Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 288: Mơ thấy tôi gì sao, Lâm Yên
Anh tức điên: “Đứa ngốc nào sáng mùng một lại giỡn với ông mày thế này chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bên Tần tiên sinh…”
Uyển Uyển còn gửi kèm tấm ảnh chụp chung với mấy đứa nhỏ. Cả chục nhóc tì da ngăm ngăm, nhìn chắc chỉ tầm bảy tám tuổi thôi.
Vị quản gia ấy đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, sao có thể không nhận ra vẻ u sầu trong đôi mắt của anh thiếu gia này. Gò má hơi gầy, làn da mỏng đỏ ửng vì rượu, rõ ràng là vừa mới khóc xong hoặc say đến mềm nhũn.
Thực ra Lâm Yên không biết, Mẫn Hành Châu đã dậy từ sớm, chỉ là không muốn đánh thức cô.
Anh đưa tay lên lau trán, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Lâm Yên xoay người lại, nằm đối diện anh, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt Mẫn Hành Châu, ngón tay nhẹ đặt lên môi anh.
Quản gia khẽ thở dài, tay đặt lên tay nắm cửa chuẩn bị rời đi: “Cậu nên thay đồ xuống lầu sớm một chút, tiên sinh và phu nhân đang đợi cậu ở dưới. Không thì lại lo cho cậu đấy.”
Quản gia vừa định nói thì nhìn thấy Tần Đào tu cả chai rượu đến ướt cả áo choàng ngủ. Mới rạng sáng đã say khướt trở về, ngủ có nửa tiếng lại dậy uống tiếp.
Dịch tiên sinh sửa đường, cũng là để chiếc xe gầm siêu thấp của mình có thể vượt núi băng đèo, tiện đường đến thăm em gái mà.
Lâm Yên lập tức phủ nhận, “Anh nói bậy, không có.”
Là tin nhắn của Uyển Uyển gửi đến, báo rằng món quà Lâm Yên gửi cho lũ trẻ vùng cao đã được nhận đúng vào mùng một Tết.
Lâm Yên nhỏ giọng trách, “Thế mà còn đè lên tóc em.”
Mẫn Hành Châu chậm rãi mở mắt, “Sớm hơn em.”
Cô bỗng bật cười, dịu dàng nói một tiếng: “Chào buổi sáng.”
Sáng hôm đó, Tần Đào nhận được một cuộc gọi. Là một dãy số lạ hoắc, chỉ reo đúng một lần rồi ngắt, khiến anh giật mình tỉnh giấc trong cơn mơ.
Tần Đào ném luôn cái gối trong tay, chửi thề: “Đừng tra nữa! Mẹ kiếp!”
Một mối tình mà sao lại biến người ta thành dáng vẻ này? Cậu thiếu gia nhà họ Tần từng phong lưu tuấn tú là thế, giờ đây còn lại gì?
———“Sao em lại tên là Uyển Uyển chứ không phải là Vãn Vãn? Chữ ‘Uyển’ khó viết quá đi.”
Có lẽ, đó chính là cuộc sống yên bình và tĩnh lặng mà Uyển Uyển luôn mơ ước.
Anh thiếu gia nhỏ của nhà họ Tần lẽ ra nên sống phóng khoáng giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ, hết mình tận hưởng tuổi trẻ, tận hưởng cả tình yêu mà anh chọn lựa với tất cả sự kiên định.
Lâm Yên lặng lẽ vuốt màn hình, đóng điện thoại.
Tần Đào lúc này mới có phản ứng. Đôi mắt ngà ngà say nhìn ra ánh sáng buổi sớm ngoài cửa sổ sát đất: “Tìm cô ấy làm gì chứ…” Dừng lại một chút, anh lại ngửa cổ uống thêm ngụm rượu, “Cô ấy cũng không muốn gặp tôi.”
