Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62


Đường Diệc Ninh cạn lời. Chồng cô đúng là cao thủ tiết kiệm, quản lý chi tiêu cũng giỏi.

Tiệm bánh mì vừa mở cửa, khách còn ít. Giang Khắc đứng ở quầy chọn lựa, hỏi nhân viên đâu là món đặc trưng. Nhân viên giới thiệu cho anh, mà anh không để ý có người đang len lén quan sát mình.

Từ khu Tinh Vân đến tòa nhà Phong Thắng Khoa học Kỹ thuật, lái ô tô mất khoảng 20 phút, còn đi xe điện thì hơn 40 phút. Thời gian làm việc của Giang Khắc khá linh hoạt nên anh không vội. Khi ngang qua tiệm bánh mì nổi tiếng, anh dừng xe lại, tháo mũ bảo hiểm cầm trên tay, bước vào tiệm mua bánh.

Chương 62

________________________________________

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng lạnh đi:

“Anh có muốn làm thẻ không? Nạp 100 tệ là thành hội viên ngay, được giảm 5%.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng đồng hồ báo thức reo vài lượt đã đánh thức Đường Diệc Ninh. Cô phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng anh.

“Không có gì.” Giang Khắc cúi đầu, một lát sau lại ngẩng lên nói:

“Anh có thẻ hội viên không ạ?”

Về nhà, Đường Diệc Ninh đã rửa mặt xong. Hai người ngồi vào bàn cùng ăn sáng. Bánh trứng nóng hổi tỏa mùi thơm quyến rũ. Giang Khắc nhìn Đường Diệc Ninh ăn một miếng bánh trứng, rồi húp một miếng tào phớ, vừa ăn vừa xuýt xoa thích thú. Anh bỗng có một cảm giác giống như đang chăm một thú cưng đáng yêu.

“Không có.”

Đó là một gương mặt trẻ tuổi, tuấn tú, dưới ánh đèn pha chiếu rọi trông càng rõ ràng.

“Vậy lấy ba cái đó nhé, giúp tôi gói lại.”

“Cổng khu nhà mình không bán sủi cảo chiên, phải đi qua ngã tư phía đông mới có. Khi nào em muốn ăn thì nói anh biết, anh đi mua.”

Giang Khắc đáp:

Cô còn 24 tiếng để tra ra thân phận người đàn ông đó.

Tiểu Giang (ưỡn ngực): Cuối cùng cũng có phú bà để mắt tới ta rồi!

Anh xếp hàng ra quầy thanh toán. Khi đến lượt mình, nhân viên hỏi:

Dạo này tôi phải đưa đứa nhỏ trong nhà đi chơi, năm nào hè đến cũng vậy, vừa đi du lịch vừa cõng theo laptop, nên số lượng từ mỗi ngày sẽ ít đi một chút. Nhưng tôi sẽ không ngừng cập nhật truyện đâu, bốn ngày nữa về sẽ cố gắng bù lại nhé!

Anh nghĩ, mình phải chăm cô thật tốt, để cô trắng trẻo mũm mĩm, ăn gì cũng thấy ngon.

Có lúc anh dừng lại một chút, cô lấy ngón tay vẽ theo sống mũi cao thẳng của anh. Anh hỏi: “Em thích à?”, cô nói: “Thích chứ.” Anh hỏi tiếp: “Thích điểm nào?”, cô đáp: “Cái gì cũng thích hết…”

________________________________________

“Không sao đâu, em cứ dùng.”

Đường Diệc Ninh tình cờ ngẩng đầu lên, thấy Giang Khắc đang cười cười kỳ lạ, liền hỏi:

“Dùng WeChat được không ạ? Em quen dùng WeChat hơn.”

“Phụ cấp xăng xe thì sau khi chính thức vào biên chế mới có nha!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Giang: Gâu gâu gâu! Không được, anh là chú cún nhỏ chỉ trung thành với mình em!

Giang Khắc gối đầu lên cánh tay, yên lặng chăm chú ngắm gương mặt cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nghiêng người quay mặt về phía anh, chăn đắp tới cổ, chỉ lộ mỗi cái đầu. Mái tóc đen xõa ra phủ trên gối, ngủ rất say.

“Anh ơi, em có thẻ hội viên, anh có thể dùng ké.”

Giang Khắc vốc nước rửa mặt:

Cô gái đi giày cao gót, cao hơn 1m7, nhưng vẫn phải ngẩng đầu nhìn Giang Khắc:

Gương mặt ấy, Ngũ Tĩnh Toàn đã từng gặp — chỉ một tháng trước.

