Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Chân tướng là thế?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chân tướng là thế?


Liệu…

“Minh An, ngươi nhớ cẩn thận với những kẻ cố tỏ ra ngay thẳng và vô tội xung quanh mình”

“Ngươi ổn chứ?”

Thân thể khẽ run, Minh An thở dốc, ngực phập phồng liên tục, biểu lộ của nàng khiến cho người xung quanh bắt đầu chú ý đến, có ba, năm người dừng chân lại xem xét.

“Hóa ra là Liễu Y Tiên, không ngờ có thể gặp được ngài, không biết tiểu An nhà ta mắc phải bệnh gì…”

Một người đàn ông đến tuổi trung niên, hắn mang một bộ áo dài y sinh, đầu đội chiếc nón vải, bên hông có đeo một bao thuốc.

“Kẻ gây ra chuyện này, chắc chắn không thể tha thứ”

“Ngươi không cần phải lo, vị cô nương này chỉ bị chóng mặt tức thời, do không quen thuộc với thời tiết của Liễu Thành mà thôi”

Mà người này, chắc chắn sở hữu cả hai điều trên.

Người đàn ông cười nhẹ, tay đưa vào trong bao thuốc vải và lấy ra một lọ dịch thủy đưa cho Minh An, ý bảo nàng uống.

Không ít người dân lên tiếng hưởng ứng, quả nhiên bọn họ đều thực sự kính trọng Liễu Y Tiên, phần nào đã khiến hắn tỉnh táo lại.

Không để cho Trường Dạ kịp nói gì thêm, một âm thanh hét lớn chợt vang lên, khiến cho người dân xung quanh cũng phải chú ý, tất cả ồ ạt tiến đến trước một căn nhà tranh - nơi mà cửa đã bị phá từ lúc nào.

“Tiên sinh, nói như thế… Phải chăng ngài đã hơn trăm tuổi?”

“Sao lại như thế…”

Minh An tự nhủ, không hay biết rằng Trường Dạ đang cảm thấy ngứa ngáy trong lòng khi mà cứ bị nhìn chằm chặp như vậy.

Rồi, khi đã đến trước cửa và nhìn vào bên trong ngôi nhà, thấy được một cỗ xác c·hết đã khô quắt queo, không nhìn ra nhân dạng, Liễu Y Tiên không còn sức để giữ vững thân thể nữa, chỉ ngã quỵ xuống, hoang mang lẩm bẩm:

Trường Dạ và Minh An cũng đứng ngoài dòng người nhìn vào trong, nhưng khi nàng vừa mới nhón chân lên định nhìn vào, Trường Dạ đã lập tức đưa tay ra giữ lấy vai nàng và ấn xuống, nghiêm túc nhắc nhở: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiên sinh không hề giấu diếm thân phận của bản thân với nàng, nhưng đồng thời cũng chẳng nói gì thêm, Chỉ khi Minh An hỏi thì hắn mới trả lời bằng một câu nói lập lờ, tuy thế, cũng có thể xem như là tiên sinh ngầm đồng ý.

“Phải chăng là Hắc Độc Môn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn đấm mạnh xuống mặt đất, cuối cùng gầm lên:

Chương 7: Chân tướng là thế?

“Là lão Mộc sao? Khổ thân…”

Trường Dạ thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ vội vã lấy từ trong người ra một túi tiền và dúi vào tay của Liễu Y Tiên, giọng nói đầy vẻ biết ơn:

“Vừa rồi… cảm giác ấy là gì?”

Có thể dễ dàng nhìn ra giới tính đằng sau lớp nam trang của Minh An, trừ khi có tu vi cao thâm, hoặc là am hiểu y thuật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đoạn, nhìn sang Trường Dạ, hắn khuyên nhủ:

Nói xong, Liễu Y Tiên lại run rẩy đưa tay lên che đi khuôn mặt của mình, hắn nỉ non:

“Đúng vậy, kẻ gây ra chuyện này nhất định phải bị nghiêm trị”

Trên đường đi gặp Liễu Y Tiên, Minh An bất giác thắc mắc, nàng hỏi, sau đó liền tự đưa ra đáp án, giọng nói đầy hoài nghi:

Liễu Y Tiên cắn răng, hắn bước từng bước một cách chậm rãi và đau đớn tiến gần về phía nhà tranh.

Mối quan hệ của Liễu Y Tiên và người dân trong thành rất khắng khít, cho nên khi nhìn thấy con dân của mình c·hết trong đau đớn như thế, ai mà có thể giữ bình tĩnh cơ chứ?

