Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Tiểu sư đệ: “Xảy ra chuyện gì vậy thiếu chủ??”
Tiểu sư đệ hỏi ta: “Thiếu chủ, việc đơn giản thế này, sao ngài lại đích thân hộ tống vậy?”
Nàng ngước mắt nhìn ta, khẽ mở đôi môi mỏng nói: “Thì sao?”
Đang mải mê nói chuyện thì trong khu rừng phát ra một âm thanh lớn làm chim chóc bay tán loạn, kinh động cả một góc trời.
Nhưng mà như vậy... thật là chắn tầm nhìn quá!
Nhìn nàng có vẻ gầy, nhưng khung xương không nhỏ chút nào!
Sau khi trời tối, rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ.
Ta sững sờ: “Nàng không định cảm ơn ta sao?”
Chương 2
Ta vung thương cắt đứt dây cương, ngay lúc xe ngựa và ngựa tách ra, ta mang theo tiểu thư nhảy lên ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nơi này quả thật rất an toàn.
“Dù sao thì, tìm thê tử đối với ta vẫn dễ hơn ngươi đấy.”
Chúng bay vút lên trời xanh rồi lần lượt đậu xuống các cành cây.
Vị tiểu thư im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.
Ta đi săn về, hứng khởi gọi một câu: “Tần tiểu thư, ta tìm được một nơi rất thú vị!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nơi này khá kín đáo, nàng có thể yên tâm.”
Ta vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bảo vệ tiểu thư!”
Tiểu sư đệ: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhíu mày, giơ tay ra hiệu.
Vừa dứt lời, phía trước liền xuất hiện một nhóm người bịt mặt, tay cầm trường đao, khí thế hùng hổ xông lên.”
Trời đất ơi!
Xe ngựa xông qua vòng vây, chạy thẳng về phía trước.
Ta liếc hắn một cái, không buồn nói thêm gì.
Ta dùng một tay ôm eo nàng, đưa nàng từ trước ra sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt phượng khiến nàng thêm phần uy nghiêm, dáng vẻ đó không phải cô nương bình thường nào cũng có.
Nàng cau mày tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không nói gì.
Người bên trong chỉ ngần ngừ một chút, liền nắm lấy tay ta chui ra khỏi xe ngựa.
Vị tiểu thư này, không giống bất kỳ một cô nương nào mà ta từng gặp.
Ngựa phi nhanh vào con đường nhỏ bên cạnh.
Ta suy nghĩ vài giây, thò tay vào trong xe ngựa: “Mau ra ngoài! Phải bỏ xe này thôi!”
Ta đi loanh quanh thám thính địa hình dưới núi, tiểu thư đã tháo mũ che mặt xuống, đứng chờ ta trong một khu rừng lá phong rộng lớn.
“Ta thừa nhận ngài anh tuấn phong lưu, nhưng nếu ngài cứ khoa trương như thế thì chẳng có cô nương nào chịu gả cho ngài đâu.”
Nàng lại nói: “Gấp mười lần giá bình thường, ngươi bảo vệ ta chu toàn không phải là lẽ đương nhiên hay sao??”
Đoàn xe cứ thế suôn sẻ đi được ba ngày.
Ta bỗng bừng tỉnh lại, không tiếp tục ngẩn ngơ nữa, bước nhanh về phía nàng.
Ta đứng sững tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Ta hoảng hốt thốt lên: “Gấp mười lần”
Đây là lần đầu tiên ta nghe giọng của nàng, giọng nói cũng khác với những cô nương bình thường, hơi khàn một chút nhưng cũng rất dễ nghe.
Không chỉ thích khách không tìm thấy, mà người của tiêu cục ta cũng tìm không thấy.
“Có điều bất thường.”
Ta nhìn nàng, không kiềm được mà nói: “Ta đã cứu mạng nàng đấy.”
Không yên tâm tiểu thư một mình trên xe ngựa, ta lập tức tức nhảy lên phía trước xe ngựa, giật mạnh dây cương: “Giá…..giá…..”
... Thật có lý.
Cơn gió nhẹ thổi qua vạt áo nàng, mái tóc dài được búi gọn bằng cây trâm ngọc, khuôn mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.
“Tiểu thư, lần này nhất định phải bám chắc đấy!”
Ta đã cắt đuôi được bọn thích khách.
Tiểu thư đã ngồi ổn định trên ngựa, ta mệt quá thở phào: “Ôm chặt eo ta.”
Ta có chút bất ngờ vì ngồi trên ngựa mới thấy tiểu thư cao hơn ta tận nửa cái đầu.
Ta nhìn về phía rừng rậm xa xa: “Ai mà biết? Có lẽ là vì thấy ta anh tuấn phong lưu, võ nghệ cao cường.”
“Dừng lại!”
Tiểu thư gật đầu, không nói gì.
Không hổ là tiểu thư con nhà giàu, vóc dáng thật không giống nữ nhân tầm thường.
Bọn thích khách cưỡi ngựa đuổi theo đã nhanh chóng đã bắt kịp chúng ta.
Cũng đúng, ngoài phụ thân ra thì chẳng ai biết thân phận thật sự của ta cả.
Nặng quá...
Ta hét lớn một tiếng, rút trường thương sau lưng ra, ngăn cản đám thích khách đang điên cuồng xông tới.
Ta: “…”
“À, ừ .... Nàng ngồi sau ta đi.”
Phụ thân chỉ đưa ta gấp đôi, ta thật khổ quá mà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.