Ngũ Tĩnh Toàn ngồi trong xe thêm một lúc lâu, mãi đến khi lấy lại tinh thần thì người kia đã biến mất. Xe cộ vẫn lần lượt chạy qua bên cạnh. Cô hít sâu, khởi động xe và lái về nhà.

“Được, cảm ơn cô.”

Từ giữa tháng 10 đến hết tháng, buổi tối nào vào tầm 7–8 giờ, cô cũng lái xe đi vòng quanh khu gần nơi suýt va chạm ấy, nhưng chưa từng gặp lại người đó lần nào.

Anh còn rất trẻ, ăn mặc giản dị, vẫn đi xe điện, vì được giảm 5% giá bánh mì mà mượn thẻ hội viên người khác, nhất quyết không chịu nạp 100 tệ làm thẻ, thái độ lại vô cùng khách khí.

Nữ phụ lần này xuất hiện không nhiều, cũng sẽ không gây rối đâu, chỉ để phục vụ cho tuyến cốt truyện thôi, yên tâm nhé!

“Bánh mì sữa chua muối, cà phê bơ mặn, bánh đậu đỏ nhân kem đều rất được ưa chuộng.”

Giang Khắc đáp:

“Muốn ~” Đường Diệc Ninh lười biếng đáp.

Đường Diệc Ninh thật ra vẫn chưa quen với sự ân cần của Giang Khắc dạo gần đây. Cô luôn có cảm giác sau khi dọn nhà, chồng mình như biến thành người khác, liền nói:

Nhân viên chưa chịu bỏ cuộc:

“Được!” Giang Khắc đang đánh răng, đáp mơ hồ.

“Sang thế?” Giang Khắc cong khoé miệng, “Tào phớ ăn không?”

8 giờ đúng, Đường Diệc Ninh lái xe đi làm, còn mang theo một túi mật quất lớn, định chia cho đồng nghiệp trong văn phòng ăn.

“Được rồi, anh đi mua.”

“Em muốn ăn gì sáng nay?” Giang Khắc thấy cô đã tỉnh, hỏi, “Có muốn ăn bánh trứng không?”

________________________________________

Ngũ Tĩnh Toàn sợ hãi. Trên xe chỉ có mình cô, còn đối phương là một nam thanh niên. Cô sợ người kia sẽ mắng, thậm chí là đập phá xe cô, nên không dám xuống hỏi han gì. Cô chỉ chờ anh ta bước đến đập vào nắp capo hoặc cửa kính, trong đầu đã nghĩ tới đủ phương án: báo cảnh sát hay gọi cho ba?

“Em phải đi gặp vài khách hàng mới, bên thành Nam rồi lại lên thành Bắc, đi xe buýt mệt lắm.”

Sau đó hai người đ*ng t*nh, nhưng anh cũng không dữ dội như thú hoang, rất dịu dàng khiến cô vui vẻ.

Giang Khắc vội đi làm nên không nghĩ nhiều. Anh quét mã chuyển tiền, nói cảm ơn rồi cầm mũ bảo hiểm và túi bánh nhanh chóng rời khỏi tiệm.

Tiểu Đường: Mau dọn đồ rồi cút đi!

Tất nhiên, Giang Khắc không biết gì về mấy phong cách thời trang cao cấp, chỉ biết cô gái này chắc chắn rất có tiền, vì trên tay cô xách một chiếc túi da dập logo “LV”. Nếu là hàng thật thì ít nhất cũng hơn chục ngàn.

Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, người lái xe điện lại xoay chuyển tay lái cực kỳ linh hoạt, lướt sát qua đầu xe cô mà tránh được, động tác trơn tru đến mức như thể đang điều khiển mô tô thể thao, không phải xe điện bình thường.

“Bây giờ có ưu đãi nạp 200 tặng 20 tệ.”

Nhân viên nói:

Hôn môi rồi chưa đủ, lại hôn tai, hôn cổ. Anh chẳng dịu dàng chút nào, lúc nào cũng thích liế.m rồi m.út, còn cắn nhẹ như cún con. Đường Diệc Ninh phải dặn anh kiềm chế, đừng để lại mấy vết đỏ như quả dâu, Giang Khắc nói sẽ không đâu, có thì mặc áo cổ cao là được.

“Cần không ạ?”

Ngũ Tĩnh Toàn cuống cuồng đạp phanh. Chiếc xe kia cũng dừng lại ngay phía trước đầu xe cô, chếch bên trái. Qua kính chắn gió, cô nhìn thấy người đó tháo mũ bảo hiểm và mặt nạ, trừng mắt nhìn cô.

Cô đâu biết rằng, chính vào thời gian đó, Giang Khắc đã chuyển nhà.

