Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 160: Gặp anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Gặp anh


Cô đi dạo trong vườn sau nhà, rẽ phải là một khu rừng rậm cao ngút cùng hồ cảnh quan ngăn cách với dinh thự kiểu Pháp bên cạnh.

Mẫn Hành Châu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ấm ức ấy, lòng bỗng nổi lên cơn bực bội khó hiểu.

Cô bắt đầu gọi, từng tiếng một, “Tổng giám đốc…”

Lâm Yên hiểu anh đang ám chỉ gì, vẻ mặt chợt trở nên đầy uất ức, cô rúc vào lòng anh, ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, “Là hai người, vậy anh có thể ở bên bọn em không?”

Lâm Yên nhắn hỏi Tần Đào: “Anh đang chơi ở xó nào thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu ấm Tần đang say khướt vẫn còn thức: “Em gái tính giở trò gì đấy?”

Lâm Yên tựa đầu vào giường, bật đèn, rèm cửa dày phủ kín khiến căn phòng quá đỗi yên tĩnh, chẳng thể đoán được bây giờ là mấy giờ rồi.

Mẫn Hành Châu vẫn không đáp cũng chẳng mở mắt. Lâm Yên cứ tiếp tục gọi, giọng thì mềm mại mà cũng thật tinh quái.

Ánh sáng từ hành lang hắt vào giúp cô lần mò mở đèn tường. Lặng lẽ tiến đến giường Mẫn Hành Châu, nhẹ tay kéo chăn chui vào. Mùi thơm trong chăn lụa tơ tằm thoảng qua mũi, mát lạnh mà phảng phất chút đắng.

Cô đi vòng một đoạn khá xa, ấn chuông cửa. Một ông lão ra mở, mặt lạnh tanh nói: “Không khóa trái.”

Lâm Yên chống tay lên ngực anh, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi kia. Rất nhẹ. Anh vẫn mím chặt môi, không chút biểu cảm.

Chỉ hai phút sau, Tần thiếu gia vốn quá hiểu tính cô liền đáp: “Tôi ở nhà, lão Hà ở nhà, lão Nhị cũng ở nhà…”

Trò trẻ con nào cơ, là việc chặn tin nhắn ư? Xem ra anh thật sự tức giận rồi. Lâm Yên nhìn anh, thoáng chốc mím môi, lật chăn đứng dậy, “Anh không nói chuyện với em, em buồn, ngủ không nổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô cúi đầu, khẽ nói: “Em ở nhà một mình, sợ bóng tối.”

Rõ ràng biết Mẫn Hành Châu đang có phản ứng, nhưng cô cố tình giả vờ không hay biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không, thì chỉ thấy cô đang làm trò.

Lâm Yên gửi qua một sticker ăn dưa hấu.

Nói rồi, cô cũng chẳng đợi anh phản ứng, giả vờ như mình thật sự đang rất buồn, chuẩn bị rời đi.

Đến lần cuối, tay cô trong chăn vô tình hay cố ý đặt lên vòng eo rắn rỏi của anh, ôm lấy anh, “Tổng giám đốc, để ý đến em đi…”

Lâm Yên hiểu ý, khoác áo ra ngoài.

“Anh không hoan nghênh em đến à? Chuyện này mà lộ ra ngoài, em mất mặt c·h·ế·t mất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫn Hành Châu nghiêng đầu, liếc cô một cái. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nét u tối giữa hàng lông mày anh lại càng đậm hơn, khiến tim Lâm Yên chợt khựng lại.

Còn tùy xem có cảm xúc hay không.

Mẫn Hành Châu khẽ mở mắt, nhưng không nhúc nhích, “Em định làm gì?”

Bất chợt, cô chẳng hiểu nổi rốt cuộc Mẫn Hành Châu đang giận điều gì. Cô lướt điện thoại, không có tin nhắn mới, anh thật sự không để ý đến cô, cũng không chủ động liên lạc.

Mẫn Hành Châu nhíu mày, khẽ cười nhạt, chẳng đoán nổi anh đang nghĩ gì: “Những trò trẻ con đó ban ngày chưa chơi đủ sao?”

Thế nên…

Cô đứng dậy sang thư phòng bên cạnh mở máy tính làm việc. Căn phòng vẫn giữ nguyên cách bài trí trước đây, đồ đạc của Mẫn Hành Châu, Lâm Yên đã quá quen thuộc, cũng không thấy lạ lẫm gì.

“Thế à.” Mẫn Hành Châu nhếch môi, “Xác định là buồn ngủ, chứ không phải cười tỉnh trong mơ?”

Một nữ giúp việc theo sau, cầm theo chùm chìa khóa, “Tiểu thư, bên này có một cửa nhỏ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu có, sẽ thấy dễ chịu.

Trên đường đi sương gió thấm vào tay chân khiến người cô lạnh toát, ngay cả gương mặt cũng lạnh. Cô rón rén dán vào người anh tìm chút ấm áp, vừa chạm vào, đã cảm thấy nóng ran, những đường nét cơ bắp rắn chắc in hằn lên lòng bàn tay cô.

Chương 160: Gặp anh

Cô nhăn nhở cười: “Muốn chen vào giường của anh.”

Phía sau vườn hồng tím hồng rực rỡ là một bức tường thành cổ cao vút, bên trên có một cánh cửa. Lâm Yên cuối cùng cũng biết đường tắt để sang nhà hàng xóm.

Cô nghịch ngợm áp sát ngay trước mí mắt anh.

“Việc em chặn anh là lỗi của em.” Giọng cô vẫn mềm mại, “Em biết mình sai rồi.”

Lâm Yên cảm ơn, cởi giày bước lên tầng, đi rất nhẹ, vặn tay nắm cửa rồi khẽ đẩy vào, tách, cửa mở, trong phòng tối om.

Mẫn Hành Châu hờ hững đáp: “Em đâu có một mình.”

Gọi đến sáu, bảy lần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Gặp anh