Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Chương 81
Bà cụ Vệ ngẩn người hồi lâu. Bà cụ nhớ rõ mấy anh chị em Đại Trụ đều tập nói sớm nhất cũng phải mười tháng, còn Thiêm Hỉ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà cụ mỉm cười, cúi xuống hỏi:
“Có!” Thiêm Hỉ đáp rất dứt khoát. Cả bà cụ và đứa bé đều sửng sốt khi từ miệng thằng bé phát ra âm thanh này.
Sự hứng khởi của bà cụ Vệ lập tức bị dội nguyên gáo nước lạnh. Nhìn cháu, bà cụ lắc đầu than thở như tự an ủi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cục vàng của bà, cháu nói xem, bà phải làm sao? Bà nghe lời cháu hết!”
Trái ngược với sự bối rối và sợ hãi của bà cụ Vệ, những người khác trong nhà lại có những cảm xúc rất khác nhau. Vệ Nhị Trụ tỏ ra ghen tị. Vệ Tam Trụ thì đố kỵ. Vệ Tứ Trụ có tâm trạng phức tạp. Ba cô con dâu và hai cô con gái của nhà họ Vệ thì đầy tự hào như thể được vinh dự lây.
Thiêm Hỉ đáp đi đáp lại chỉ có mấy âm: “Có! Có! Có!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May
Bà cụ Vệ biết rằng không thể trốn tránh chuyện này, nên nhanh chóng điều chỉnh tâm lý. Bà cụ tỉ mỉ hồi tưởng và tổng kết những kinh nghiệm trồng trọt bao năm qua, đúc kết ra một lý thuyết trồng trọt mà bà cụ tự tin là đủ tốt để đối phó. Lúc này bà cụ mới nhẹ nhõm được một chút.
Nghe xong, bà cụ Vệ sợ đến mềm cả chân. Bảo bà cụ khoác lác với người trong cùng một đại đội sản xuất thì chẳng có gì ngại, nhưng khoác lác trước mặt lãnh đạo cấp tỉnh lại là chuyện khác. Áp lực tâm lý này thật quá lớn đối với bà cụ! Đúng là đã đánh giá quá cao một bà lão vừa yếu đuối vừa đáng thương nhưng lại rất dữ với con cháu như bà cụ Vệ.
Chương 81: Chương 81
“Tiểu tổ tông ơi, bà gây họa rồi. Cháu có cách nào cứu bà không?”
Suy nghĩ mãi không ra lời giải, bà cụ quyết định không nghĩ nữa. Con cháu nhà mình giỏi thì làm bà cụ phải vui chứ sao phải bận tâm.
Lương thực thu hoạch được vẫn đang phơi ở đầu ruộng chưa chia, mà nhiều người đã lo đến mức tóc rụng cả vì nghĩ về khẩu phần ăn cho năm sau. Tôn Nhị Anh cũng nằm trong số những người đang lo lắng ấy.
...
“Thần tiên thế nào thì cũng chỉ là trẻ con thôi. Muốn nhờ cháu giúp bà chắc còn phải đợi mấy chục năm nữa. Cục vàng của bà ơi, lớn nhanh lên nhé. Bà còn chờ cháu hiếu thảo với bà đây này!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dẫu sao, nhà này từ trước đã là “con nhà trời”, trẻ con có khác người cũng chẳng có gì lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Công tác thu hoạch của đại đội sản xuất diễn ra rầm rộ khi bắt đầu, nhưng kết thúc lại trong lặng lẽ. Nhiều người nhìn đống lương thực phơi trên sân mà nước mắt rơi lã chã. Lương thực thu được từ ruộng không bằng một nửa những năm trước. Vậy năm tới phải sống sao đây?
Thông thường, trẻ con ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, chín tháng biết bò. Nhưng Thiêm Hỉ hai tháng đã biết lật, bốn tháng ngồi vững, năm tháng rưỡi đã bò khắp giường. Giờ chưa đầy sáu tháng mà đã biết nói!
Vị lãnh đạo công xã còn dặn bà cụ rằng, sắp tới tỉnh sẽ cử người đến đại đội sản xuất Ái Quốc để tìm bà cụ lấy kinh nghiệm trồng trọt. Ôngấy khuyên bà cụ chuẩn bị thật kỹ, vừa đảm bảo trung thực, vừa nhân cơ hội nói những lời tốt đẹp thay mặt cho đội sản xuất, công xã và các lãnh đạo huyện.
Tiễn lãnh đạo công xã và Tôn Đống Lương xong, bà cụ Vệ chạy ngay vào bếp bưng trứng hấp, mang sang phòng Vệ Tứ Trụ. Sau khi đuổi Diêu Thúy Phân ra ngoài, bà cụ đích thân đút cho Thiêm Hỉ ăn, vừa đút vừa than:
Nỗi lo của bà cụ Vệ chẳng mấy chốc đã thành sự thật. Chính vị lãnh đạo công xã từng đến nhà họ Vệ hỏi kinh nghiệm trồng trọt lần trước lại đến tìm bà cụ. Ông ấy nói rằng lời bà cụ chia sẻ đã được ông ấy kể lại với cấp trên, rồi cấp trên kể lại cho cấp cao hơn nữa. Cứ thế, câu chuyện được truyền đi hết tầng này đến tầng khác, chẳng hiểu sao cuối cùng lại đến tai lãnh đạo cấp tỉnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.