Giang Khắc khẽ kéo lại chăn cho cô. Anh biết Đường Diệc Ninh sợ lạnh từ lâu rồi, thầm nghĩ thêm vài hôm nữa phải thay chăn bông. Cái chăn đại dày cộm ấy phơi nắng lên thì càng phồng hơn nữa, phải dùng chân đạp mới nhét nổi xuống dưới ô vuông tatami.

“Được, hôm nay anh sẽ mua cho em.”

Nhân viên:

Nhưng cuối cùng, người kia chẳng làm gì cả. Anh chỉ giơ cánh tay dài chỉ về phía cô, rồi đội lại mũ và phóng xe đi mất.

“Không cần.”

Giang Khắc nhìn hàng thật rồi nói:

Nhưng đó là lúc ngủ thôi, hễ Giang Khắc thức dậy là lại muốn kéo Đường Diệc Ninh vào lòng.

Cô tự phân tích: người đó đi xe điện ngoài đường buổi tối, có lẽ điều kiện kinh tế không khá lắm. Cô cảm thấy có lỗi, muốn tìm gặp lại anh để nói lời “xin lỗi”, thậm chí còn nghĩ đến việc bồi thường tiền cho anh. Nếu anh là người có trình độ, tốt nghiệp đại học thì càng hay – cô có thể giới thiệu anh vào làm ở công ty của ba mình.

Được giảm giá cũng tốt, Giang Khắc gật đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, phía sau vang lên giọng một cô gái nhẹ nhàng:

Dọn nhà chưa đầy một tháng, bao cao su trong nhà đã dùng gần hết, Giang Khắc nói: “Sắp tới ngày sale 11/11 rồi, anh đặt sẵn thêm rồi, để trong giỏ hàng rồi đó.”

Anh rời giường đi rửa mặt. Đường Diệc Ninh vẫn nằm lại, nghĩ lịch trình hôm nay, rồi gọi với ra phòng tắm: “Giang Khắc, hôm nay em mượn xe anh lái nhé?”

“Có chứ!”

Cô cúi đầu nhìn điện thoại. Tài khoản 【JK】 vừa chuyển tiền cho cô. Ngũ Tĩnh Toàn không ngu đến mức xác nhận chuyển khoản ngay — cô biết anh có thể sẽ lập tức xoá cô khỏi danh bạ.

Về đến khu nhà, Giang Khắc không vội lên lầu mà ghé qua bãi để xe điện xem thử. Từ lần trước bị trộm mất bình ắc quy, Đường Diệc Ninh không dám đi xe điện nữa. Giang Khắc vốn cũng ít khi dùng xe điện, thường lái ô tô đi làm, nhưng để xe điện nằm không mãi cũng không tốt. Anh kiểm tra thấy điện vẫn còn đầy, quyết định hôm nay sẽ chạy xe điện đi làm.

“Được nha, anh mua cho em loại bánh nổi bật nhất của tiệm đó đi, để em thử.”

Giang Khắc lại nói:

Một cái bánh bé tí cũng bán đến mười mấy, thậm chí hơn hai chục tệ, Giang Khắc thấy như bị coi là ngốc mới mua. Cũng chỉ vì Đường Diệc Ninh muốn ăn nên anh mới chịu chi. Hai tệ cũng mua được cái bánh bao thịt ngon rồi chứ lị.

Gương mặt này anh đã nhìn suốt sáu năm, lần đầu gặp là một cô nhóc tóc ngắn rối bù như gà con, gương mặt vẫn còn nét trẻ con. Năm này qua năm khác, họ ôm nhau ngủ vô số lần, anh thấy cô để tóc dài, từ một thiếu nữ trở thành một cô gái ngoài hai mươi. Khi xưa ngoan ngoãn nghe lời, từ khi kết hôn thì càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Giang Khắc s·ú·c miệng xong: “Em cứ lấy mà dùng.”

Giang Khắc đến xe điện, đeo balô lên lưng, nhét túi bánh vào giỏ xe, đội mũ bảo hiểm rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Ngũ Tĩnh Toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái đưa thẻ hội viên. Giang Khắc không ngờ “mượn dùng” ở đây nghĩa là quẹt thẻ của cô ấy để thanh toán luôn. Anh phải chuyển tiền lại cho cô ấy.

Lời tác giả:

Quả nhiên, anh cao ráo, thẳng lưng, như một thân cây.

Cô được nhìn rõ mặt anh ở cự ly gần. Dù tóc bị ép xẹp bởi mũ bảo hiểm, nhưng gương mặt ấy vẫn không phụ sự kinh diễm trong ký ức. Cô sung sướng vô cùng, nhưng không để lộ ra ngoài, chỉ lặng lẽ thưởng thức nét mặt lạnh lùng của JK, sống mũi cao, gò má góc cạnh và đôi môi mỏng đẹp đến mê người. Cô nghĩ thầm: “Mình rốt cuộc cũng tìm được anh ấy rồi.”

