Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Chú Lý không hỏi thêm, nâng ly rượu lên: “Không nói cũng được, đừng vì chuyện đó mà phiền lòng. Nào, chú chúc con – Tiểu Khắc của chúng ta – tiền đồ rộng mở.”
– Sau khi tốt nghiệp, cháu định vào đại xưởng ở Thâm Quyến, đã nhận được offer rồi.
“Có chứ,” chú Lý đáp, “Nó năm nay 27 tuổi rồi, đang học tiến sĩ ngành y, vẫn chưa tốt nghiệp.”
– À, đúng là có một cuộc như vậy. – Giang Khắc nói.
Lý Quốc Bình tiếc nuối, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Đúng là công việc ở đại xưởng Thâm Quyến rất hấp dẫn với Giang Khắc.
Vưu Đạt cười ha hả. Chú Lý lại cụng ly với Đường Diệc Ninh: “Chúc Tiểu Đường công tác ở Quảng Châu thuận lợi. Ba đứa các con đều phải sống thật tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Quốc Bình đã tính trước từ lâu, nói: “Tôi chờ cậu ba năm, chính là để cậu có đủ điều kiện đăng ký học MBA ở A Đại (Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh). Chương trình đó yêu cầu phải có bằng đại học chính quy và ba năm kinh nghiệm làm việc. Tôi hy vọng sau này cậu có thể đảm nhận vị trí quản lý chứ không chỉ làm kỹ thuật.”
“Giang Khắc, đừng coi thường vị trí này. Gọi là trợ lý văn phòng tổng giám đốc, nhưng thực tế định hướng phát triển là lên cấp phó tổng.”
Ông đưa mắt nhìn quanh quán, ba người trẻ cũng theo ánh nhìn của ông, cùng ngắm nghía quán ăn cũ kỹ, trong lòng ai cũng bồi hồi.
Vưu Đạt tròn mắt: “Tiến sĩ à? Sao trước giờ chưa nghe chú kể gì hết vậy?”
Giang Khắc buột miệng: “Nhà của tớ còn ở đây mà!”
Anh có phần không tự nhiên, đáp:
“Chú Lý,” Giang Khắc chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nói: “Con chỉ là xin nghỉ việc ở công ty cũ, định chuyển sang công ty khác thôi, không nghiêm trọng đến vậy. Con cũng nhận được vài lời mời làm việc rồi, chỉ là vẫn chưa quyết định sẽ chọn nơi nào, định sau Tết sẽ xem xét thêm.”
Lý Quốc Bình bắt đầu chú ý đến Giang Khắc từ mười hai năm trước, khi Hối Mang vẫn chưa lên sàn. Lúc ấy, Giang Khắc mới mười ba tuổi, đang học lớp tám.
– Vì sao chứ?
Giang Khắc bật cười:
Thực ra, Giang Khắc từng nghĩ đến chuyện đi cùng Đường Diệc Ninh vào Nam. Hai người cũng bàn bạc nghiêm túc, cuối cùng đi đến kết luận: không thích hợp.
“Anh hút với chú Lý đi, em lên xe chờ.”.
Giang Khắc liếc nhìn Đường Diệc Ninh, cô đưa chìa khóa cho anh rồi nói:
Chú Lý mỉm cười, rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho anh:
Giang Khắc trừng mắt liếc Vưu Đạt một cái. Miệng tên này đúng là chẳng có phanh, uống chút rượu vào là không giữ mồm giữ miệng. Mấy chuyện riêng tư trong nhà Giang Khắc đều bị Vưu Đạt lỡ miệng kể cho chú Lý. Hồi còn nhỏ, mỗi lần bị chú Lý hỏi, mặt anh đỏ bừng, suýt nữa thì khóc. May mà chú Lý thấy anh ngại quá nên sau không hỏi nữa.
Chú Lý liếc nhìn Giang Khắc, giọng đầy ẩn ý: “Chuyện đó còn chưa chắc đâu. Chú còn sống, có khi còn mấy chục năm nữa ấy chứ.”
