Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Bán Tài Minh Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
"Người này là một đào hát, gần đây vào cung chuẩn bị cho lễ mừng, được hoàng hậu nương nương để mắt, giữ lại trong cung. Nô tỳ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy họ thân mật với nhau…"
Dưới triều này, hoàng hậu nắm thực quyền, không phải hoàng đế muốn đày vào lãnh cung là có thể làm ngay. Huống hồ, Tạ Trì chưa từng nghĩ sẽ để ta đến lãnh cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Duẫn hiển nhiên không hay biết chuyện này, hắn nhìn chằm chằm vào gã nam nhân kia, đột nhiên bước tới, bóp chặt cổ hắn, mặt lạnh như băng:
Nam nhân kia được đưa đến Thái y viện.
Chương 16
Nam nhân kia trông khá vạm vỡ, thuộc kiểu mà một số phu nhân có thể yêu thích. Nhưng dưới tay Tô Duẫn, hắn như con kiến bị ép xuống đất, dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát.
Tạ Trì từ lâu đã muốn phế hậu, lần này, đương nhiên thuận nước đẩy thuyền. Dù hắn cũng thừa biết ta bị oan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
22
"Là ta tự nguyện vào lãnh cung."
Tạ Trì lạnh lùng hỏi ta:
Cung nữ này đúng là người trong cung của ta, lại còn là kẻ hầu thân cận, nên lời nàng ta nói đương nhiên rất đáng tin.
Lãnh cung quả thực lạnh lẽo và thê lương, từ lâu không ai quét dọn, mạng nhện và bụi phủ đầy các góc tường.
"Thần thiếp bị người khác hãm hại, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, thiếp không thẹn với lương tâm."
Vừa bước vào cửa, lãnh cung bên ngoài hoang vu tiêu điều, nhưng bên trong lại bày biện chăn đệm mới tinh, ngay cả bình hoa cũng cắm đầy những cành hoa vừa hái tươi rói.
Chứ không phải bị đày vào đây.
Chỉ xem Tạ Trì, là muốn giúp nàng ta chống lại ta, hay giúp ta rửa sạch oan khuất.
"Không được đánh nàng ấy, ta tự nguyện đến lãnh cung."
Nàng ta đẩy Vân Châu ra xông vào, nhìn thấy căn phòng được sửa sang lại gần như mới cùng những khóm hoa xinh đẹp trong sân, mặt mày thoáng méo mó. Nàng giận dữ giẫm nát những cây non vừa trồng xuống, rồi đá cửa, nhìn ta đang pha trà mà giọng lạnh lùng:
Một kẻ chỉ là cầm sư nhỏ bé, hành động này quả thực đã vượt lễ nghi. Dù xuất phát từ lòng trung thành, Tô Duẫn vẫn bị lập tức tống vào đại lao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Giang Ứng Thiền, ngươi sớm muộn gì cũng bị phế! Ta sẽ thay thế ngươi, cứ chờ mà xem!"
"Hoàng hậu phạm trọng tội, tất phải xử lý theo luật."
Hoàng đế nói muốn phế hậu, nên họ đổi cách xưng hô, gọi ta là "Giang cô nương".
Nhưng hắn đứng đó hồi lâu, là đang nghĩ gì? Là đến phút chót, vẫn còn do dự sao?
Dẫu kế sách của Lệ Yên Nhiên gấp gáp và vụng về, nhưng từ đầu, đây đã là một ván cờ mà ta thua chắc.
Không ai nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, ngoại trừ Lệ Yên Nhiên.
Trước đây, khi Lệ Yên Nhiên tìm Tô Duẫn hòng dụ dỗ ta, Tạ Trì đã ngầm cho phép, thậm chí còn ngầm giúp nàng ta một tay.
Ta khẽ cười, nói:
Ta điềm tĩnh nhìn hắn, dù giải thích chưa chắc có tác dụng, ta vẫn từng từ từng chữ mà nói:
Cho dù nàng phá hoại hay buông lời ác ý, ta vẫn điềm nhiên không giận, còn khen ngợi nàng, một đòn đánh mạnh của nàng ta chẳng khác nào đánh vào bông gòn, cuối cùng chỉ đành nghẹn khuất mà rời đi.
Đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi hết kẻ dư thừa ra ngoài, chỉ còn lại Tạ Trì, Lệ Yên Nhiên và ta.
"Ngươi đúng là nhàn nhã thật, bị đưa vào lãnh cung mà vẫn sống tốt như vậy."
Nàng ta thỉnh thoảng cũng đủ thông minh để hiểu ý, sắc mặt trở nên khó coi, quét đổ chén trà trước mặt, tiếng vỡ loảng xoảng. Ánh mắt nàng ta đầy ác ý:
Lệ Yên Nhiên lần này làm quá vội vàng, sơ hở đầy rẫy, người sáng suốt nhìn vào là biết nàng ta muốn đổ tội cho ta.
Tạ Trì đứng đó hồi lâu, cuối cùng mở miệng:
Nhưng ta vẫn là nữ nhi của Giang gia, đích nữ được trân trọng nhất, bạn học của không ít quan lớn triều đình, và là tri kỷ của nhiều cung phi, mệnh phụ trong kinh thành. Dù không còn là hoàng hậu, người khôn ngoan vẫn đối đãi ta một cách cung kính.
Nàng sững sờ, không biết nên đáp lời thế nào.
Nói cách khác, Lệ Yên Nhiên mừng sớm rồi.
Tình huống vốn đã hỗn loạn, sự việc này xảy ra quá nhanh, đến khi Tạ Trì phản ứng kịp và ra lệnh kéo Tô Duẫn ra, thì gã nam nhân kia đã ngất xỉu.
Cùng với cung nữ tố cáo ta, đang quỳ run rẩy dưới đất, kể lại lần nữa:
Nàng biết Tạ Trì gần đây đã mất kiên nhẫn với mình, vì thế muốn nhanh chóng leo lên vị trí hoàng hậu để củng cố địa vị.
Ta khẽ cười, kéo Vân Châu ra sau lưng, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm sau, cơm từ ngự thiện phòng đưa đến chỉ còn là cơm trắng và rau xanh, nước canh trong veo, ngay cả đồ ăn của hạ nhân cũng không tệ đến thế. Than củi lẽ ra được gửi đến để sưởi ấm mùa đông cũng bị cắt giảm hơn nửa.
"Trước kia ngươi khiêu khích ta là vì tranh đoạt ân sủng, giành lấy trái tim một nam nhân. Giờ ngươi khiêu khích ta là vì quyền lực và địa vị. Quý phi nương nương, ngươi đã trưởng thành hơn rồi."
Ta nghe tiếng nàng ta quậy phá ầm ĩ, giẫm nát cả một vườn hoa, nhưng ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc. Đến khi trà đã pha xong, ta rót một chén, đẩy về phía nàng, ngước mắt nhìn thẳng, đáp:
Hắn muốn phế ngôi hoàng hậu của ta, tạm thời giam lỏng trong cung, chờ ngày xử tội, còn muốn dùng hình phạt roi với ta. Nhưng vì nghĩ đến thân phận tôn quý của ta, nên để cung nữ thân cận của ta là Vân Châu chịu phạt thay.
Ta không phản bác.
Hiển nhiên, đây là trò của Lệ Yên Nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các cung phi khác nghe tin ta vào lãnh cung thì xôn xao đòi đến thăm, nhưng đều bị Vân Châu cản lại ngoài cửa. Ta hiếm khi được yên tĩnh như vậy, liền thong thả cuốc đất trong sân trồng hoa.
Ta đến đây quá đột ngột, cung nữ thái giám chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ, hoảng hốt quỳ xuống nhận tội, nói rằng tạm thời chỉ thu xếp được gian chính, sợ rằng đã làm ta chịu thiệt thòi.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì nàng ta tưởng tượng: ta phải nhếch nhác, tủi hổ, sống không bằng c·h·ế·t.
"Hoàng hậu hành xử đoan chính, ngươi nhất định là kẻ bị sai khiến để hãm hại người. Nói mau, chủ tử của ngươi là ai?"
"Hoàng hậu, nàng còn gì để nói không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.