Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không
Lận Vu Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: “Mẹ lén lút nuôi đứa con trai khác sau lưng con à?”
Chu Lân Nhượng quay lưng lại giả vờ muốn tham quan phòng của Thầm Niên.
“Ngườilúcnãylàaithế?”ChuLânNhượngcốýtạochútđộngtĩnh.
Trên mặt Chu Lân Nhượng mây đen bao phủ nhưng cậu vẫn chậm chạp đứng lên.
Một cước bay tới, Thầm Niên lại đá vào đùi cậu, “Không có tay à? Bị chiều quen rồi.”
Nghê Diên uống nước ngọt vị vải trong tủ lạnh của Thầm Niên, im lặng quan sát chàng trai giống một vũng nước trên sàn nhà.
Thầm Niên đi theo, hỏi: “Nghe bác cả con nói đã làm xong thủ tục nhập học rồi, con định học cấp ba ở đây à?”
Cô ấy miễn cưỡng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào bím tóc bên cao bên thấp trên đầu đứa trẻ, mỉm cười nói: “Miệng ngọt thế, cô lớn hơn bé nhiều đó.”
Chu Lân Nhượng cầm một chai nước lạnh ngửa đầu rót xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy lọ thuốc bắc và gói thuốc giấy trên tủ, động tác khựng lại.
Hai chân thon dài cong thành hình vòng cung, chiếc áo thun đen nhăn nhúm dính vào người, cổ áo lộ ra một phần cổ trắng nõn thon dài, mồ hôi hai bên má không ngừng trượt xuống, lướt qua cằm và yết hầu nhô ra.
Trong lòng Nghê Diên, Thầm Niên giống một người phi thường từ trên trời giáng xuống, thần bí, xinh đẹp, khí chất phi thường.
“PhụcAn.”
Nghê Diên không thể hiểu được tại sao “tiểu ma nữ” trong truyền thuyết lại lắc mình biến hoá thành giáo viên, hơn nữa còn là giáo viên Lịch Sử cấp ba nghe rất lợi hại.
Dép lê vướng trên mắt cá chân, cô ấy chạy trối c·h·ế·t bằng chân trần trong gió, mái tóc dài dán vào mặt.
Có lẽ là di truyền, người nhà họ Thầm có sức lực lớn hơn người bình thường.
Nhìn kỹ thì có vài phần giống Thầm Niên. Sắc mặt uể oải, cực kỳ mệt mỏi.
ThầmNiên:“…”
TrướckhiThầmNiêntứcgiận,ChuLânNhượngđóngcửaphòngtắmlại.
Tần Huệ Tâm cảm thấy người nhà ở cùng nhau không có vấn đề gì, nhà cũng gần trường, có thể chăm sóc được con gái lại có thể quan tâm được anh trai, không thể tốt hơn được nữa.
Phản ứng đầu tiên của Chu Lân Nhượng chính là chạy trốn, phản ứng đầu tiên của Thầm Niên là đuổi theo, đuổi kịp xách cậu về phòng sau đó đánh một trận.
Cậu giấu diếm Thầm Niên đến học ở Lục Trung, ngoài bác cả có quan hệ không tệ thì không ai biết cả.
gì.
Thầm Niên nhìn trần nhà đen như mực, giấu hết mọi cảm xúc, “Tôi không làm loạn.”
Nếu bây giờ đến các võ đường hỏi thăm từ một số sư phụ già thì vẫn có thể hỏi được một vài truyền thuyết ít ai biết đến của cô ấy.
“Dựa vào mẹ là mẹ con.” Thầm Niên bóp tay, tiếng xương cốt vang lên, “Ai thắng thì nghe người đó.”
Tủlạnhởgócbếp.
Hútmộtđiếuthuốc,vàihạtthứcănlọtquagiữakẽngóntay.
“Học kỳ trước em đã nói với mẹ muốn dọn ra ngoài, cứ ở nhà cậu như vậy cũng không tiện, tự thuê phòng ở bên ngoài tốt hơn nhưng mẹ em không đồng ý cho nên không bằng em vào trường ở.”
Cònhaingườilạirấtthíchởcạnhnhau.
Ở chỗ Thầm Niên, chỉ cần một bàn tay thì ngay cả Tôn hầu tử cũng không có chỗ phản kháng. Chàng trai dù có phách lối đến đâu cũng chỉ là bại tướng dưới tay cô ấy, đành phải thành thật chấp nhận số phận của mình.
“LânLânvềchỗtôirồi.”
ThầmNiêncóthểhiểuđượcNghêDiên.
