Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 274: Vẻ đẹp đến mức khiến người ta mê muội
“Rõ ràng lỗi không phải của anh, là họ làm chuyện xấu, không phải anh. Chỉ vì đứa bé, anh phải gánh hết sao? Còn em, làm mẹ, đứng đây nhìn anh chịu đựng, em cũng chịu không nổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô muốn ngửi thử xem trên người Mẫn Hành Châu có mùi của Doãn tiểu thư hay không — cô ấy đã dùng hết một hộp khăn giấy, người đàn ông này từng mê đắm Doãn Huyền như thế, liệu có còn lưu luyến không?
Ngay từ khi anh lựa chọn nói hết mọi chuyện ra, thì cho dù có giỏi quyền mưu tới đâu, có bản lĩnh tới mấy, cũng không thể thoát khỏi tay cha mình.
Anh có cái tính kiêu ngạo, độc đoán, lúc nào cũng muốn nắm trọn mọi thứ trong tay.
Trong lúc chờ anh trả lời, bên cạnh vang lên tiếng chổi quét tuyết của công nhân vệ sinh, thỉnh thoảng lại có tiếng động cơ ô tô khởi động, có người che ô tay xách bữa sáng đi ngang qua.
“Anh ngốc hay em ngốc?” cô cãi.
Cha anh chỉ mong có được một đứa con trai xuất sắc, làm rạng rỡ gia đình.
Anh, một khi đã quyết định làm thì sẽ làm, muốn làm là làm, chưa bao giờ cần giải thích hay báo trước cho ai.
Lâm Yên còn ngửi thấy mùi canh thịt dê.
“Mỗi chuyện phải tính riêng.”
Chương 274: Vẻ đẹp đến mức khiến người ta mê muội
Lâm Yên nghĩ đến rất nhiều chuyện — nhớ đến việc thời gian đó, Mẫn lão gia cũng không để nhà họ Liêu chen tay vào, cũng không để nhà họ Triệu, nhà họ Tần nhúng tay.
“Em sẽ đi cầu xin cha anh, bảo ông đừng so đo nữa. Rõ ràng là em yêu cầu anh làm thế, là Dịch Tịch Sâm xấu xa thôi mà.”
Từ nhỏ đến lớn, anh là người được chở che trong lòng bàn tay, mọi việc đều nằm trong kiểm soát — vậy mà lần này, lại mất con trong tay mình.
“Lâm Yên, em thực sự không muốn anh xảy ra chuyện sao?”
“Em không muốn anh phải chịu trách nhiệm đâu.” Lâm Yên nhẹ nhàng nói:
Nhưng nghĩ lại, với tâm trạng cô lúc này, không chiều thì sao bây giờ?
Lâm Yên ngẩng đầu nhìn anh, gió thổi những bông tuyết nhỏ len vào dưới ô, lướt qua sống mũi thẳng tắp, cứng cáp của anh — đẹp đến mức như khiến người ta mê muội.
“Ngốc.”
Mẫn Hành Châu lại thản nhiên đổi tay che ô, giọng lãnh đạm:
Mẫn Hành Châu siết chặt tay ôm cô, nhìn cô chăm chú:
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Lâm Yên lại thấy hối hận, hối hận vì đã từng ép buộc anh ở bệnh viện, cũng từng ra sức trừng phạt anh… cuối cùng lại chỉ khiến bản thân đau lòng.
Cô cong môi, đáp lại:
“Em nghĩ em là ai, nói về là về được chắc?”
Sự tinh tường và lão luyện của Mẫn Hành Châu, đối với ông, là một sự thất vọng.
Dù vậy, cho dù Lâm Yên có kéo mở áo vest của anh ra, anh vẫn đứng đó, toát ra khí chất cao quý, trầm ổn, mà chẳng ai có thể sánh bằng.
Trong lòng cô, có một ý nghĩ rất nhỏ nhoi mà cũng rất xấu xí.
Lâm Yên cố gắng thuyết phục anh:
Những ý nghĩ giấu kín, hèn mọn, nhưng cô không thể tự dối mình rằng mình cao thượng hơn.
Lâm Yên nói:
Lâm Yên nhớ, nhớ rõ khi cô cầm tờ siêu âm thai cười đưa cho anh xem, anh chỉ thản nhiên liếc nhìn phôi thai bé nhỏ ấy, chưa từng nói một lời.
Mẫn Hành Châu nheo mắt nhìn cô, lát sau bật cười:
“Nếu không có tai nạn với Doãn tiểu thư, chiếc xe đó cũng sẽ lao tới thôi, đâu phải vì cô ấy? Em chỉ là… chỉ là cố chấp, chỉ vì lúc nào anh cũng chọn cô ấy trước, em mới đau lòng. Nhưng mà, đã qua rồi mà…”
Ai mà dám từ chối anh chứ?
Lâm Yên thật sự làm vậy — cô dụi đôi mắt vẫn chưa trào lệ lên ngực anh.
Lần này, Mẫn Hành Châu thấp giọng hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng cô mang theo tiếng khóc, khiến lòng Mẫn Hành Châu mềm đi hơn nửa.
Nghe vậy, anh siết cô chặt hơn, cúi thấp đầu, thở dài khe khẽ.
