Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch
Sơ Nhất Đại Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54
Tương Trần Tử dính roi vào tay, linh hồn run lên, chật vật hét lên một tiếng. Hắn không nghĩ tới đối phương cư nhiên lật bài ngửa, không nói hai lời trực tiếp động tay.
Bùa của Thái Hoành An là trừ tà hóa sát, tác dụng với thiềm thừ rất lớn, chỉ thấy m.ô.n.g thiềm thừ không ngừng tỏa ra khói đen, âm sát khí chầm chậm tan ra.
“Mau lên, đi lấy cái roi kia về cho ta.” Tương Trần Tử gấp gáp ra lệnh cho quỷ hài.
Thái Hoành An thấy bùa có tác dụng, lập tức vui vẻ trở lại, đang định dán thêm mấy tấm, thiềm thừ bỗng co rút lại. Chỉ trong chốc lát, thiềm thừ chỉ còn to bằng quả bóng rổ. Sau khi co lại, động tác của nó nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nhảy một cái đã lui về trong góc, đừng nói là dán bùa, đến cả bắt nó còn khó, Đả hồn tiên cũng mất tác dụng.
Kết quả của việc bị phân tâm, hắn bị thiềm thừ thè lưỡi ra quấn trọn, nâng lên. Dương Miên Miên vung roi lên, đánh vào đầu lưỡi thiềm thừ, nó đau quá rụt lưỡi lại, bịch một cái ném Thái Hoành An ra xa.
“Lão già hư thân mất nết, lại còn muốn cướp đồ của tôi?”
“Sư phụ?” Thái Hoành An nhìn ông ta, sửng sốt.
Thiềm thừ nhiều nhất cũng chỉ có mấy năm công phu, có thể ngưng hình là do mượn âm sát khí nơi này mà thôi, tự thân cũng không thể hóa hình, cũng không phải là âm hồn bám theo người, căn bản không có thần thức, nói thẳng ra chính là đồ người to não như quả nho.
Nghe được lời này, sắc mặt Lâm Mậu Thu biến đổi: “Đạo sĩ thúi ông hại tôi!”
Dương Miên Miên quất roi, dương khí bạo động. Hóa ra hai đứa bé này đều là con của ông ta. Hổ dữ không ăn thịt con, người này đúng là không bằng s·ú·c· ·v·ậ·t.
Thái Hoành An nhìn về phía Tương Trần Tử, lại thấy Tương Trần Tử căn bản là không chú ý tới hắn, mà là gắt gao nhìn chằm chằm roi trong tay Dương Miên Miên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 54
Tương Trần Tử sờ sờ đồng tử: “Bố trí cục diện chiêu tài là chính ông yêu cầu, hai đứa bé cũng chính tay ông g·i·ế·t, sao giờ ông lại nói là tôi hại ông?? Nếu không có thiềm thừ này của tôi, mấy năm nay ông làm sao có thể thuận buồm xuôi gió như vậy? Muốn trách thì trách chính ông không làm theo lời tôi, nếu ông tế hiến thêm một người thân nữa, thiềm thừ thức thần liền đã có thể đại thành, hiệu quả gia tăng gấp trăm lần, lúc đó vinh hoa phú quý muốn ngăn cũng không được, làm gì có chuyện tôi sẽ sai hai đồng tử này đi hại ông?”
Tương Trần tử nói xong, tay kết ấn, trong phòng bỗng nổi lên một trận gió, bùa vây bốn phía bị thổi bay phấp phới, thân thể thiềm thừ càng thêm đen bóng, trong màu đen có ẩn ẩn ánh vàng. Tương Trần Tử thấy thế, trên mặt không giấu nổi đắc ý: ”Cục diện ta bố trí bao năm, nay đã sắp thành công rồi. Ha ha, ha ha ha.”
Thấy ý đồ của mình đã bại lộ, Tương Trần Tử cũng không thèm giả vờ nữa: ”Nhà ngươi không biết tốt xấu thì cũng đừng trách ta đây không khách khí! Hôm nay, roi này của cô, cô đưa cho ta thì thành của ta, không đưa cũng thành của ta. Trong tay cô đúng là phí của trời, không bằng để lão phu giúp cô dùng đi.”