Những phút sau đó, Lâm Yên và Uyển Uyển nhắn tin trò chuyện khá lâu. Uyển Uyển kể điều kiện nơi đây không tính là quá khắc nghiệt, dân làng thì chất phác, hiếu khách, rất nhiệt tình. Chỉ là lũ học trò đang tuổi ăn tuổi lớn nên hơi nghịch ngợm một chút. Vị Dịch tiên sinh—Dịch Lợi Khuynh ấy, đã quyên góp rất nhiều tiền để xây đường, tu sửa nơi này nơi kia, khiến lũ trẻ sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Mấy ông bà già trong làng thậm chí còn bảo, sắp tới có khi phải lập bài vị riêng cho vị Dịch tiên sinh ấy đặt trong từ đường mới được.
“Em hôm nay vui thế.” Mẫn Hành Châu nhướng nhẹ mí mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô, “Là vì nghe được tin của Dịch Lợi Khuynh à?”
Anh đưa tay lên, khẽ véo cằm cô, “Không được nhớ đến anh ta.”
Nhưng rồi, Tần Đào không tài nào ngủ lại được. Nằm dài trên ghế sofa da, thi thoảng lại liếc nhìn số điện thoại kia, vẻ mặt tràn ngập u sầu và mất mát. Có lẽ vì linh cảm quá mãnh liệt, anh luôn có cảm giác số điện thoại đó đang cố truyền tải điều gì đến mình.
Cô nói, chữ “Uyển” đúng là khó thật. Xoắn lại, buộc thành nút thì gọi là “Uyển”, tạo cho người ta cảm giác rối ren, không suôn sẻ, như một nút thắt c·h·ế·t không thể cởi ra.
Mùng một Tết.
Ngày đầu năm vốn nên vui vẻ, mà anh lại như con thú bị thương, trốn vào một góc để l**m láp vết thương, không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Quản gia nhìn thôi cũng thấy xót.
Tần Đào không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi trên điện thoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh kéo cô vào lòng, ôm trọn dáng người mềm mại trong bộ đồ ngủ chưa chỉnh tề ấy.
Tần Đào kéo cổ áo, lấy khăn giấy lau ngực bị ướt: “Chúng ta làm việc bí mật, hiểu chưa?”
Khóe môi Lâm Yên khẽ cong—người đàn ông này, từ xương cốt đến đường nét đều mang vẻ quý phái mà không ai sánh được, sao lại lạnh nhạt như thế nhỉ.
Anh bật cười khẽ, rồi đưa tay luồn xuống lấy ra mấy lọn tóc dài bị vướng dưới cánh tay mình.
Chẳng bao lâu sau, quản gia đẩy cửa bước vào, nhặt mớ đồng hồ và quần áo vương vãi trên sàn, mấy lần hỏi Tần Đào có muốn xuống lầu chúc Tết hay không.
Lâm Yên mở đoạn video, thấy Uyển Uyển cười thật sự rạng rỡ, thật sự hạnh phúc.
Nhưng, đó là chuyện tốt.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã bao giờ có được cuộc sống suôn sẻ đâu.
“Các em nào, chúng ta cùng cảm ơn chị Lâm Yên vì món quà Tết năm nay nhé!”
Người bên gối giơ tay, từ phía sau ôm lấy cô vào lòng, cằm anh nặng nề đặt trên bờ vai gầy gò của cô.
Cánh cửa chỉ vừa khép một nửa.
Ban đầu, Tần Đào còn tưởng là Uyển Uyển tìm đến, nhưng khi gọi lại thì bên kia đã tắt máy.
Trong tấm ảnh, Uyển Uyển buộc tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán trắng trẻo mịn màng. Cô mặc chiếc áo len đỏ rộng thùng thình, quần jean nhạt màu, không có giày cao gót, chỉ mang đôi giày bệt đen đơn giản.
Uyển Uyển đã từ bỏ kiểu váy nhỏ kiểu Chanel thường mặc, từ bỏ thói quen mua sắm túi xách, trang sức yêu thích, từ bỏ luôn mái tóc mái thưa từng làm nên dấu ấn của mình.
Lâm Yên giật mình, như một con thú nhỏ bị động chạm đến lớp lông xù—cô nhanh chóng giấu điện thoại xuống dưới gối, “Anh có phải đang nghe lén em không đấy?”
