Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: “Tôi thua rồi.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: “Tôi thua rồi.”


Cô không nói ra những lời đó, chỉ có thể nghe Chu Lân Nhượng nói. “Tôi thua rồi.” Chu Lân Nhượng nói.

NghêDiêncamchịugậtđầu,côrấtmuốngọiđiệnthoạichoLânLân.

Tùng Gia: “Cô Thầm.” NghêDiên:“Côgiáo.”

Nghe nói trước đây nơi này là trường đào tạo mỹ thuật tư nhân nhưng sau này đóng cửa vì không thể hoạt động được nữa, ngôi nhà bị bỏ hoang.

Chủ nhiệm khối cho mọi người hai tiếng để sắp xếp đồ, nghỉ ngơi, làm quen hoàn cảnh mới, đúng mười một giờ phải bắt đầu lớp học.

“Tôi biết.” Chu Lân Nhượng nói. Cậu căn bản không mất sách.

Quáthiếuđạođức.

“Chịởđóthếnào?”ChuLânNhượnghỏi.

Nghê Diên trải qua đêm đầu tiên ở vịnh Thấu Thạch giữa đủ loại suy đoán bồn chồn và bị đâm trúng điểm cười không đúng lúc.

Thật ra muốn trách phải trách cậu tới quá sớm, đã đợi trên xe hơn bốn mươi phút.

“Hôm nay gọi thì ngày mai sẽ muốn gọi, như thế không tốt. Trước khi đi tớ đã nói với cậu ấy không liên lạc nửa tháng.”

Nghê Diên cũng chỉ nghĩ đến chuyện được về nên tối hôm trước đã thu dọn hành lý xong.

“Nóngmuốnchết.”NghêDiênlàmbộghétbỏnói.

TùngGiacảmthấysaulưnglạnhlạnhnênbòlêngiườngNghêDiên.

Những tòa nhà xi măng thấp nằm giữa những ngọn núi và làn nước trong xanh, nguyên sơ và cổ kính đến khó tả, mang đậm chất lịch sử.

Tùng Gia trước khi đi ngủ đã thoa kem dưỡng da, thơm tho ngọt ngào hôn cô một cái, “Không đâu, tớ ôm cậu.”


Mớitớimôitrườngmới,mọingườiđềutòmònhìnxungquanh.

“Cậutớiđóntôihả?”NghêDiênhỏi.

Hai người tưởng tượng đến hình ảnh đó một chút, chủ nhiệm khối váctheo bụng bia tức hổn hển đuổi theo hai người, chạy đến nỗi không chừng tóc giả trên đầu muốn rớt ra.

TùngGiađãtìmđượcđường.

Hai người ngạc nhiên chào hỏi với Thầm Niên, vẻ mặt thần thái gần như đồng bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vôcùngquýgiá.

Tùng Gia nửa tin nửa ngờ, “Tớ cảm thấy dấu tay kia giống như thật vậy, hoàn toàn không giống được vẽ lên, có điều tớ cũng không nhìn kỹ, chỉ liếc nhìn một cái liền chạy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dưới lớp áo khoác, Chu Lân Nhượng tìm được tay cô, mở năm ngón tay ra nhẹ nhàng nắm chặt.

Nghê Diên lập tức bật cười vì bài rap của cô ấy, bệnh viện tâm thần gì đó đều ném ra sau đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện đã được một giáo viên phá án, người đó nghiên cứu kỹ lưỡng dấu taykia,pháthiệnnóđượcvẽbằngthuốcmàumàuđỏ,cănbảnkhông phải máu.

NghêDiên:“Cậukhônglấnchỗtớđóchứ?”

Tùng Gia nói: “Ông ấy không chạy lại chúng ta cũng không bắt được chúng ta đâu.”

Nắngchiềugiốngnhữngmảnhvàngvụnchiếulênngườihaicô.

Đêm dài, giáo viên kiểm tra xuất hiện trên hành lang, nghe tiếng động từng phòng.

Nghê Diên: “Không phải cậu nói sợ té từ giường trên xuống hả?” Tùng Gia: “Tớ ngủ bên trong, cậu ngủ bên ngoài đi.”

Giữa trưa, sau khi cơm nước xong, Nghê Diên rót cho Tùng Gia ly nước, “Ba ơi.”

Tùng Gia đánh giá bằng một chữ: “Ngược.” Nghê Diên bày tỏ: “Tớ phải kiên định.”

Điềuhòamởvừađủ.

Ai cũng mệt mỏi nên đều ngủ ngã trái ngã phải, trên xe cũng không có ai nói chuyện lớn tiếng, có hơi yên tĩnh.