Đó là lần đầu tiên ông để vuột mất Giang Khắc. Nghĩ lại thì cũng không sao, tôn trọng quyết định của cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Quốc Bình nói: “Hợp đồng lao động đương nhiên phải ký với công ty tôi. Cậu là người của công ty tôi thì tôi mới có thể tài trợ cho cậu học. Vừa hay, ở Quảng Châu có một công ty con 100% vốn của tôi tên là Hối Mang Điện Tử, chuyên về số hóa điện tử, rất phù hợp với chuyên ngành của cậu. Cậu có thể sang đó làm vài năm trước.”
Vưu Đạt cũng giơ ly: “Ơ, sao chú không chúc con?”
“Chức vụ này yêu cầu không thấp. Tôi cũng không thể vì cậu mà phá lệ. Nếu học ở nước ngoài thì không bàn, còn học trong nước thì ít nhất phải tốt nghiệp đại học 985, hệ chính quy, trình độ cử nhân hoặc thạc sĩ.”
Đường Diệc Ninh cười tươi như hoa: “Cảm ơn chú Lý!”
Nhưng ông không sống bằng tiền cho thuê nhà. Rất nhanh sau đó, ông bán hết mấy căn hộ ấy. Vì ông có việc muốn làm, chỉ thiếu vốn ban đầu.
Giang Khắc ngẩn người:
Một đứa trẻ chỉ cần người lớn sai một bước là có thể bị hủy cả đời.
– Tháng trước, cháu có nhận được cuộc gọi từ một chị HR nào đó không? Mời đi phỏng vấn?
Lý Quốc Bình không khỏi thắc mắc: Một đứa trẻ như thế, sau này sẽ thành ra sao? Liệu có bỏ bê học hành, sa vào xã hội? Liệu có học thói xấu, hút thuốc, đánh nhau, uống rượu, tán gái… rồi cuối cùng trở thành một kẻ làm thuê dưới đáy xã hội, thậm chí là khách quen của trại giam?
Giang Khắc nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi đáp:
Giang Khắc nén sự bàng hoàng trong lòng, nói: “Chú Lý, cháu chỉ có bằng đại học chính quy.”
Một ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ Quốc khánh năm ngoái, tại quán Mao Tiên chuyên bán đồ ăn khuya, Lý Quốc Bình bị một nhóm thanh niên bao vây và mắng chửi. Lúc đó, tài xế kiêm vệ sĩ của ông đứng cách đó không xa, chỉ chờ ông ra hiệu để lao lên bảo vệ. Nhưng còn chưa kịp ra hiệu, Vưu Đạt đã xông tới trước.
Giang Khắc nắm tay Đường Diệc Ninh, mặc kệ sự tồn tại của “bóng đèn cỡ lớn” là chú Lý, hai người vừa đi vừa ríu rít như keo như sơn. Đến bãi đỗ xe, chú Lý lấy ra hộp thuốc, gọi Giang Khắc lại:
“Nếu là hiện tại, lương khởi điểm là 40 vạn /năm. Ba năm sau là bao nhiêu thì tôi không nói chắc được, nhưng đảm bảo chỉ có hơn chứ không ít.”
Lý Quốc Bình cũng không vội, chỉ lặng lẽ đợi một lần gặp mặt cuối cùng ở Mao Tiên.
Lý Quốc Bình hỏi:
Giang Khắc nghĩ ngợi:
Không ai đoán được hướng đi của câu chuyện, bản tác giả cảm thấy rất vui.
“Tiểu Khắc, bồi chú hút điếu thuốc đã, được không?”
– Chú Lý, lần trước Vưu Đạt bảo với cháu là chú hỏi xin số điện thoại của cháu, có chuyện gì sao?
Chú Lý làm ra vẻ thần bí:
Hối Mang (mang) Khoa học Kỹ thuật – nghe là thấy áp lực rồi, cứ như mỗi ngày đều phải tăng ca vậy haha!
Giang Khắc cúi đầu nhìn danh thiếp dưới ánh trăng. Danh thiếp đơn giản, giấy in bạc mạ đồng, nhưng nội dung không hề đơn giản: tên công ty là "Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Hối Mang (Tiền Đường)", chức danh và tên người in rõ ràng – Chủ tịch: Lý Quốc Bình.
Chú Lý cười: “Chúc chúc chúc! Chúc Tiểu Đạt sớm được thăng chức!”
