng—dù bản thân anh đã chẳng còn trong sạch gì nữa, nhưng anh vẫn muốn có được một người như cô, trong lành và tinh khôi.
Mẫn Hành Châu đưa khăn tay lụa đặt vào tay Lâm Yên, môi khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười lười nhác, mang theo chút bông đùa mờ ám:
“Thích Văn Tiểu à?”
Người đàn ông đang giữ gáy cô chỉ khẽ cau mày, tay dần lần lên cao, năm ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, siết lấy cho đến khi cô không thể thở nổi mới chịu buông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.