Chuyện này nghe cũng được! Đường Diệc Ninh ít khi ăn bữa sáng kiểu Tây, thường chỉ ăn mì, sủi cảo, hoành thánh hay bánh bao. Cô cười hí hửng:

“Muốn cho thêm gì?”

“Tôi chuyển khoản qua Alipay cho cô.”

Giờ cái giường này đủ rộng, hai người mỗi người một bên, giữ khoảng cách một chút sẽ càng dễ ngủ hơn.

Giang Khắc không cần ra cửa sớm như vậy. Anh gom quần áo bẩn cho vào máy giặt, dọn dẹp nhà cửa sơ qua, đến gần 9 giờ mới đeo balô, đội mũ bảo hiểm, cưỡi xe điện hướng về Khoa Sang Thành.

Tối hôm đó, vào khoảng 8 giờ, Ngũ Tĩnh Toàn lái xe về nhà. Khi đi qua một đoạn đường lớn gần khu mình ở, cô không để ý thấy phía trước là vạch qua đường cho người đi bộ, cũng không hề đạp phanh giảm tốc. Đang định lao thẳng qua thì một chiếc xe điện bất ngờ lao ra từ bên trái. Khoảnh khắc đó, cô lập tức nghĩ: “Xong rồi, sắp đâm người rồi.”

Trong tiệm bánh, Ngũ Tĩnh Toàn đứng sau lớp kính sát đất dõi theo bóng lưng của anh.

“Anh cười gì thế?”

“Gần công ty anh có tiệm bánh mì khá nổi tiếng trên mạng, ngày nào cũng có nhiều người xếp hàng. Nếu em muốn ăn thì anh mua mang về, hôm sau em có thể ăn sáng.”

“Bữa sáng thôi mà, có gì ăn nấy. Bắt anh đi xa vậy không đáng đâu.”

Thấy hơi phiền, anh nói:

Anh c** tr*n, da dẻ mịn màng, véo một cái còn có độ đàn hồi. Đường Diệc Ninh nhớ lại màn đùa nghịch trước lúc ngủ tối qua, đùa đùa một chút là Giang Khắc hôn cô.

“Tương ngọt với tương ớt đều phải có, thêm quẩy nữa, với cả xúc xích!”

Bọn họ đã quen với chiếc giường rộng lớn này, quen với tấm rèm mỏng xuyên sáng kia, quen cả mùi gỗ nhàn nhạt trong phòng mới. Không còn như hồi thuê nhà nữa, ôm nhau ngủ vì sợ rơi xuống giường.

“Không cần đâu.”

Ngũ Tĩnh Toàn thấy mình không đoán sai – JK đích thực không có điều kiện kinh tế khá giả.

Giang Khắc nghĩ nghĩ, mấy cái bánh trong tay đã hơn 40 tệ, đắt hơn anh tưởng. Lại nghĩ chắc sau này mình sẽ không quay lại, bèn nói:

Giang Khắc quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ, tóc dài màu cà phê, gương mặt trái xoan, mắt hạnh, dung mạo xinh xắn, trang điểm kỹ càng. Cô mặc áo khoác màu sáng của Chanel, váy tây màu đen, mang tất đen và giày da đen. Trang sức duy nhất là đôi hoa tai kim cương trên vành tai.

Rất kỳ lạ, những ngày sau đó, Ngũ Tĩnh Toàn cứ hay nhớ đến người ấy, nhớ cả gương mặt vừa tức giận vừa kinh ngạc đó. Mặc dù đêm tối và mũ bảo hiểm đã che mất một phần gương mặt, nhưng vẻ ngoài tuấn tú kia vẫn in đậm trong trí nhớ cô. Cô thậm chí còn tưởng tượng cả vóc dáng anh – cao ráo, thẳng tắp như thân cây.

Hôm nay, Ngũ Tĩnh Toàn chuẩn bị đi cùng ba đến thăm một công ty đối tác. Trước khi đi, cô ghé ngang qua tiệm bánh mì này định mua một ly cà phê. Và rồi, vài phút trước, cô tình cờ gặp lại người ấy.

Cô gái cười, giơ mã QR của WeChat:

Mùa thu này ngày một rõ nét, chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối ngày càng rõ ràng. Giang Khắc vừa bước ra cửa đã bị cơn gió lạnh tạt vào mặt. Anh đi tới tiệm ăn sáng ngoài khu dân cư, xếp hàng mua hai phần bánh trứng và hai bát tào phớ, tốn hơn hai chục tệ, thầm nghĩ: “Giá cả đúng là càng lúc càng đắt, ngay cả bánh trứng cũng liên tục tăng giá.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62