Giang Khắc không khiến ông thất vọng – đúng là người tốt.
Anh lại choàng vai Đường Diệc Ninh: “Nhưng mà này, vợ à, để anh đính chính, anh mới có 25 tuổi rưỡi, ba năm nữa cũng chỉ mới 28 thôi, đừng tính kiểu làm tròn như thế.”
Vưu Đạt tiếc nuối: “Vậy là sau này khó mà gặp được chú rồi.”
Giang Khắc: “……”
Vưu Đạt nghe hai người cãi nhau, vừa buồn cười vừa ghen tị, chỉ tay qua lại giữa họ rồi quay sang chú Lý nói: “Cô chạy, anh đuổi, cô ấy mà thoát được mới lạ!”
________________________________________
Thông qua Vưu Đạt, ông dần hiểu thêm về Giang Khắc. Mỗi một lần nghe kể là một lần ông cảm nhận rõ hơn những điều quý giá ở đứa trẻ ấy – một người chưa từng khuất phục trước nghịch cảnh, không than thân trách phận, chỉ cắn răng tiến về phía trước.
Có nhà nhiều, đúng là có quyền lên tiếng.
Giang Khắc cảm thấy choáng: “Quảng Châu? Không phải nói là học ở A Đại sao?”
Chú Lý đặc biệt thích món bò kho và rượu gạo, vừa ăn vừa kể chuyện: “Lúc quán này mới mở, con gái ta mới hai tuổi. Hồi đó nó mê bò kho ở đây lắm, ta cứ hai ba hôm lại dẫn nó đến ăn. Sau này nhà chuyển đi xa, nó cũng dần quên nơi này, chỉ có ta là vẫn nhớ. Thỉnh thoảng lại ghé lại ăn một bữa.”
Anh kinh ngạc đến mức quên cả hút thuốc, suýt làm rơi điếu thuốc đang cháy xuống tay.
– …
“Chú, con không muốn nhắc đến chuyện đó.” Giang Khắc là người rất coi trọng sự riêng tư, không muốn nói lại chuyện cũ, nhất là với người mình không thân thiết như chú Lý– một vị trung niên giàu có điển hình sống khu biệt thự.
Vưu Đạt chen vào giải thích: “Chú, ‘offer’ chính là thư mời tuyển dụng đó.”
Khi biết Giang Khắc thi đậu cấp ba trọng điểm, ông vô cùng vui mừng. Không những cậu tự thi đậu mà còn kéo theo Vưu Đạt cùng học, cả hai cùng đỗ.
Giang Khắc ngạc nhiên: “Chú còn có con gái ạ?”
Giang Khắc lại hỏi: “Là học toàn thời gian?”
Ông có một người bạn thân tên Thôi Tường Sinh, từng du học về vào giữa thập niên 90, lúc đó đang làm ở một viện nghiên cứu, chuyên về các thiết bị tinh vi công nghệ cao. Thôi Tường Sinh luôn muốn lập nghiệp nhưng lại không có tiền. Sau khi Lý Quốc Bình gom đủ vốn nhờ bán nhà, hai người liền đồng loạt nghỉ việc, một người bỏ vốn, một người góp kỹ thuật, cùng nhau lập ra một công ty nhỏ chuyên sản xuất thiết bị tinh vi – tiền thân của Hối Mang Khoa học Kỹ thuật.
“Câu đó hỏi thừa rồi.” chú Lý phì cười. “Không có vợ thì lấy đâu ra con gái?”
Khởi nghiệp luôn gian nan, nhưng thời đó cũng có nhiều cơ hội. Lý và Thôi may mắn nhận được hỗ trợ tài chính từ chính phủ. Trong bối cảnh thị trường thiết bị phân tích cao cấp trong nước bị các thương hiệu nước ngoài chiếm lĩnh, Hối Mang đã kiên cường chen chân, đặt mục tiêu làm nên các thiết bị công nghệ cao do chính người Trung Quốc sản xuất.
Giang Khắc nhớ ra, lúc ấy giữa mấy cuộc gọi giới thiệu các vị trí liên quan ngành công nghệ, lại có một công việc lạ là "trợ lý văn phòng giám đốc điều hành", anh thấy rất lạ, không nghe hết đã từ chối. Làm kỹ sư mà đi làm trợ lý? Ai nghĩ ra nổi?
