Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Hữu tình, vô thức
Quả thực, cuộc đời của Trường Dạ có rất ít đệ tử, hầu hết trong số đó cũng đã vong mạng, c·h·ế·t trước hắn.
“Thúc, vậy là thực sự có hồn ma báo oán ư?”
Phía sau lưng gã, thân thể Minh An lơ lửng theo sau, bởi vì bây giờ nàng đang ở trạng thái Hồn Thể, cho nên cũng không cần phải học cách phi hành.
Mà Minh An, nàng vừa trả lời xong, đưa mắt quan sát bóng trắng đang bay lơ lửng phía sau lưng Ninh thúc, bất giác tò mò hỏi:
Rốt cuộc là thánh nhân chuyển thế, hay là nàng nhận được truyền thừa đến từ thế giới khác?
Nàng và Ninh Thúc thì không tính, bởi vì cả hai đều được chọn bởi Phản Hồn Diệp, nhưng còn các oan hồn c·h·ế·t không yên, liệu chúng có thể sống lại và báo thù giống như trong các tác phẩm kinh dị chứ?
Chương 18: Hữu tình, vô thức
Tiên sinh chắc không biết chuyện này đâu, đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến tột cùng là bởi vì vị kia có tà pháp, hay bởi vì ngộ tính thực sự biến thái?
“Thúc, tu vi của ta thấp như thế, liệu có thể tham dự Thiên Kiêu Yến chứ?” Minh An hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng của Ninh Thúc, bất chợt tò mò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thân phận như thế, e sợ rằng chỉ có thể sánh ngang với Thánh Nữ Thánh Vực, Hư Trần Phật Tử của Phật Môn, Tầm Ma Tôn Giả ở Ma Vực,... điểm xuất phát của nàng rất khó có ai với tới được.
Đột ngột, sắc mặt của Ninh Thúc có phần nghiêm túc, sau đó gã mới nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu tử, ngươi đã từng tự hỏi rằng vì sao Thánh Hoàng chỉ mất có bảy mươi năm để đạt đến Cửu Phẩm chứ?”
Chẳng phải ở những nơi như thế này, phải là đệ tử có bối cảnh, tu vi cao, thiên phú mạnh mẽ mới sở hữu tư cách đặt chân đến sao?
Thế có bất lịch sự quá không?
Khoảng đến giữa trưa, hai người liền xuất phát đi đến Tây Tử Thành - nơi mà Thiên Kiêu Yến sẽ diễn ra.
“Thúc, ngươi sợ ma?”
Minh An không thích sử dụng trang phục dành cho nữ giới, không chỉ bởi vì nàng đã từng sống mười bảy năm dưới thân thể của tên ăn mày, mà còn bởi vì trước khi xuyên không, Minh An cũng đã quen thuộc với cách ăn mặc đơn giản ở thế giới cũ mất rồi.
“Thúc cứ kể cho ta về các nàng đi”
Bây giờ, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng không còn ở đây, thành ra Trường Dạ chẳng thể giao cho ai thừa kế căn đạo quan ấy, chuyện này nhanh chóng trở thành gánh nặng trong lòng hắn.
Minh An bất giác cảm thấy kỳ quái, hai người đang bàn chuyện của nhau, cớ sao giờ lại lái sang vấn đề của tiên sinh cơ chứ?
Vị Ma Tôn ấy, bằng sức một mình, mang theo cả thiên hạ phát triển theo hướng mà không ai đoán được, sao không tò mò cơ chứ?
Ở giai đoạn này, tốt nhất là không nên để cho tiểu tử này biết quá nhiều.
Trái ngược với Vong Vũ Phiến, thanh kiếm mà Ninh Thúc giao cho Minh An tuy tốt, lại không sở hữu đặc điểm gì nổi bật cả.
Nàng nghi ngờ hỏi dò, ánh mắt cũng ngập tràn hứng thú đối với câu trả lời của Ninh Thúc.
“Ta sẽ cố gắng, nhất định không để cho tiên sinh phải phiền lòng”
Minh An chỉ chép miệng, sau đó nàng chỉ lơ đãng quan sát xung quanh, dường như chìm vào suy nghĩ gì đó trong đầu.
“Chỉ sử dụng Vong Vũ Phiến thôi đã hao tổn rất nhiều linh lực, dù có pháp khí thứ hai, ngươi cũng khó lòng sử dụng”
“Thế ngươi có tò mò về thân phận của Ma Tôn đương nhiệm, rằng ngoài thiên phú siêu phàm, những phát minh kỳ quái của nàng là từ đâu ra?”
Tuy nhiên, Minh An có vẻ hào hứng quan sát dưới mặt đất, nàng biết được cách phi hành từ lâu, nhưng mỗi lần ra ngoài, tiên sinh thường chỉ đi bộ, khiến cho những chuyện như thế này rất ít khi diễn ra.
Tâm tính tùy hứng, khiến cho Ma Vực thay đổi sang một diện mạo mới, khiến khái niệm tiểu thuyết tiên hiệp, sảng văn lan truyền khắp thế giới này. Còn khai sáng chế độ làm công ăn lương cho các tông môn liền kề.