“Đợi đó.” Thầm Niên về phòng lấy cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ cùng khăn tắm mới, chỉ về hướng phòng tắm.
Mặt kính phản chiếu vết bầm tím ở khóe miệng, Chu Lân Nhượng chịu đau ấn ngón tay lên, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
“Mau đứng dậy.” Thầm Niên nhấc chân đá đá người trên mặt đất, “Đi tắm nước lạnh đi.”
Vừa đến trước mặt Thầm Niên đã bị đánh trở lại nguyên hình. Trứng chọi đá, Chu Lân Nhượng không đánh thắng được mẹ mình.
“Ừm,bâygiờcôđangdạyLịchSửtrongmộttrườngcấpbaởPhụcAn.”
ĐêmđóThầmNiênmấtngủ.
“Ừm.” Thầm Niên nói, “Ở cạnh nhà ông ngoại con trong trấn Xuân Hạ.” Chu Lân Nhượng gật đầu, “Là người thân với mẹ hơn con.”
Chu Lân Nhượng không nhúc nhích tiếp tục giả c·h·ế·t. ThầmNiênnói:“Cóphảivẫnmuốnbịđánhkhông?”
NghêDiêncảmthấycôấynóichuyệnthậtchậmrãi,ấmáp.
Mộtngườiphithườngđãtrởthànhmộtngườibìnhthường.
“Tôi không biết, nó không nói với tôi.” Rõ ràng Chu Thừa Bách vẫn chẳng hay biết gì.
“Nếu tôi muốn làm loạn thì bây giờ anh đã phải quỳ gối trước mặt tôi rồi.”
Nghê Diên chỉ biết, Thầm Niên đã từng kết hôn. Lúc trước vì ông Tùng phản đối nên cô ấy đã lén cùng nhà trai đến cục dân chính đăng ký kết hôn, thậm chí còn không làm tiệc rượu ở nhà.
Cậu nhất thời không hiểu tại sao nhà mẹ mình lại có quần áo của người cùng tuổi cậu, cậu ôm quần áo xoay người, nghiêm mặt hỏi Thầm Niên: “Mẹ lén lút nuôi đứa con trai khác sau lưng con à?”
“Bé có thể gọi cô là cô giáo.” “Cô là cô giáo sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết quả không có chút hồi hộp nào , Chu Lân Nhượng bị ép phải đồng ý ngày mai chuyển vào số 301 tòa A.
Nghê Diên rất ít khi nghe Thầm Niên nhắc đến quá khứ của mình. Quá khứ của cô ấy là một bí ẩn vô cùng lớn.
Thời gian đã qua vài năm, đến hôm nay Nghê Diên mới biết được hóa ra Thầm Niên thật sự có con trai.
Cô không chắc cậu còn nhớ mình không, chạng vạng hôm qua bọn họ đã gặp nhau trên xe buýt, mặc dù đối với hai người thì đó cũng không phải ký ức gì vui vẻ.
Ma nữ trong mơ đang đánh võ trên mây, một quyền có thể đánh một ngôi sao đến khóc. Cuối cùng cô ấy lại bị quái vật dùng sấm sét đánh trúng,ma nữ đã thua.
Côấyrơixuốngnhângian,trởlạimặtđất.
ĐêmđóNghêDiênmơmộtgiấcmơ.
CôấyđãtừngđánhkhắpmườibavõđườngởphốHiThủy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Học sinh của mẹ.” Thầm Niên đẩy cửa kính ban công đi vào phòng, nhìn bộ quần áo trên người cậu, rất vừa vặn, ống quần có hơi ngắn một chút.
Lần này Chu Thừa Bách đã hoàn toàn tỉnh táo, sốt ruột giải thích: “Tôi… tôi không có để thằng bé tủi thân, Tiểu Đường cũng rất chiều nó, khôngcó ai làm gì nó cả, tôi nói cho cô biết nhé, Thầm Niên, cô… cô đừng có làm loạn.”
Trong ấn tượng của Nghê Diên, mùa hè năm cô chín tuổi, Thầm Niên đột nhiên lặng lẽ trở về trấn nhỏ ở đó suốt kỳ nghỉ hè.
ChuLânNhượngnhìnqua.
Lúc đến gần, trên vạt áo cô còn thoang thoảng mùi thuốc bắc, có chút giống hoắc hương. Nghê Diên cảm thấy rất thơm nên đã lén ngửi.
Dù sao cũng là ruột thịt, bảy năm không gặp nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra nhau.
Đã nhiều năm như vậy nhưng Chu Thừa Bách vẫn còn rất quen thuộc với giọng nói của Thầm Niên, nghe xong liền tỉnh táo, ngồi dậy từ trên giường, “Về đâu?”