Chú Lý hỏi lại:
Chú Lý cũng đang hút thuốc, đánh giá Giang Khắc từ trên xuống dưới, thở dài nói:
Giang Khắc miệng vẫn nhét đầy cơm, nghiêm túc đáp:
Thành ra suốt bao nhiêu năm nay, ngoại hình của ông chẳng bao giờ khớp với tuổi thật. Vưu Đạt và Giang Khắc đều tưởng ông đã ngoài sáu mươi, còn nghĩ ông là một tay giàu lên nhờ đền bù giải tỏa.
Chú Lý gật đầu: “Chắc là vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chú Lý… cái người từng bị phá dỡ nhà kia, hóa ra lại là một đại gia ẩn mình!
Vưu Đạt bĩu môi: “Nhà có chạy mất đâu! Ba năm thôi mà, cậu cũng đang định tìm việc mới, sao không đi cùng luôn? Vợ quan trọng hơn nhà chứ?”
Vưu Đạt ngạc nhiên: “Thật ạ? Chú cũng từng học đại học sao? Ở thời của chú, người học đại học không nhiều đâu, chú tốt nghiệp trường nào thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 86
– Tiểu Khắc nhi, không có Vưu Đạt ở đây, chú sẽ nói thẳng. Thật ra từ khi cháu 18 tuổi, điểm thi đại học vừa có, chú đã để ý tới cháu rồi.
Lý Quốc Bình vui mừng khôn xiết, định bụng lần này nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với Giang Khắc. Ai ngờ lại biết cậu đã ký hợp đồng với công ty Phong Thắng Khoa học Kỹ thuật.
Đường Diệc Ninh bật cười “phụt” một tiếng, Vưu Đạt cũng cười toe toét không kiềm được.
Thế là ông nghĩ: muốn biết một người như Giang Khắc – thẳng thắn, cứng cỏi – có thể phát triển thế nào trong môi trường làm việc, ông sẽ chờ thêm ba năm nữa. Nếu sau ba năm, cậu vẫn là người tốt, ông sẽ thử mời về công ty mình.
“Không được,” Giang Khắc chỉ Đường Diệc Ninh, “Tớ phải ở lại chăm sóc ba mẹ cô ấy. Ba cô ấy sức khỏe không tốt, lỡ có chuyện gì, cô ấy không ở đây, tớ phải thay cô ấy lo liệu.”
– Chú Lý, cháu đã kết hôn rồi.
Lý Quốc Bình đáp: “Năm năm.”
Đường Diệc Ninh đang gặm cánh gà, đẩy anh ra: “Thôi đi ông! Rưỡi cái đầu anh! Anh 26 thì cứ nhận là 26 đi. Đi Quảng Châu với em có chút xíu cũng không chịu, còn nói gì nữa? Trước đây anh đâu có bám người thế này, ngoan ngoãn ở lại Tiền Đường kiếm tiền trả nợ mua nhà đi!”
Giang Khắc lại hỏi: “Thế còn... chú có vợ chứ ạ?”
Vưu Đạt kể với chú Lý chuyện Giang Khắc sắp nghỉ việc, rồi lại nói thêm Đường Diệc Ninh sắp đi Quảng Châu công tác. Anh vừa gặm chân gà vừa hỏi: “Khắc tử, sao không đi Quảng Châu cùng vợ luôn đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Khắc quay sang nhìn Vưu Đạt, cậu ta chột dạ cúi đầu. Anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý thúc nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Vợ chú chú trọng giữ gìn sức khỏe, không thích ăn mấy món này. Con gái thì bận bịu, hầu như không về nhà. Nhà chú cũng ở xa lắm, mỗi lần tới đây chỉ là để thư giãn một chút thôi. Giờ đồ ăn không còn ngon như xưa, nhưng ăn là vì tình cảm.”
Giang Khắc được ông đồng ý cho phép tra cứu thông tin công ty Hối Mang Khoa học Kỹ thuật. Công ty có vốn đăng ký 500 triệu, nhà máy đặt tại ngoại ô phía tây thành phố, còn xa hơn cả khu Vân Dao, toà nhà văn phòng thì nằm ở Khoa Sang Thành.
