Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Thế cuộc bất ngờ
"Ừ, được rồi." Ngạn Huyền thừa nhận bản thân mình có chút dễ đồng cảm, nhất là câu chuyện có kết cục không vẹn toàn. Chưa kể, tính tổng kinh nghiệm xã hội của hắn từ thế giới trước đến thế giới này chả đi đến mức nào, dễ bị kích thích cũng là phải.
Hai hốc mắt nàng vẫn đổ ra huyết lệ chảy xuôi từng dòng, nhưng tay nàng từ khi nào đã giữ một cây trượng phát ra những hạt năng lượng xanh ngọc, cây trượng ấy chính là thứ mà nàng cầm trong phần ký ức Hạnh Phúc.
Quách Huyên giữ chặt nắm đấm nơi lòng bàn tay, uất ức đấm mạnh lên trên bầu trời, để giải tỏa nỗi niềm không lời của bản thân.
"Có bấy nhiêu trò mèo này cũng khiến cậu xúc động được cơ à? Như này mà còn đòi đánh nhau với điện thờ." Yến Nguyệt vô cùng bình thản đáp lại, những thứ này trong mắt nàng chẳng qua chỉ là ngọn gió thoáng qua mà thôi.
Ngạn Huyền gọi ra tạo vật vận rủi, thanh kiếm hư ảo sẵn sàng tiếp đón mọi quân địch tiến đến.
Tình yêu, có thể khiến người khác trở nên ngu muội, khiến cho người chìm vào trong đó váng đầu mãi không thể tìm thấy lối thoát ra ngoài.
Tất cả mọi người ngay lập tức hướng sự chú ý đến nơi phát ra âm thanh.
Điện thờ trong nháy mắt đã làm phai đi tồn tại của mình, ngay lập tức cuốn gối khỏi nơi này.
Nhưng đôi mắt ấy quá mỹ lệ, mỗi khi nhìn thấy chúng thì hắn sẽ lại xao xuyến con tim một lần. Hắn không nỡ lòng nào để chúng thất lạc đi theo cơn gió của năm tháng. Thậm chí hắn còn gói ghém chúng lại trong một chiếc hộp gỗ để không bị bụi đất làm bẩn đi.
"Hai người không cảm thấy xúc động à?" Hắn liếc nhìn hai cô gái trông vô cùng bình tĩnh không gợn sóng nào trên mặt, dường như những câu chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người họ.
Khi ánh sáng chói lóa kia tan đi, Ngạn Huyền phát hiện rằng khung cảnh trước mắt lại đổi sang một hình ảnh khác.
Hắn rốt cuộc vẫn không rõ ràng một chuyện rằng vì sao Quách Huyên lại phải làm những điều như thế.
Yến Nguyệt khi nhìn thấy nó thì có b·iểu t·ình gắt hơn nhiều, nàng nhíu mặt hai bên lông mày lại, trong lòng thầm niệm một loại chú ngữ. Vốn dĩ ban đầu nàng không có ý định đối đầu trực diện với điện thờ rồi, nhưng mọi chuyện đã đến nước này thì hẳn phải chuẩn bị cho mình một lối thoát đã.
"Điện thờ!" Ngạn Huyền co đồng tử lại, giữ chặt hướng nhìn về điện thờ đột ngột xuất hiện.
Tại một nơi sâu hơn nữa, hắn lại chôn chiếc lược gỗ xuống dưới đất. Trên chiếc lược ấy dường như còn vương mùi hương dịu nhẹ của mái tóc nàng, Quách Huyên trong vô thức chảy rơi ra những giọt nước mắt, nhưng vẫn cố chấp lau sạch nó đi.
Quách Huyên từ trong người lấy ra một cái hộp gỗ, hắn nhìn nó mà đơ người ra một lúc lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệu Ly đến với Quách Huyên một cách bất ngờ, xong lại rời đi một cách bất chợt.
Quá nhanh chóng...
Dù là Yến Nguyệt hay Đường An đều trong tình trạng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, một người nắm chặt quyền trượng, người kia giữ chặt cung tên.
Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều được lưu giữ lại trong ánh mắt của Ngạn Huyền, sống mũi hắn thoáng chốc có cảm thấy cay cay.
"[Tuyệt Thức: Trật Tự Sáng Thế Linh Thần Thuật]"
"Có lẽ." Đường An suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, nàng quả thật không có cảm xúc nào đặc biệt lắm, những câu chuyện như thế này dù viết thành tiểu thuyết đăng lên trên mạng cũng chẳng đáng bao nhiêu đồng cả, thậm chí còn bị người khác chê là đằng khác nữa cơ chứ.
"Tuyệt."
Hắn dẫm trên những ngọn cỏ khô ráo, đi đến bên một cái cây mà in dấu trên đó là những vệt đen vương mùi khét.
Khi mọi chuyện tưởng chừng đang đi đến hồi kết, nhóm ba người của Ngạn Huyền bất chợt nhìn thấy hình ảnh quen thuộc xuất hiện.