Âm sát khí ngày càng dày đặc, Lâm Mậu Thu chợt thấy đầu vai trầm xuống, quay đầu vừa nhìn, tức khắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thái Hoành An cảm thấy như trong lòng rơi bộp xuống, hắn đi theo sư phụ đã 3 năm, đã quá quen thuộc ánh mắt này, nếu như Tương Trần Tử đã thuận mắt thứ gì, sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được. Nghĩ đến kết cục của những người đó, Thái Hoành An theo bản năng ôm lấy Tương Trần Tử đang dợm bước vào: ”Sư phụ, đó là của Dương đạo hữu…”
“Các người đang làm gì?” Đúng lúc này, có giọng hét bên cửa truyền đến.
“Phiền toái như vậy làm gì, nếu ông thật sự muốn, tôi cho ông là được rồi.” Dương Miên Miên đột nhiên thở dài một hơi.
“Thật không?” Tương Trần Tử sửng sốt, không thể tin tưởng nhìn Dương Miên Miên.
“Úi..”
Hai đồng tử tựa hồ rất sợ động tác của Tương Trần Tử, từ trên vai Lâm Mậu Thu bò xuống dưới, ngoan ngoãn bò tới bên chân Tương Trần Tử.
“Haha, không vội, không vội.” Tương Trần Tử không để ý Lâm Mậu Thu, mà đi sờ vào đôi đồng tử.
Tương Trần Tử vừa lòng cười: “Bé ngoan, thật nghe lời, khoảng thời gian này làm rất tốt.”
“Có phải muốn nếm mùi cây đinh này không?” Tương Trần Tử nói, liền đ.â.m cây đinh vào đỉnh đầu đồng tử.
Nhìn thiềm thừ bị dồn vào góc nhà, đáy mắt Tương Trần Tử hiện lên một tia thương tiếc. Để tạo nên tôn thức thần, hắn đã tốn bao công bố trí, đợi qua bao năm mới thành hình, làm sao hắn để người khác dễ dàng đạp đổ như vậy. Tương Trần Tử nặn ra một gương mặt cười hiền lành, nói với Dương Miên Miên: ”Tiểu đạo hữu, lão phu tới giúp ngươi.”
“Biến đi, đồ vô dụng!” Tương Trần Tử đá văng Thái Hoành An, không nói đến lực đạo, chỉ nghe thấy Thái Hoành An k** r*n một tiếng, đau đến mức co rụt người lại.
“Thật cái khỉ mẹ!” Dương Miên Miên vọt qua, nhân cơ hội bay lên, giơ chân đá một cái, uy lực này không phải người thường có thể thừa nhận được. Tương Trần Tử bị đá bay đi ra ngoài, thân thể văng vào cửa cuốn ầm một tiếng.
Đả hồn tiên cùng đầu lưỡi gặp nhau trên không trung, Dương Miên Miên dùng sức, đầu lưỡi kia lập tức bị đánh bay. Đả hồn tiên tuy không có tác dụng với sát khí nhiều như với âm hồn, nhưng cũng có tác dụng khắc chế nhất định, thiềm thừ cảm nhận được uy h**p, quai hàm không ngừng phát ra tiếng rít rít, nhắm về phía sau định trốn, như là muốn lấy lại đầu lưỡi của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Tương Trần Tử theo bản năng buông cái đinh ra, duỗi tay nhận lấy cái roi.
Lâm Mậu Thu nhìn hai em bé quỷ, lúc này mới phản ứng lại, hét lớn một tiếng: “Đại sư cứu ta.”
Tương Trần Tử híp mắt đánh giá Dương Miên Miên, nhanh chóng nhận ra đối phương ngoài dương khí rất mạnh ra thì không có đặc điểm gì nổi bật, cũng hoàn toàn không hiểu đạo thuật, cái roi tốt như vậy nhưng hoàn toàn chỉ là cậy mạnh mà quất, đúng là giày xéo nó.
Bị Dương Miên Miên đá một cái, thiềm thừ cũng không biết sợ, bỏ qua Thái Hoành An, xông về phía Dương Miên Miên. Dương Miên Miên nhìn thấy đầu lưỡi dính nhớp nháp, kinh tởm không chịu được, rút Đả hồn tiên bên thắt lưng ra, giơ tay quất một roi.
Đồng tử hình như là bên ngoài là một lớp thạch cao, qua thời gian, thạch cao đã giòn đi, lúc cái đinh đi vào, thạch cao nhanh chóng nát vụn, rơi xuống đất thành từng mảnh, lộ ra đồ vật bên trong.