Tên ngốc Vưu Đạt này, bao nhiêu năm qua rốt cuộc đang làm gì vậy?!
Lý Quốc Bình cười: “Nghĩ đi Tiểu Khắc, trong số các trường đại học 985, đâu chỉ có A Đại, còn có cả Đại học Trung Sơn mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau mấy lượt cụng ly, bữa cơm cũng gần kết thúc.
Lần thứ ba là sau khi Giang Khắc chính thức tốt nghiệp. Ông bất ngờ nghe Vưu Đạt kể rằng Giang Khắc không đi Thâm Quyến mà ở lại Tiền Đường.
Mà đúng là Lý Quốc Bình giàu lên nhờ đền bù. Hai mươi hai năm trước, căn nhà cũ kỹ tự xây của gia đình ông bị giải tỏa, ông được phân mấy căn hộ nhỏ, thêm một khoản tiền bồi thường, liền dọn đến nơi khác cùng cha mẹ già và vợ con.
Sau chuyện đó không lâu, ông nhờ Vưu Đạt xin số điện thoại của Giang Khắc, biết được cậu định ở lại công ty cũ đến cuối năm để nhận thưởng. Vì thế ông đợi đến tháng Mười Hai mới để HR gọi cho cậu. Đúng như dự đoán, Giang Khắc từ chối.
Giang Khắc châm thuốc, lặng lẽ rít một hơi, phát hiện vóc dáng của chú Lý không hề thấp, chắc cũng tầm một mét tám. Dù đã có tuổi, lưng ông vẫn rất thẳng, đứng ở đó mang theo một khí thế rất riêng – cái khí thế thuộc về người giàu mới nổi.
chú Lý nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng: “Tiểu Khắc à, ta nghe Tiểu Đạt nói, con nghỉ việc là vì đắc tội với cổ đông lớn trong công ty phải không?”
Giang Khắc cao lớn hơn hẳn bạn bè cùng lứa nhưng lại rất gầy. Cậu có vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt trầm lặng lạnh nhạt, tính cách kín đáo ít nói. Chỉ khi ở bên Vưu Đạt, ánh mắt của cậu mới bớt đi vẻ xa cách.
Nghe đến câu hỏi ấy, Giang Khắc suýt nữa thì tức đến học máu. Đường Diệc Ninh nói với người ta rằng anh “bị đuổi việc”, giờ đến chỗ Lý thúc lại biến thành “muốn nghỉ việc”. Đúng là bi thảm hết chỗ nói, làm anh có cảm giác mình là một người đàn ông trung niên tầm thường, thất bại, tuyệt vọng, đang dậm chân trong bế tắc.
Giang Khắc nói: “Vậy ban ngày cháu còn phải tìm công ty khác để làm à?”
Đường Diệc Ninh chêm vào trêu: “Danh ngôn của Giang tiên sinh: Nhà quan trọng nhất!”
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “MBA đắt lắm, cháu không có khả năng học.”
Ba năm sau, Giang Khắc thi đại học được 681 điểm. Trước lúc điền nguyện vọng, Lý Quốc Bình gọi Vưu Đạt đưa Giang Khắc đến ăn một bữa, rồi nghiêm túc phân tích các ngành học, hỏi cậu có muốn đăng ký ngành điện khí công trình, thiết kế cơ khí hoặc khoa học điện tử ở A Đại không.
Vưu Đạt cười đến rung cả người, giơ ngón tay cái với cô: “Nếu là tôi, chắc chắn sẽ theo vợ đi luôn. Hai người ở bên nhau mới tốt. Khắc tử giỏi như vậy, đi Quảng Châu chắc chắn cũng tìm được việc ngon.”
Cậu Giang mười tám tuổi chỉ cắm cúi ăn cơm, nói đúng một câu:
Lần thứ hai là vào năm Giang Khắc học năm cuối đại học. Lúc đó, ông tràn đầy hy vọng sẽ thu nhận cậu về công ty. Nhưng vừa ló ý định, Giang Khắc đã nói:
Chú Lý khoác áo choàng đen, cổ quấn khăn caro xanh đen. Tội nghiệp Giang Khắc chẳng biết gì về hàng hiệu cao cấp, nếu anh chỉ cần hiểu một chút thôi, dù không nhận ra chiếc áo khoác đắt tiền kia, thì cũng nên biết chiếc khăn choàng đó là kiểu dáng kinh điển của Burberry.