Côấynói:“ChuThừaBách,khôngphảitôihùdọaanh.”
—
Một lúc lâu sau Chu Thừa Bách mới nhận, giọng nói vẫn còn mơ màng: “Alo ai vậy?”
Thầm Niên lặng lẽ thở dài, nói tiếp: “Nếu đã tới rồi thì học hành cho tốt.” “Con đang ở đâu?” Cô ấy lại hỏi.
Cô ấy đã không còn là một tảng băng, không còn là một lưỡi dao nữa mà đã biến thành một cơn gió lúc hoàng hôn.
Cô cũng không muốn nhìn thấy mẹ mình mỗi ngày cố gắng dọn dẹp đống bừa bộn ở nhà cậu, cô khó chịu khi nhìn thấy những hình ảnh đó.
ThầmNiênđanghútthuốctrênbancông,caumàykhôngbiếtđangnghĩ
Từ ánh mắt của Thầm Niên, Nghê Diên cảm nhận được Thầm Niên cũng thích mình, cô ấy cũng không chê cô phiền, chỉ vì rất nhiều người lớn đều không muốn chơi với con nít.
Kỹ năng đánh đấm của Chu Lân Nhượng đều là do Thầm Niên dạy khi còn nhỏ, sau này đến chỗ ba, thuê một giáo viên võ thuật chuyên nghiệp, mấy năm luyện tập rất ít khi thua ai.
NghêDiênđếntìmcôấychínhlàvìchuyệnnày.
Lầnsauphảimuadàihơn.
Theo lời ông Tùng, con cái là nghiệp chướng đời trước của ba mẹ, kiếp này phải dùng để trả lại cho ba mẹ.
NghêDiênbịcậuchằmchằmkhônghiểusaolạicăngthẳng.
Nghê Diên mang dưa hấu lạnh đến, cô ấy không ăn được, dạ dày cô ấy không tốt.
Chu Lân Nhượng hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay Nghê Diên.
Thầm Niên ở bên ngoài thúc giục: “Uống nước xong thì nhanh đi tắm đi, cả người toàn mồ hôi, con còn muốn mẹ nói mấy lần nữa hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thầm Niên lại dùng một chút thiên phú dị bẩm này vào võ thuật, cô ấy học võ từ nhỏ, có một đám đàn em đi theo phía sau.
Nhưng có đôi khi cô ấy mặc quần cộc lớn ngồi xổm bên bờ ruộng cho gà ăn, trong tay cầm điếu thuốc, nắm một nắm hạt bắp trong lòng bàn tay.
Trước năm chín tuổi Nghê Diên đã nghe được tên Thầm Niên trong những cuộc nói chuyện của người lớn, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy người thật.
Vì quá keo kiệt nên cuối cùng cô ấy bị gà trống lớn đuổi theo, đường trơn trượt, cả bàn chân cô ấy trượt lên miệng dép.
Nói xong cậu cũng tự cảm thấy chua xót. Vừa chua xót lại chói tai.
Thầm Niên nói với Nghê Diên: “Em đừng gấp, để cô nghĩ cách.”ChuLânNhượngtắmrửaxongbướcrathìNghêDiênđãđi,chỉcòn
“Khôngcóquầnáosạch.”Bệnhthíchsạchsẽcủacậulạitáiphát.
Sau đó, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Thầm Niên đều sẽ về trấn Xuân Hạ sống.
Nhưng nhà Tần Kiệt không lớn, hai mẹ con Tần Huệ Tâm và Nghê Diên chen chúc chung trong một phòng.
“Côấyrấtthânvớimẹ?”ChuLânNhượnglạihỏi.
Chu Lân Nhượng: “Thuê phòng ở bên ngoài.” Thầm Niên: “Trả lại đi, chuyển tới đây.”
ThầmNiêngọiđiệnthoạichochồngtrước.
Cô cầm chổi giúp Thầm Niên đuổi gà trống lớn, hai người chống nạnh nhìn nhau cười.
Quan hệ của hai anh em Tần Kiệt và Tần Huệ Tâm từ nhỏ đã rất tốt, ba mẹ qua đời sớm, trước kia hai người đều sống nương tựa lẫn nhau.
Vốn Nghê Diên có thể đến ở với cô ấy, trong căn hộ đúng lúc vẫn còn phòng trống. Nhưng sau đó cô ấy nghĩ đến tên oan gia quay về đòi nợ đang tắm kia, Thầm Niên đau đầu nhéo nhéo mi tâm.