Gió lạnh thổi khiến mũi cô đỏ ửng, cô nhẹ nhàng hít vào.
“Em không chịu đồng ý kết hôn, chẳng phải vì em vẫn để bụng đấy sao?”
Lâm Yên thầm hiểu — Mẫn Hành Châu luôn canh cánh chuyện cô không đồng ý kết hôn.
Lâm Yên hỏi anh rất nhiều, hỏi có phải từ đầu đến cuối đều do anh bày bố không.
“Anh ngốc.”
“Em…” Anh vừa mở miệng, Lâm Yên đã nổi giận, Mẫn Hành Châu vội mím môi, đổi lời:
“Về không?”
Nhưng nếu Mẫn Hành Châu — người đàn ông chuyên quyền độc đoán này — chỉ cần chĩa thẳng s·ú·n·g vào cô, thì cô đâu còn đường trốn chạy.
Giọng Lâm Yên mềm mại, nghẹn ngào:
Cách đó không xa, người nhà họ Tống đang đứng bên xe, tuyết phủ trắng trên vai áo họ. Dãy xe sang trọng cùng tài xế đang chờ ở đó, đều lấm tấm tuyết.
Chuyện của Dịch Tịch Sâm, chuyện tin nhắn, chuyện đứa bé, chuyện lão Lưu… quá nhiều, quá nhiều.
Cô tự hỏi, người đàn ông này, có từng dỗ dành Doãn Huyền đừng khóc giống như vậy không?
Xuất sắc thì có đấy — nhưng quá kiêu ngạo, quá phóng túng, không chịu an phận, thành ra mất mặt.
Ai biết được, Lâm Yên lại ngốc nghếch đến thế.
Mẫn Hành Châu nhận lấy, tự mình che ô bằng một tay.
“Không phải thế… mọi chuyện qua rồi mà. Anh lại cứ cố chấp nhận hết làm gì.”
Nhưng lần này, Mẫn Hành Châu tự mình bước ra, khai hết từng việc một, không giấu giếm điều gì.
Mẫn Hành Châu nhìn cô, khẽ cười khẽ mắng:
Hai trán tựa vào nhau, Mẫn Hành Châu khẽ động yết hầu, giọng khàn khàn:
Cô giống như một chú nai nhỏ bướng bỉnh trong rừng sâu, nghịch ngợm từng bước dẫn dụ thợ săn đuổi theo mình.
Lâm Yên mơ hồ, nghẹn ngào:
Anh thật ra rất ghét phụ nữ khóc.
“Mẫn Hành Châu, đừng dỗ em nữa. Nếu lại không rời được anh thì biết làm sao đây?”
“Em cầu xin ông ấy làm gì?”
Mẫn Hành Châu nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giọng trầm thấp:
Tình cảm buồn cười này, cái gọi là lòng hiếu thắng của đàn ông, thực ra chẳng đáng giá.
“Có những hình phạt, là anh phải chịu.”
Thôi thì… chiều vậy.
Lâm Yên nhẹ nhàng lắc đầu:
“Em không đồng ý thì anh không theo đuổi nữa à? Còn bày ra vẻ kiêu ngạo với em làm gì? Lòng tự trọng đó có giúp anh kiếm tiền hay sao?”
Trong làn gió lạnh lẽo, Mẫn Hành Châu nhìn lớp tuyết trắng ấy, trầm mặc.
A Bân cầm một chiếc ô đen đi tới.
Mẫn Hành Châu không đáp.
Ký ức ấy khiến mắt cô đỏ lên, giọt nước mắt lặng lẽ trào dâng.
Ngoan ngoãn mà kiếm tiền đi, đừng mơ mộng chuyện lật trời.
Mẫn Hành Châu nghĩ, Lâm Yên đúng là không biết điều — lúc thế này, lúc thế kia, nhỏ mọn, đỏng đảnh, cứ muốn mọi chuyện phải theo ý mình.
Càng ít người dính vào càng tốt.
Mẫn Hành Châu nhíu mày, thật sự thấy cô có chút hồ đồ:
Dưới chiếc ô đen che khuất bầu trời, không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn, ánh sáng xung quanh như tối đi vài phần. Lâm Yên liếc trộm vẻ mặt anh từ khóe mắt, dè dặt hỏi:
“Không được. Để em ghét anh không tốt sao? Ghét nhiều rồi, sẽ không còn yêu nữa.”
Biết làm sao được — cái sự kiêu ngạo đáng cười này.
Anh che ô, cẩn thận hỏi cô:
“Anh từng hứa với em, mọi chuyện sẽ qua thôi, Lâm Yên.”
Cổ áo vest của anh bị ướt, Mẫn Hành Châu bất đắc dĩ nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng làm bẩn áo anh đấy.”
Chính anh cũng không nhận ra — hôm nay mình đã thở dài không biết bao nhiêu lần.
Ông cụ Mẫn thực ra rất hiểu rõ: những chuyện như thế, dù kết quả ra sao, cũng chỉ nên để một người gánh lấy tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà, anh vẫn cứ lật — âm thầm hạ gục tên cáo già Dịch Hồng Sơn. Ai dám nói phía sau không phải do anh ngầm bày bố?
Có lẽ là mệt, cũng có lẽ là vì Lâm Yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải lỗi anh sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.