Chú Lý bị cái suy đoán đó chọc cho cười nghiêng ngả, đến mức ho sặc sụa:
– Chú Lý, rốt cuộc chú muốn nói chuyện gì? Cơ hội gì cơ?
Trong tiệm nhỏ có lắp điều hòa, ấm áp dễ chịu. Giang Khắc và Đường Diệc Ninh cởi áo khoác, bà chủ lần lượt mang đồ ăn lên. Toàn là món đặc trưng của quán. Bốn người cụng ly rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Điều khiến ông bất ngờ nhất là việc Giang Khắc kết hôn sớm. Vợ cậu còn trẻ như cậu, hai người đứng cạnh nhau, ông có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Giang Khắc.
– Tiểu Khắc nhi, cháu đúng là một thằng nhóc thú vị.
“Không muốn!” – Đường Diệc Ninh vùng ra – “Anh phiền c·h·ế·t đi được, ném hoài không xong, bám như cao dán dính chặt da c·h·ó vậy. Lần này cuối cùng cũng cho em vài năm yên ổn.”
– Xì, ai thèm cưới cháu làm con rể? – Chú Lý nói – Chú đã bỏ lỡ cháu ba lần, giờ chờ thêm ba năm nữa, lần này là cơ hội thứ tư, nhất định phải nói rõ ràng với cháu, cũng hy vọng cháu nghiêm túc suy nghĩ.
Đường Diệc Ninh giải thích thêm: “Không phải vì ba mẹ em đâu, vấn đề chính là công việc của anh ấy. Em đi thì ở đó tối đa ba đến bốn năm, còn anh ấy nếu theo em thì rồi sao? Lỡ sau ba năm tôi quay về, anh ấy bên đó đang làm ổn định, có khi còn chuẩn bị lên chức, lúc đó đi hay ở? Nếu về cùng em thì lại phải xin việc lại từ đầu, khi đó anh ấy cũng gần 30 tuổi rồi, còn dễ dàng gì nữa, chẳng lẽ lại quay về làm lập trình viên cấp thấp?”
Tiểu Giang: QAQ mới chừng này tuổi đã bắt em học thạc sĩ? Tác giả thật nhẫn tâm!
Lý Quốc Bình: “……”
Trước khi ra về, Vưu Đạt hỏi: “Chú Lý, quán Mao Tiên đóng cửa rồi, sau này chú không còn đến đây nữa sao?”
Vưu Đạt nói mức lương khởi điểm của Giang Khắc là hơn hai mươi vạn. Lý Quốc Bình tính toán thấy mình chẳng thể trả nổi mức đó. Với sinh viên chính quy vào làm ở Hối Mang, dù tốt nghiệp A Đại hay Thanh Bắc, mức khởi điểm cũng chỉ như vậy. Nếu là thạc sĩ thì lại khác.
– Có chuyện, nhưng để cháu đoán xem là chuyện gì?
Lý Quốc Bình năm nay năm mươi sáu tuổi, trong nhà có gen tóc bạc sớm, đến tuổi trung niên tóc đã lốm đốm bạc, ông cũng chẳng buồn nhuộm, còn cho rằng như vậy trông càng chững chạc, ổn trọng hơn.
Lý Quốc Bình cười lớn: “Cậu có nghe đến hình thức đào tạo ủy thác không? Tức là nhà trường, công ty và học viên cùng ký một thỏa thuận ba bên. Tôi ủy thác nhà trường đào tạo cậu, học phí tôi lo. Sau khi tốt nghiệp, cậu phải làm việc cho tôi một thời gian nhất định.”
Giang Khắc vội vã vỗ lưng giúp ông, sợ ông lớn tuổi lại ho đến nội thương. Chú Lý ngừng ho, nhìn anh, nói nghiêm túc:
– Có vài cuộc gọi từ các công ty săn đầu người.