Tương Trần Tử cười hắc hắc: “Sao? Đến cả con của mình cũng không nhận ra sao? Trước đây không phải ông mới gọi điện thoại cho ta nói buổi tối nằm mơ bị trẻ con g·i·ế·t? Ông nhìn kỹ lại xem, có phải bọn nó không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái Hoành An đúng lúc ở sau thiềm thừ, nắm lấy cơ hội, dán một tấm bùa trừ tà trên m.ô.n.g nó. Thiềm thừ như bị bỏng, nhảy dựng lên, lại quên mất đầu lưỡi vẫn bị Dương Miên Miên khống chế, cú nhảy này làm nó bay lên, Dương Miên Miên nhân cơ hội kéo một cái thật mạnh.
Lực giằng trên tay Dương Miên Miên chợt buông lỏng, mất đà lui về phía sau vài bước mới dừng lại được. Còn thiềm thừ kia, miệng há rộng, một đoạn đầu lưỡi bị cắt đứt rơi trên mặt đất, một đoạn còn lủng lẳng bên ngoài miệng, nhất thời không thu vào được.
“Tạch”- Giống như có gì đấy bị đứt.
Trên mặt Tương Trần Tử hiện lên một tia tức giận, lôi một cây đinh dài màu đen trong n.g.ự.c ra. Dương Miên Miên liếc mắt một đã nhận ra trên cái đinh này đầy tà khí.
Hai quỷ hài nhìn nhau, không động đậy. Hai đứa không giống thiềm thừ là do sát khí ngưng tụ thành mà là âm hồn bị giam cầm ở nhân gian, tuy lúc c.h.ế.t chỉ là đứa bé, nhưng cũng đã có ý thức, đối với chuyện thiện ác cũng đã có nhận thức. Bọn họ biết người này, trước đây đã giúp đỡ họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quỷ hài ban ngày ẩn thân, lúc này bị triệu hồi ra, còn bị ngưng hình, vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vẫn như ngày thường há mồm cắn Lâm Mậu Thu.
Chính là lúc này!
Dương Miên Miên trầm mặt xuống. Nơi này sát khí ngút trời, cô ở trong này đã khá lâu, bị ảnh hưởng của sát khí, dương khí trên người cô đang có xu hướng bạo phát, tâm tình không thể bình tĩnh, hận không thể đá quả bóng đang nhảy nhảy kia mấy phát.
Gì? Nghĩ là cô mù sao? Dương Miên Miên lạnh mặt, lão già này lúc nãy đá Thái Hoành An, lực đạo không nhẹ, giờ lại giả vờ làm lão đầu hiền từ sao? Nếu có tính diễn cũng làm ơn giấu cái ánh mắt kia đi được không?
Tựa hồ rất muốn hưởng thụ cảm giác hai đứa bé sợ mình, Tương Trần Tử hài lòng cực kì, lần nữa ra lệnh: ”Nhanh lên, dù sao thức thần của ta đã thành công, chỉ cần các ngươi lấy roi về, ta sẽ tha cho các ngươi.”
Thái Hoành An lăn hai vòng vừa lúc dừng bên người Tương Trần Tử: “Sư phụ sao người lại tới đây……”
Dương Miên Miên và Thái Hoành An nhìn ra cửa, phát hiện Lâm Mậu Thu đã về, bên cạnh còn có một ông già, vừa rồi có lẽ là ông già này nói.
Ánh mắt kia giống như mèo thấy mỡ.
Vung mấy rơi vẫn chưa đánh dược thiềm thừ, Dương Miên Miên bạo phát, thấy Tương Trần Tử cười giả lả đi tới, cô giờ tay quất một roi về phía ông ta.
“Sao? Vừa mới mới khen các ngươi, nhanh như vậy đa không nghe lời nữa?”
“ừ, thật.” Dương Miên Miên nói xong, thật sự duỗi tay ném, không chút nào lưu luyến đem Đả hồn tiên triều vứt qua cho Tương Trần Tử.
Dương Miên Miên cắn chặt răng, kia rõ ràng chính là đầu lâu. Cái đinh chui vào trong lớp thạch cao, vừa lúc ở ngay trên đầu lâu, quỷ hài sợ tới mức run lên. Lúc hai đứa c.h.ế.t còn quá nhỏ, đến cả xin tha cũng chưa biết nói, chỉ biết rúc vào nhau khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện này…… Đây là……”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.