“Trên cửa phòng vệ sinh cuối cùng có dấu tay bằng máu.” Tùng Gia giơ ba ngón tay lên, “Tớ thề, tớ tận mắt nhìn thấy, có thật đó.”

Thầm Niên cười nhìn các cô, cảm thấy rất thú vị nhưng chưa quên chuyện chính, đưa điện thoại của mình cho Nghê Diên: “Lân Lân nói hình như có quên sách ở 302, hỏi em có nhìn thấy không, nó kêu em gọi lại cho nó.”

Khôngbiếtngủthiếpđitừlúcnào.

Trong đêm gió núi thổi, bóng đèn cũ ở hành lang sáng đến mức thà tắt đi, tạo thành một cái bóng lởm chởm trong bóng tối.

“Được.”ViệtTưBánói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

XebuýtdầnrờikhỏivịnhThấuThạch.

Haingườibịdọagiậtmình.

“Đau.” Nghê Diên vỗ vỗ cô ấy, “Thả lỏng một chút, tớ cảm thấy mình không thở nổi rồi.”

Tiếngnóichuyệnbiếnmất.

Đôngđúcvàhỗnloạn.

Cô rửa sạch bọt trên tay rồi cùng nhau vượt ngục với Tùng Gia. Hai người chạy đến bên hồ.

Điện thoại của Tùng Gia suýt chút nữa rơi xuống, cô ấy vội vàng giấu ra sau lưng, nói thầm, không biết Thầm Niên có nhìn thấy hay không.

Tim Nghê Diên đập nhanh, cô dán chặt điện thoại bên tai, sợ giọng cậu lọt ra ngoài, kiềm chế nói: “Tôi biết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghê Diên còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lúc này đứng trong lớp học, bên cạnh có cô giáo và Tùng Gia, còn có những bạn học khác ở xung quanh.

Trong phòng ngủ không có chỗ sạc pin nên cho dù Tùng Gia có đem theo sạc dự phòng thì không qua mấy ngày điện thoại cũng chỉ còn lại 15%pin.

TùngGiaômchặtlấyeocô.

Tùng Gia cũng nói vẫn ổn, ngoài không được ăn uống, nửa vali thịt khô, que cay, thạch sương sáo, sô cô la không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

Bầukhôngkhíthựcsựquámạnhmẽ.

HồThànhcóviệcnênđểlớptrưởngViệtTưBáđếmsốngười.

“Có chút.” Nghê Diên nói. “Vậy chị ngủ một lúc đi.”

Lên lầu hai tìm được phòng ngủ, đẩy cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp và một mặt hồ phẳng lặng như gương.

Một gian phòng ngủ tám người ở, bên trong bày bốn cái giường hai tầng khung sắt màu đen, kèm theo một ban công nhỏ và nhà vệ sinh.

NghêDiênnhìnđồnghồ,“Chúngtacómườibaphút.”

Haingườingồidướiđấtcườiđùavuivẻ.

“Tại sao lại vẽ cái đó trong cửa nhà vệ sinh, trò đùa quái ác à?” Tùng Gia cố gắng suy đoán tâm tư người khác.

Chu Lân Nhượng khoác áo khoác lên người Nghê Diên, cúi đầu lại gần, trầm giọng hỏi: “Buồn ngủ không?”

“Vậy tớ nằm giường trên của cậu.” Nghê Diên để hành lý lên. Mấy nữ sinh khác trong lớp cũng lần lượt đến.

Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Tùng Gia đi vệ sinh một chuyến trở về, lặng lẽ thì thầm vào tai Nghê Diên: “Diên Nhi, cậu có biết trước kia nơi đây là gì không?”

Buổi trưa ăn cơm trong phòng học, nghỉ ngơi trong phòng học. Qua một ngày, Nghê Diên cảm thấy cũng không tệ.

Sau buổi lau kính ở tòa nhà nhỏ, Việt Tư Bá lại gặp được Chu Lân Nhượng, cũng coi như quen biết nên không quá ngạc nhiên.

Nghê Diên cầm điện thoại có chút căng thẳng, “Vẫn ổn, không khí bên này rất tốt, cũng không nóng như trong thành phố, buổi tối có gió rất thoải mái.”

Vịnh Thấu Thạch là một ngọn đồi được nhà trường lựa chọn kỹ lưỡng, bao quanh là núi và một bên hướng ra hồ.

Buổi tối tắt đèn đi ngủ, nữ sinh chung phòng nói đến chuyện dấu tay máu, người nhìn thấy không chỉ có một mình Tùng Gia.

“Bất kể thế nào, sự thật đã rõ ràng rồi, đi vệ sinh không cần phải lo lắng nữa.”