– Tiểu Khắc nhi lớn thật rồi.
Chú Lý đáp: “Ta biết ‘offer’ là gì. Ta cũng từng học đại học đấy.”
Vưu Đạt rót rượu cho chú Lý: “chú đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta cứ tưởng chú sống cô độc một mình, vì lần nào cũng thấy chú đến đây uống rượu một mình.”
Giang Khắc hỏi: “Phải làm mấy năm?”
– Vì lập trình viên kiếm nhiều tiền.
Giang Khắc cau mày, siết chặt cô hơn: “Vậy là không muốn anh đi thật à?”
Bốn người rời khỏi quán Mao Tiên. Vưu Đạt quay về ký túc xá, Giang Khắc và Đường Diệc Ninh đi lấy xe. Chú Lý tiện đường đi cùng họ ra bãi đỗ xe.
Giang Khắc giận: “Em muốn đá tôi à? Đợi kiếp sau đi!”
– Muốn cháu… sửa máy tính giúp?
Nhờ quen biết với Vưu Đạt, Lý Quốc Bình biết được Giang Khắc có một tuổi thơ khác người. Ông từng nhìn thấy cơ thể Giang Khắc đầy những vết bầm tím, nghe nói đều là do anh trai anh đánh.
MBA học phí hơn 200.000 tệ, Đậu Quân từng học nên Giang Khắc biết rõ.
Tình hình hiện tại phải nói là “trời giúp người có lòng”. Giang Khắc đang muốn nghỉ việc mà chưa tìm được bến đỗ mới, Lý Quốc Bình quyết định không vòng vo nữa mà thẳng thắn mời chào.
Lý Quốc Bình trả lời: “Học ngoài giờ, dành cho người đi làm.”
Giang Khắc quay sang nói với Vưu Đạt: “Nghe rõ chưa? Không phải tớ không muốn đi, là cô ấy không cho tớ đi. Cô Đường bây giờ thích tự do, thấy tôi phiền, chê tớ già gần 30 rồi.”
Vưu Đạt: “…”
Giang Khắc càng nghe càng rối:
– Chú Lý, đừng nói nữa, cháu quyết rồi, sẽ học ngành máy tính.
Cậu nhóc trước giờ chỉ quan tâm đến tiền và nhà, nay trong lòng đã có người để yêu thương. Cả khí chất cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Ông thương xót cho cả Giang Khắc lẫn Vưu Đạt. Mỗi khi vô tình gặp hai đứa trẻ nhỏ bé đáng thương ấy, ông thường mời đi ăn một bữa cơm. Vưu Đạt lúc nào cũng vui vẻ, còn Giang Khắc thì ngược lại, luôn tìm lý do rời đi, để lại một mình Vưu Đạt ngồi lại.
– Cuộc gọi đó là do người của chú gọi. Họ nói là trợ lý văn phòng tổng giám đốc, thực ra vị trí thật sự là... trợ lý chủ tịch.
Ngay sau đó là Giang Khắc. Phản ứng của cậu khiến Lý Quốc Bình hết sức hài lòng. Cậu không vì tình nghĩa huynh đệ mà đánh nhau, cũng không giúp Vưu Đạt động thủ. Từ đầu đến cuối đều giữ bình tĩnh, tìm cách can ngăn, còn hét lớn bảo vợ gọi cảnh sát.
Khoảnh khắc đó, Lý Quốc Bình đã hoàn toàn tin tưởng: Giang Khắc là người có thể trọng dụng.
Chú Lý đầy vẻ hóng chuyện: “Cụ thể là sao vậy?”
Giang Khắc sững sờ:
– …?
Chỉ vài năm ngắn ngủi, công ty nhỏ ấy ngày một lớn mạnh. Họ xây nhà xưởng lớn, dựng tòa nhà văn phòng. Chín năm trước, Hối Mang Khoa học Kỹ thuật chính thức niêm yết trên sàn giao dịch tại Thâm Giao, Lý Quốc Bình lên chức Chủ tịch, còn Thôi Tường Sinh – không giỏi xã giao – tiếp tục phụ trách kỹ thuật và sản phẩm.
Chú Lý hất cằm, nói đầy tự hào: “Đại học truyền hình.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.