Phải nhờ đến việc Dịch Lợi Khuynh gần như dốc hết tính mạng mới giúp cô trưởng thành bình an, được làm những điều mình thích.
Vẫn còn chút uể oải của sáng sớm, giọng của Mẫn Hành Châu khàn hẳn đi, “Ngủ đủ chưa?”
Cho nên, Uyển Uyển mới luôn giữ được cái tính cách tinh nghịch, lạc quan và rạng rỡ như vậy.
Anh ở phía trên.
“ Thất gia thức từ lúc nào vậy?”
Tần Đào ngả người xuống ghế, lại nhớ đến giấc mơ ngắn ngủi đã đánh thức mình.
Tần Đào do dự một hồi, lại bấm gọi số ấy.
“Thiếu gia, cậu có muốn tôi định vị vị trí của Dịch tiểu thư không? Tôi có thể giúp cậu.”
Anh ngửa đầu tu một ngụm whisky từ chai, lẩm bẩm: “Em nhìn xem đi, anh gần như đã quên em để sống một cách tiêu dao rồi, vậy mà em cũng không để anh yên một chút trong ngày đầu năm à…”
Mấy tháng này dường như đã khiến Uyển Uyển trở thành người hoàn toàn khác. Vùng núi ở Vân Thành rốt cuộc có sức hút thế nào mà khiến cô thay đổi đến vậy?
Điện thoại reo lên.
—
Tần Đào cho người đi điều tra—đó đúng là số của Dịch Uyển Uyển. Nhưng bất kể anh gọi lại bao nhiêu lần, bên kia vẫn luôn trong trạng thái tắt máy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đào vẫy tay, gọi quản gia quay lại: “Vẫn là đi điều tra đi. Đừng để hai người dưới lầu biết, tra được rồi thì báo ngay cho tôi. À mà này, chuẩn bị thêm vài món đồ tốt một chút, tôi muốn đến Vân Thành một chuyến.”
Lâm Yên dậy sớm hơn Mẫn Hành Châu. Người đàn ông bên cạnh đè lên tóc cô, khiến cô chẳng còn muốn nhúc nhích, chỉ muốn vùi vào vòng tay anh mãi thế này. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua môi mỏng đến sống mũi thẳng tắp của anh, cảm nhận sự lạnh lẽo nơi anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả đám trẻ con kia đúng là dễ thương quá chừng, thi nhau nói “Chúc mừng năm mới” rồi gửi lời chúc phúc tới cô.
Bên kia vẫn không mệt mỏi cũng chẳng mềm mỏng, lạnh lùng phát ra giọng thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Anh vẫn còn nhớ, cô từng viết vào lòng bàn tay anh —“Kéo Uyển, cũng như kéo giữ.”
—Có lẽ, Lâm Yên cũng chưa từng nghĩ tới một chuyện như vậy—cũng là anh em ruột cùng bị cha mẹ vứt bỏ giữa nhân gian, tại sao Dịch Lợi Khuynh lại có thể vì Uyển Uyển mà che chắn cả một bầu trời, còn Doãn Thế Phàm thì lại dồn ép em gái mình đi vào con đường sai trái?
Hơi thở của anh mang theo tiếng cười khẽ.
Cô ấy đầy đặn hơn trước không ít, có lẽ cũng tăng vài cân.
Lâm Yên từng nghe Uyển Uyển nói, tụi nhỏ đều là trẻ em bị bỏ lại sau trong các bản làng xa xôi, chẳng thể rời khỏi núi rừng.
“Em không có mà.” Ngón tay cô vừa lúc chạm vào lồng ngực anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ dưới đầu ngón tay, khiến cô khẽ rên lên một tiếng, “Trong đầu em chỉ có Thất gia, đến cả trong mơ cũng là hình bóng Thất gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần đừng vướng vào cái “nghiện” mang tên tình yêu là được.
Chương 288: Mơ thấy tôi gì sao, Lâm Yên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.