Tuy không nhìn được thảm trạng của người mắc phải căn bệnh này, nhưng Minh An có thể đoán được nó rất kinh khủng, thông qua tiếng hét lên uất ức, nhưng cũng đầy hối hận, có vẻ bất lực của Liễu Y Tiên.

“Đây không phải là lỗi của Y Tiên, xin ngài chớ tự trách mình…”

Thông qua đó, Minh An đoán rằng Trường Dạ đã từng là một người có vị thế không nhỏ tại Đông Thổ, nhưng vì lý do nào đó, hắn quyết định về ẩn cư ở Thu Phong Thành, trở thành một thuyết thư nhân.

Vừa nghe đến đây, Liễu Y Tiên chợt biến sắc, hắn không còn giữ được vẻ ôn hòa như trước mà vội vã chạy theo hướng người dân.

“Một xu cũng đã đủ lắm rồi, dù sao ta cũng đã nhận được tấm lòng thành của ngươi”

“Ngài là?”


Nhưng, Liễu Y Tiên chợt bật cười, hắn đưa tay mở túi tiền, lấy ra một đồng xu nhỏ, sau đó đưa phần tiền còn lại cho Trường Dạ:

Trường Dạ không phủ nhận, hắn ngừng chân lại đưa mắt về phía trước, đồng thời cảm khái một câu như để chứng minh lời nói của nàng:

Mặc cho dòng người cứ đi qua lại, Minh An nỗ lực mấp máy môi để nói điều gì đó, nhưng mà nàng không thể, cảm giác lạnh lẽo đến từ tận xương tủy, cứ như thể bản thân đã bị thứ gì đó trói buộc, không, phải là nguyền rủa.

“Tiên sinh, rốt cuộc là kẻ nào đang âm mưu tập kích chúng ta?”

Vừa nói, hắn vừa nhìn lên tán ô mở ra che trên đầu Minh An, bật cười khen ngợi:

Minh An nghe vậy, nàng chỉ ngẫm nghĩ và hỏi. Nhưng Trường Dạ chỉ vỗ đầu nàng, cười nhẹ:

“Ta họ Liễu, trước đây từng hành nghề y sinh, bây giờ còn là Thành Chủ của nơi này”

Con nhóc này có gì muốn nói thì nói đi chứ, cứ dán mắt vào người như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi đấy!

Đột ngột, âm thanh mở dù vang lên, Trường Dạ giơ cao chiếc ô dầu giấy, tán dù mở rộng che đi ánh nắng chói chang, nhưng cũng đã cắt đứt một thứ gì đó đang bám lấy nàng.

Trường Dạ híp mắt giải thích, chợt cảm thấy chắc chắn về suy nghĩ của mình.

Người này bước đi dọc theo cung đường của Liễu Thành, cuối cùng đến trước mắt Trường Dạ mới ngừng lại, chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn sang Minh An, chợt nói:

“Ta tin được ngài sẽ bảo hộ nhân dân!”

Trường Dạ còn đang suy nghĩ, chợt có một bóng người xuất hiện ở xa xa, vội vã chạy đến nơi này, hắn bèn ngẩng đầu quan sát kỹ hơn.

“Thời gian lúc nào cũng trôi nhanh như vậy, ta cũng chẳng còn đếm xem mình đã sống bao nhiêu năm nữa” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trường Dạ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn sang Minh An, đồng thời nghiêm túc hỏi, trong giọng nói còn ẩn chứa sự lo lắng:

Cảm xúc của Liễu Y Tiên nhanh chóng bộc phát, nhưng rồi chợt có người bước đến bên cạnh và đỡ hắn dậy, giọng nói của Trường Dạ vang lên, quan tâm và an ủi hắn:

Minh An nghe thấy thế chợt giật nhẹ khóe miệng, tại sao tiên sinh lại nói như thể mình là con gái của ngài vậy?

“Là ta vô năng…”

Nàng run rẩy, cố gắng ổn định tâm tình và bình tĩnh hỏi, nhưng giọng nói lại ẩn chứa sự hoảng hốt bên trong:

Ầm!

Trường Dạ đỡ lấy Minh An, hắn ngẫm nghĩ một hồi và dò hỏi, nhưng trong lòng cũng đã có đáp án.

“Y Tiên, mời ngài đi lối này!”

Phải chăng kẻ đó đang có mưu tính gì?

“Lại có n·gười c·hết vì d·ịch b·ệnh!”