Nghê Diên đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị bao phủ bởi niềm vui bất ngờ. Cô lặng lẽ đến gần, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nữ sinh giường đối diện Nghê Diên vẫn còn đang nói, “Dấu tay máu”, “Nhà xác”, “Ma xây tường”, chủ đề càng ngày càng đi xa, càng ngày càng nói về cõi âm.

“Ừm.”

Ngàytiếptheo,chuyện“Dấutaymáu”đãcóđoạnsau.

“GiaGia,cậumuốnngủgiườngtrênhaygiườngdưới?”NghêDiênnói.

BâygiờChuLânNhượngnóivớicô,cậuthuarồi.

Tùng Gia đành phải buông ra, nói: “Để tớ hát một bài làm dịu bầu không khí, ‘Trong hồ nước vui vẻ có một con ếch nhỏ, nó nhảy múa như bị hoàng tử chiếm hữu, ánh mắt lạnh lùng đẹp đến mức không con ếch nào sánh bằng’…”

Nghê Diên nhặt đá ném xuống nước, viên đá có thể nhảy ba lần, Tùng Gia nhiều nhất chỉ có hai lần.

Ngày 28 tháng 8, đợt học thêm kết thúc, cả đoàn rời khỏi vịnh Thấu Thạch.

Đã qua năm ngày, cuối cùng Nghê Diên và Chu Lân Nhượng cũng nghe được giọng nhau.

Nghê Diên đi vào trong, đi về phía sau thì nhìn thấy một chàng trai mặc áo thun đen đang ngủ trên ghế ngồi, che kín mặt bằng mũ lưỡi trai.

Dù sao trong lớp cũng có bạn đã được phụ huynh đón nên vẫn còn chỗ trống.

Nướcnóngchỉcóvàonhữngthờiđiểmcụthểvàobuổisángvàbuổitối.

Từ xưa tới nay trường học nhiều mộ địa, lần này ngược lại tốt hơn, có bệnh viện tâm thần.

Chu Lân Nhượng mở mắt ra, nhìn thấy là cô, vẻ lạnh lùng trong mắt rút đi, môi dưới cong lên: “Chị chậm quá.”

Cô ấy ho khan mấy cái rồi nói, “Gọi lại lần nữa nào.” Nghê Diên nói: “Ba ơi cho con mượn điện thoại đi.”

Sau đó lấy mũ lưỡi trai của cậu đội lên đầu mình, cười nói: “Lâu rồi không gặp, Lân Lân.”

Nghê Diên cầm thước vẽ những đường phụ trên bài thi rồi nói: “Trường đào tạo mỹ thuật, cái này tớ biết từ lâu rồi, không có gì mới.”

“Sách cậu không có ở 302, lúc tôi sắp xếp đồ không nhìn thấy.” Nghê Diên nói.

“Tớ thấy cậu đang giày vò bản thân thì có.” Tùng Gia cất điện thoại vào, “Nghĩ cho kỹ nha, cơ hội chỉ có một, sau này mà cậu muốn mượn thì không dễ dàng như vậy đâu, phải gọi tớ là ba.”

Ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út khép lại mới là thề, còn cô ấy thì cong ngón cái với ngón trỏ lại thành hình tròn.

NghêDiên:“Mơđi.”

Đối diện hồ là núi, một mặt hướng về mặt trời tắm trong ánh nắng, một mặt không đón nắng hiện ra màu xanh biếc tĩnh mịch.

“Giường dưới đi.” Tùng Gia ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, “Tớ sợ nằm giường trên bị lăn xuống.”

Phía trước có một cánh cửa sắt bị khóa nên không ra ngoài được. Nhưng phía sau ký túc xá có một con đường có thể ra ngoài. Là do mấy nữ sinh chơi đùa với mèo hoang, đi theo nó nên mới tình cờ phát hiện.

“Đúng là có khả năng đó.” Tùng Gia cảm thấy rừng lớn chim gì cũng có, “Một tầng có nhiều lớp như vậy, nhiều người như vậy, nhà vệ sinh nữ cũng luôn đông đúc, có lẽ chỉ là vì muốn hù dọa người khác để tạo điều kiện thuận lợi cho chính mình thôi.”

NghêDiênnhậnlấyđiệnthoại,hạnhphúctớiquábấtngờ.

Lần đầu Tùng Gia ở ký túc xá, lúc đến nơi, cảm giác đầu tiên của cô ấy không phải chê tồi tàn mà là mới lạ.

Không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt điện kiểu cũ, lúc quay phát ra tiếng kẹt kẹt rất nhỏ.

Nóixongcôấyliềnlấyđiệnthoạira.