Nếu như vậy, Minh An đang phải gánh vác một trọng trách to lớn của cả tiên sinh, và phu nhân cũng vậy. Về một mặt nào đó, nàng vừa là đệ tử của Bất Thức Quân, cũng là người nhận được truyền thừa của vị phu nhân.
Chỉ là…
Tuy nhiên, Bất Thức Quân Trường Dạ lại được rất ít người biết đến, đã thế lại bị thế nhân khiếp sợ, trong khi phu nhân đã vong mạng từ lâu, cho nên… thành ra vị thế của Minh An ở một giai đoạn rất lúng túng.
Gã ta đã giải thích, Minh An cũng hiểu được điều này, nàng ngoan ngoãn gật đầu và chuẩn bị hành trang.
Điều này càng khiến tiên sinh và những người xung quanh càng thêm chắc chắn Minh An bởi vì gặp sự cố khi tiếp xúc với Phản Hồn Diệp mà hóa nữ, cũng tiện để che dấu thân phận là người xuyên việt của mình.
Ninh Thúc chỉ cười khổ, gã không thừa nhận vấn đề này, chỉ bắt đầu suy ngẫm xem rốt cuộc Minh An hứng thú đối với điều gì.
“Có một số nữ nhân thầm thương trộm nhớ tiên sinh, ngươi tò mò chứ?”
Mái tóc trắng được cột lại gọn gàng, áo dài thư sinh, cùng với khuôn mặt có phần tinh tế.
Chủ yếu là hết phu nhân, lại đến tiên sinh biết chuyện gã sợ ma, không ít lần dọa dẫm Ninh Thúc, cho nên bây giờ gã có c·h·ế·t cũng chẳng muốn để lộ vụ việc đấy cho thêm ai nữa.
Nàng nghiêm mặt, cuối cùng chỉ gật đầu:
Nghe vậy, Minh An càng thêm phần hiếu kỳ, dù sao chuyện của vị Ma Tôn này, nàng cũng được tiên sinh kể không ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh An gật gù, dù sao nàng rất ít được tiếp xúc đến chuyện ở tu chân giới, nhưng bây giờ, đó không phải là vấn đề quan trọng.
“Thúc, ngài đã thấy oan hồn báo oán bao giờ chưa?”
Ninh Thúc chỉ bình thản lên tiếng trấn an cho nàng:
Hắn chọn lấy Minh An, dĩ nhiên cũng đã quyết định chính bản thân nàng là người thừa kế tất cả.
Ninh Thúc nhẹ gật đầu, gã thoáng cảm thấy yên lòng bèn chắp tay, tiếp tục phi hành, cũng không có ý định nói gì nữa.
Ninh Thúc thở dài nghĩ thầm, chợt, Minh An đưa tay xoa xoa vào chiếc dây cột tóc, cuối cùng khẽ mỉm cười và đáp lại lời yêu cầu của gã:
“Tiểu tử Trường Dạ kia xem trọng ngươi, cho nên phải nhớ cố gắng, cũng đừng làm cho hắn thất vọng” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ra vậy…”
Vong Vũ Phiến là vật tùy thân của phu nhân, và trừ phu nhân ra, không ai có thể quyết định được kẻ sẽ kế thừa chiếc quạt.
Ấy thế mà, giờ đây chiếc quạt này lại chủ động chọn lấy Minh An. Phải chăng đó chính là mong muốn của phu nhân?
Minh An tu vi thấp thì không nói, nhưng nàng ba tháng liền vẫn không tìm được cách đột phá lên Tam Phẩm, không phải thiên phú chẳng đến nỗi nào ư?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ninh thúc chợt nở một nụ cười, sau đó lạnh nhạt hướng mắt về Minh An, hỏi nàng:
Nhưng không chỉ thế.
Nàng thực sự xem Trường Dạ là người nhà.
Ninh thúc nghe thế, gã thoáng ngừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, ánh mắt tràn đầy ẩn ý quan sát Minh An.
Kể cả Trường Dạ, nếu năm xưa phu nhân không cho phép, thì e rằng hắn cũng khó lòng sử dụng được một phần trăm sức mạnh của Vong Vũ Phiến.
Rốt cuộc chuyện nào mới khiến tên tiểu tử này cảm thấy hứng thú đây?
Bước qua từng đám mây, sắc mặt Ninh thúc chợt trở nên nghiêm trọng, dường như không nghe thấy được Minh An hỏi gì, gã đột ngột đề cập đến vị Thánh Hoàng trong truyền thuyết:
Trong ánh mắt có vài ba phần ấm áp, lại vui vẻ, thậm chí là cả nỗ lực phấn đấu, giống như…
“Không phải lo lắng, thiên phú của ngươi rất tốt, tuy rằng Nhị Phẩm có hơi thấp so với các thế hệ cùng lứa, nhưng mà Tây Tử Thành quản thúc rất nghiêm ngặt, sự an toàn cho các đệ tử tham gia sẽ được nâng lên hàng đầu”
Minh An nghi hoặc nghiêng đầu, cuối cùng nàng chỉ hỏi:
Trên không trung, Ninh Thúc mang áo bào màu trúc, gã đạp không mà đi, mỗi một bước đều cách xa hàng chục dặm, gió lồng lộng thổi bay vạt áo, khiến người đàn ông này thêm vài phần giống như những vị hiệp khách trong chuyện xưa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.