Có lẽ tưởng rằng Thầm Niên sẽ đuổi mình về lại thành phốA, sắc mặt Chu Lân Nhượng trầm xuống.
Nhưng cho dù đã quen thuộc đến mức độ này nhưng Nghê Diên chưa từng nghe Thầm Niên nhắc đến quá khứ của mình.
Trongphòng301tòaAcủakhunhàchogiáoviên.
“Chịơi.”NghêDiêngọicôấy.
Hai nhà chỉ cách nhau bởi một bức tường thấp và một bụi hoa tường vi hồng, vào những đêm hè, những quả dưa hấu ướp lạnh trong giếng luôn được cắt làm đôi rồi đưa qua cho người kia.
ChuLânNhượnggiũquầnáora,đồmới,củanam,khávừavặnvớicậu.
“Bảy năm trước lúc đón thằng bé đi có phải tôi đã từng nói nếu anh dámđểthằngbétủithântôisẽkhôngbỏquachoanhkhông.”Giọngcủa Thầm Niên vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, cô ấy nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như có núi Thái Sơn đang đè nặng.
Thầm Niên lấy cho mình một ly nước từ máy lọc nước, lúc này mới nói chuyện với Nghê Diên: “Buổi chiều cô gặp Hồ Thành rồi, thầy ấy nói với cô em muốn xin vào trường ở, thầy ấy không đồng ý, bảo cô khuyên em.”
Nghê Diên đứng bên lề đường cười không thấy mặt trời, ngược lại càng có cảm giác gần gũi với Thầm Niên hơn.
Cô không để ý nước đã gần hết, vừa hút một ngụm đã phát ra tiếng “rột rột”.
Nhìncậuvớiánhmắtnhìnmộtkẻngốc.
Cô ấy luôn mặc áo choàng bông màu trắng rộng rãi, ngồi dưới mái hiên tận hưởng không khí mát mẻ, ngủ nghỉ, phủ một chiếc quạt làm bằng lá cây hương bồ trên mặt, bên cạnh ghế mây là một bát thuốc dường như không thể uống hết.
Thầm Niên là con gái một của ông Tùng làm thợ mộc nhà bên cạnh, khi còn trẻ ông ấy nổi loạn rời khỏi trấn nhỏ ra ngoài xông xáo, rất hiếm khi quay về.
NhờvậyNghêDiênbắtđầunhìnthấyThầmNiênthườngxuyênhơn.
Chương 6: “Mẹ lén lút nuôi đứa con trai khác sau lưng con à?”
Cậu đứng thẳng dậy, Nghê Diên bên cạnh lần nữa cảm thán cậu cao thật trong lòng. Ly thủy tinh trong tay đã xuất hiện những giọt nước, Nghê Diên dùng ống hút khuấy đều những viên đá trong suốt và vải bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lời nói và ánh mắt đều đang có ý bảo người ta rót nước giúp mình rất rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôikhátrồi.”Cậunói.
Cô ấy hoàn toàn chán ghét thế giới bên ngoài, không ra ngoài nhiều, cả ngày đều nghỉ ngơi trong sân nhỏ, thỉnh thoảng giúp ba làm các công việc của thợ mộc.
Không giống với tưởng tượng của Nghê Diên, cô không nhìn thấy khí chất giang hồ như người lớn vẫn thường nói trên người Thầm Niên, ánh mắt không hung dữ cũng không vồ vập.
Cậu kế thừa kỹ thuật của ma nữ. Đến tìm ma nữ đòi nợ.
NghêDiêncàngchạyquanhàbêncạnhthườngxuyênhơn.
Có một số việc cô ấy không nhắc tới là vì không thể nhắc tới, vì khi nhắc tới chính là đang đục khoét trái tim cô ấy.
ÔngTùnglàmthợmộc,mộtngườicóthểlàmcôngviệccủabangười.
Ai ngờ ngày đầu tiên tan học đã bị Thầm Niên bắt được, trên đường lớn có nhiều giáo viên và học sinh như vậy nhưng hai mẹ con lại nhìn thấy nhau.
Nghê Diên muốn có không gian riêng của mình, cô cảm thấy ở đâu cũng bị hạn chế và bất tiện.
Mẹ của Nghê Diên, Tần Huệ Tâm, thậm chí còn nói đùa nếu không để cô làm con nuôi của cô Thầm luôn đi, hai người giống mẹ con hơn.
Cậu của Nghê Diên, Tần Kiệt, một năm trước đã từng phẫu thuật tim, bên cạnh lại không có ai, là Tần Huệ Tâm ở bệnh viện chăm sóc cậu hơn nửa tháng.
Nghenóicôấycòncócon.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.