Nghê Diên giải thích: “Cậu ấy đi theo cô Thầm đến, xe giáo viên đầy rồi nên cậu ấy đến lớp chúng ta.”

Trước khi đi, Nghê Diên nói với cậu sẽ không liên lạc nửa tháng, hai người đánh cược xem ai sẽ không nhịn được nhớ người kia trước.

Chỗngồitrênxeđãkíngầnmộtnửa.

Nếu là buổi sáng, nghe thấy những tin đồn vô căn cứ này Nghê Diên sẽ không sợ, nhưng bây giờ cô thật sự cảm thấy có hơi kỳ lạ.

“Sao có thể nói không được mang thì thật sự không mang được, tớ đâu có nghe lời như vậy.” Tùng Gia cười vô cùng gian xảo: “Tớ cho cậu mượn điện thoại, cậu có muốn gọi cho em trai không?”

Tùng Gia đột nhiên nghiêng đầu nói với cô: “Quần áo đợi học xong tiết tự học buổi tối rồi lại giặt, bây giờ chúng ta đi ngắm hồ đi?”

Chương 40: “Tôi thua rồi.”

TùngGiacườikhôngthấymặttrời,“Chịukhôngnổirồihả?”

Tùng Gia ném một viên đá trong tay, “Diên Nhi, tớ có một bất ngờ cho cậu.”

Cuối cùng cô cũng vất vả tìm thấy xe buýt có dán giấy đỏ của lớp 3. Nghê Diên đặt vali vào khoang hành lý rồi lên xe.

NghêDiêndodự,nóingoàidựkiếncủaTùngGia:“Khôngcầnđâu.”

TùngGiahỏi:“Tớlatođượckhông?”

Vì phải vội về tham gia tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại nên Tùng Gia đã cúp tiết cuối cùng, đang trên đường về rồi.

“Nhà vệ sinh, tớ nghe được lúc đi vệ sinh.” “Chắc không phải thật đâu nhỉ?”

“Nếukhôngthìsao?”ChuLânNhượngnói.

TùngGiaphunngụmnướcvừauốngra.

Buổi sáng xuất phát lúc bảy giờ sáng, tám giờ hai mươi đến nơi.NhữngchiếcxebuýtnốitiếpnhauchởhọcsinhđếnvịnhThấuThạch.

“Nghe nói hôm nay người đầu tiên nhìn thấy là một bạn nữ lớp 8, la lên ngay tại chỗ luôn.” Tùng Gia bổ sung, “Còn thu hút giáo viên tới nữa.”

Trăngtreođầungọncây,cănphòngmônglung.

NghêDiênthuậnmiệngnói:“Khôngthểlàmộtcáibẫythôisao?”

“Alo, Lân Lân, là tôi.”

CôômlấyTùngGiacườirungcảngười.

Nghê Diên nói: “Cậu mà la thì chúng ta phải chạy, chắc chắn chủ nhiệm sẽ đuổi theo phía sau.”

“Sai.” Giọng nói của Tùng Gia trở nên thần bí, “Là bệnh viện tâm thần.” “Cậu nghe được ở đâu thế?”

Chỉ đợi sau khi tất cả chương trình học kết thúc liền về phòng ngủ xách đồ đi.

Nghê Diên đang giặt quần áo ở trước hồ nước, ánh hoàng hôn ngoài hàng rào sắt phản chiếu một nửa bầu trời màu đỏ, ánh sáng màu cam phảnchiếu trên mặt hồ.

Tùng Gia lén lén lút lút lấy điện thoại trong cặp ra, còn chưa đưa cho Nghê Diên thì Thầm Niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Nghê Diên gọi vào số Chu Lân Nhượng, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

Có phụ huynh không đợi được trực tiếp lái xe tới đón con, chỉ cần nói một tiếng với chủ nhiệm lớp là được.

Mườiphútsau,tàixếđến,sắpđượcvềrồi.

Ba bữa cơm được người dân gần vịnh Thấu Thạch nhận thầu, đưa tới mỗi ngày. Không có cửa hàng, không có đồ ăn ngoài, cũng đừng nghĩ tới đồăn vặt.

“Dù sao cũng là trường đào tạo mỹ thuật, người ta là sinh viên mỹ thuật nên khá lợi hại, vẽ một cái dấu tay cũng không có gì khó.” Nghê Diên nói.

Phát hiện có bạn học đang nhìn họ, Nghê Diên cố giả vờ như đang tự nhiên nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn nở nụ cười, không giấu được sự vui vẻ.

Nghê Diên nhìn động tác tay của cô ấy, nhắc nhở: “Cậu không phải đang thề mà là đang OK.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: “Tôi thua rồi.”