Quách Huyên lại tiến vào nơi sâu hơn trong rừng, chôn xuống sợi dây buộc tóc màu đỏ. Mặt ngoài nó không phải vật có giá trị quá đặc biệt nhưng đối với hắn lại khác, nó chứa đựng cả một vẻ đẹp mê hồn khi cột trên mái tóc trắng ngà của Diệu Ly. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sát khí ma sát với không khí như muốn tạo thành những tia lửa xẹt qua vài đường, chỉ thiếu một mồi lửa khiến cho v·ụ n·ổ này bùng lên mà thôi.
Hắn bắt đầu ngoẹo đầu lại, hai mắt trừng nhóm của Ngan Huyền.
Mọi thứ đều lu mờ trước tuyệt thức khủng kh·iếp này, một hạt nguyên tử trong không khí đều bị tác động đến.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Vào chính ngay lúc này, hai bên gò má của Diệu Ly bắt đầu chảy xuống những giọt máu đỏ tươi, từ những dòng thanh lệ bi thương thành những dòng huyết lệ đầy thống khổ.
Những giọt máu thấm ướt mặt đất, nuôi dưỡng sự hận thù lớn lao trong lòng Quách Huyên.
Hắn chôn xuống chiếc khuyên tai, nó tên là [Cốt Nguyệt] là thứ mà Diệu Ly vô cùng ưa thích mang theo trên người.
Đôi mắt Quách Huyên tối dần đi, đến mức tưởng chừng như bóng tối đã xâm chiếm hoàn toàn tròng mắt của hắn. Hắn nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, vẻ mặt trở nên cuồng bạo như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
Đôi lúc hắn còn không nghĩ rằng bản thân đã điên cuồng đến mức độ này.
Một kẻ hơn trăm cấp đối đầu với ba người yếu như que tăm, trong đó Ngạn Huyền may ra còn chơi bài đồng quy vu tận được, còn Yến Nguyệt và Đường An thì còn không chịu đủ một đấm nữa chứ. Chưa kể hiện giờ Yến Nguyệt đã thiết lập lại hết bảng thuộc tính rồi nên [Tế Thần Thuật] xem như là một lựa chọn mạo hiểm, bởi vì làm thế rất nhanh liền mất đi sự khống chế, đến lúc đó thì không chỉ điện thò mà bọn hắn cũng toi đời theo.
Điện thờ xuất hiện một cách vô cùng thong dong, xung quanh còn nổi lên những tia hắc khí lờn vờn trong không khí. Những tia hắc khí ấy hội tụ lại về phía người Quách Huyên, càng ngày trở nên nồng đậm.
Một âm thanh trong trẻo bất ngờ phá tan đi bầu không khí dầu sôi lửa bỏng trước mắt, một giọng nói vô cùng đẹp, trong suốt và thánh khiết.
Quách Huyên rời bỏ nơi thảo nguyên xanh ngát, dấn thân mình tiến vào rừng rậm um tùm.
"Đùa vậy không vui." Ngạn Huyền hơi nhếch miệng lên, kèo này trông không hề cân một chút nào. Nhìn sơ qua liền thấy ngay ý định của điện thờ chính là để Quách Huyên giải quyết bọn hắn.
Thời tiết nơi đây đã trải qua nắng hè, tức là những ngày nắng nóng cực độ khiến v·ết t·hương lòng rát đau thêm, còn là nguyên nhân dẫn đến những cơn mưa rào rạt xối xả không có điểm dừng.
"Thức..."
Người phát ra âm thanh ấy không ai khác ngoài Diệu Ly.
Khi Ngạn Huyền quay mặt nhìn lại thì Quách Huyên vẫn còn đang đi sâu thêm vào trong khu rừng, thời gian trôi qua từng giây trên từng giây, nó phải nằm ở một nơi vô cùng sâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quách Huyên một lòng kiên quyết chôn cất đi chiếc hộp gỗ, cẩn thận vun đắp đất che đậy đi nó, đồng thời cũng che đậy đi v·ết t·hương lòng đau đáu.
Hắn chôn cất xong món đồ cuối cùng liền ngước mặt lên trên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệu Ly giơ cây trượng lên cao rồi đập mạnh xuống, từ miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Chương 55: Thế cuộc bất ngờ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong một thoáng chốc, ánh sáng chói lóa phun trào khắp xung quanh che đi tầm nhìn mọi người.
Chiếc hộp được chôn ở nơi sâu nhất trong khu rừng mang ý nghĩa rằng đây là thứ hắn mong muốn quên lãng nhất, bị hắn c·hôn v·ùi vào tận đáy trong lòng. Thứ yêu quý nhất lại là thứ đáng quên nhất, điều đó thật mâu thuẫn, cũng thật trớ trêu.
Tuy nhiên, có một chuyện mà Ngạn Huyền càng không hiểu hơn nữa.
Cuối cùng Quách Huyên dừng chân bên cạnh một gốc cây, Ngạn Huyền nhận ra địa điểm ấy. Đó chính là vị trí chôn cất món đồ cuối cùng mà hắn tìm được, [Diệu Ly Ngọc Nhãn].
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.