Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118: Niêm phong
Đèn đỏ trên phòng mổ vẫn chưa tắt.
Quả nhiên, là xe của Mẫn Hành Châu. May mắn thay, chiếc Ferrari không bị lật, đỡ cho Lâm Yên một cú đâm trực diện – tuy xảy ra chuyện, nhưng vẫn coi là giữ được mạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khu vực hút thuốc nơi cầu thang, Mẫn Hành Châu rít từng điếu thuốc như nuốt lửa. Vẻ mặt anh như tảng băng tĩnh lặng không thể đoán nổi, đôi mắt trầm mặc không cảm xúc, cô đơn đến lạnh người.
Bản tin thời sự: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vợ cũ của Mẫn thiếu gia, con của Mẫn thiếu gia – đều đang trong phòng phẫu thuật.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một đứa trẻ đến với anh – nhất là theo cách này.
Vệt bánh xe cháy khét kéo dài tới hơn năm mét, có lẽ còn dài hơn nữa.
Tần Đào vừa đến, đã thấy Mẫn Hành Châu đang dựa vào tường, một mình, trong đêm tối lặng lẽ.
Lão phu nhân cười gằn:
Cầu, bị niêm phong.
“Đứa bé… cậu muốn không?”
“Trên cầu Giang Bắc đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng. Quý vị tài xế vui lòng đi đường vòng, đoạn đường Giang Bắc tạm thời bị phong tỏa trong đêm nay.”
Tần Đào cũng không dám chen lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên bậc thang, cùng chờ, cùng chịu đựng. Từng giây từng phút đều trôi chậm đến nghẹt thở.
Tần Đào xem được tin tức, nhìn thấy biển số bị làm mờ, mẫu xe Ferrari bản giới hạn trông rất quen mắt, anh lập tức gọi điện xác nhận.
Chỉ thế thôi.
“Không liên quan đến người khác. Là cháu xử lý không tốt.”
Cả đêm đó, các chuyên gia sản khoa từ khắp các tỉnh được điều động đến tổng viện, cùng tham gia một ca mổ giữ thai cực kỳ quan trọng.
Hình ảnh ấy mang theo vẻ suy sụp chưa từng thấy. Trước đây, chỉ có lần Doãn Huyền tuyệt tình rời bỏ, anh mới từng như vậy. Nhưng lần này, nỗi cô độc còn rõ rệt, sắc lạnh hơn nhiều.
Anh không rõ bản thân đang cảm thấy gì.
Thật ra chỉ mới một tiếng đồng hồ trôi qua, tin tức đã lan rộng. Ai cũng đang trên đường tới bệnh viện.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão phu nhân nghẹn ngào, mất kiểm soát:
“Nếu đứa nhỏ có mệnh hệ gì, tôi bắt con hồ ly tinh Doãn Huyền của anh chôn cùng!”
Cho mẹ con họ điều gì đây? Không danh phận? Không hứa hẹn?
Mẫn Hành Châu rít mạnh một hơi, nicotin nồng đặc chạm thẳng vào phổi, khói thuốc xộc lên cổ họng làm anh khàn giọng:
Giống như Tần Đào nói – anh không để tâm đủ.
Phía sau xe đỏ là chiếc Mercedes nghiêng chắn giữa đường, kẹt chặt lấy chiếc xe tải đang đuổi theo – tạo nên vụ va chạm liên hoàn giữa bốn xe.
“Là lỗi của tôi, lẽ ra nên quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
“Anh hay lắm, giỏi lắm! Người phụ nữ của anh mang thai mà anh cũng không biết. Mẫn Hành Châu, sau này anh mà còn mở miệng nói yêu ai, trời đất quỷ thần cũng không tin nổi anh – cái đồ vô tình bạc nghĩa!”
Chương 118: Niêm phong
Thế nhưng, hàng chục chiếc xe ra vào bệnh viện, hàng loạt chuyên gia xuất hiện – lại là gì đây, nếu không phải là sự bảo vệ bằng mọi giá? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Hành Châu dập thuốc, mặt không cảm xúc:
Mẫn Hành Châu không đáp một lời.
“Vẫn ở trong đó.”
…
Tần Đào lại gần, đứng cạnh anh, nhẹ giọng hỏi:
Lão phu nhân đến bệnh viện trong đêm, người làm suýt chút nữa không theo kịp bà.
Chiếc Ferrari đen bản giới hạn và siêu xe đỏ va chạm dữ dội ngay giữa cầu Giang Bắc.
Tần Đào trầm giọng, chần chừ rồi hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy cũng thật bản lĩnh, đi khắp nơi tìm cách bỏ thai một cách lặng lẽ.
Bà tức đến đỏ mắt, đối diện với Mẫn Hành Châu, mắng không nương tay:
Tim Tần Đào đập thình thịch như nghẹn ở cổ họng, không chỉ vì lo cho sự an nguy của Lâm Yên, mà còn vì thái độ lạnh lẽo khó đoán hiện tại của Mẫn Hành Châu.
…
Chỉ là… anh chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
…
Tần Đào tức tốc chạy đến bệnh viện.
…
Anh có muốn đứa bé không? – Chính anh còn không rõ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật sản khoa.
“Sao rồi?”
Thành công hay thất bại, Mẫn Hành Châu đều dốc toàn bộ nhân lực, tiền bạc, tài nguyên để giữ lại đứa trẻ này.
Mẫn Hành Châu xoay người rời đi, không phản bác.
“Không liên quan? Nếu không vì Doãn Huyền, con bé có đến mức không dám nói ra à?”
“Chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
“Không phải lỗi cậu. Cô ấy từng ám chỉ.”
Mẫn Hành Châu ngậm một điếu thuốc, quay đầu bước xuống hành lang:
Giọng của Mẫn Hành Châu khàn đặc:
Một lúc lâu, Tần Đào nhẹ nhàng nói như tự trách:
Lâm Yên luôn là người kín đáo, nhưng lần này cô ấy cũng từng gợi mở, một lần, rồi lại một lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.