Hắn nói, nhưng cũng đã khẳng định suy nghĩ của Trường Dạ:

“Ta sẽ tăng cường nhân thủ để tìm kiếm nguồn bệnh, hi vọng mọi người ở yên trong Liễu Thành, đừng ra ngoài trong những ngày này”

Có lẽ là không tranh quyền thế? Tiên sinh trông cũng giống kiểu người như vậy lắm.

“Vị cô nương này trong người mang bệnh”

“Không cần thiết phải nhìn”

Liễu Y Tiên hít một hơi, cuối cùng mới gằn giọng, vô cùng đanh thép:

Như vậy là có kẻ khác đang cố thăm dò hai người sao? Có liên quan gì đến kẻ mang đến d·ịch b·ệnh cho Liễu Thành không?

Trường Dạ đỡ lấy Minh An rời khỏi nơi này, sau khi đi một quãng đường rất xa, chợt hắn thở dài, sau đó mới nói:

Trường Dạ quay lại nhìn nàng, sau đó nhíu mày và lên tiếng gọi:

Sau đó, hắn quay mặt lại đối với mọi người, nghiêm túc nhấn mạnh:

“Cũng nhờ ngươi nhanh trí, biết mở dù che đi ánh nắng cho nàng, cho nên chưa hề có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả”

Minh An nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn tiên sinh, nhưng rồi nàng cũng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hắc Độc Môn đã bị diệt từ năm mươi năm trước rồi, hơn nữa thủ pháp sử dụng Cổ Trùng như thế cao tay hơn nhiều lắm”

Trường Dạ lẩm bẩm, nhưng rồi Minh An có vẻ không nhịn được sự tò mò, thắc mắc:

“Tiên sinh, phiền ngươi và con gái ở lại Liễu Thành vài ngày để xem xét, ta không thể để khách từ bên ngoài bị mắc bệnh được”

Nguyền rủa từ đâu? Nàng không biết, nhưng cảm giác đáng sợ này…

“Do ta quá vô năng! Không thể tìm kiếm ra ngọn nguồn của d·ịch b·ệnh!”

“Dù sao cũng cảm tạ tiên sinh đã xem xét thân thể của tiểu An. Ta nghe tiếng của Y Tiên từ lâu, nay mới được gặp mặt, xin phép biếu ngài một chút lòng thành…”

Sống lưng lạnh lẽo, thân thể cứng đờ, một cỗ khí thế áp bức Minh An trong vô hình, khiến nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng, dần dần cảm thấy khó thở, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

Dẫu thế, vẫn có thể thấy được vẻ thanh thoát tựa như tiên ở kẻ này, sau lưng hắn có đeo một thanh liễu kiếm, ánh mắt có phần t·ang t·hương.

“Đúng vậy, Y Tiên không nên tự trách mình, chúng ta nhất định sẽ tìm ra kẻ gây ra việc này”

“Phản Hồn Diệp đưa linh hồn của ngươi về trạng thái thuần túy, cũng khiến ngươi có thể cảm nhận rõ ràng các thứ đang khống chế mình hơn”

Quả nhiên là có thứ gì đó từ Ngoại Giới rồi, hơn nữa nó còn đang nhắm đến Minh An.

Nhưng chợt, Trường Dạ ngừng bước chân, Minh An thấy thế bèn ngạc nhiên lắm, tuy thế nàng không kịp nói gì đã biến sắc.

“Trời ơi, đây là người thứ bao nhiêu rồi?”

Liễu Y Tiên mỉm cười, đoạn bình thản nói:

“Bởi vì những tên như vậy đều có thể đâm sau lưng chúng ta bất cứ lúc nào ư?”

Minh An tức khắc lấy lại tinh thần, nàng thở dốc, trán đã lấm tấm mồ hôi từ khi nào, thân thể lảo đảo bước về phía trước, cũng may Trường Dạ đã giơ tay ra đỡ lại.

Một số người nhận ra Liễu Y Tiên, lập tức ồ ạt nhường đường ra và lên tiếng nói với hắn, trong giọng nói còn chứa vẻ hoảng hốt, cũng có an tâm, nhưng tất cả đều ẩn chứa sự kính trọng trong đó:

“Mong là ta không suy nghĩ quá nhiều”

“Không, bởi vì những kẻ như thế khiến ta phát ói”

Trường Dạ lắc đầu, hắn cố gắng nhớ lại điều gì đó và chép miệng đáp, trong lòng ngẫm nghĩ.

Minh An chỉ nhìn theo bóng lưng của Trường Dạ và bước theo, nàng cũng chẳng ngạc nhiên trước chuyện này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chân tướng là thế?