Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30
Ngô Đan Na thừa nhận:
Chiều thứ Sáu, Bành Ngọc lái xe đến xưởng đón Đường Diệc Ninh đi Á Sĩ Mân.
— Ninh Ninh à, nghe mẹ nói này. Mẹ biết con chuyển sang làm kinh doanh là muốn kiếm thêm tiền, nhưng đó là lúc con còn độc thân. Bây giờ đã khác rồi, con và Giang Khắc đã kết hôn, có những việc phải cùng nhau bàn bạc, nghĩ cho gia đình nhỏ của mình. Chỗ con làm xa quá, Giang Khắc bảo ở Vân Dao cũng có nhiều công ty, con hoàn toàn có thể tìm việc khác. Ba mẹ thấy cũng có lý. Vợ chồng sống với nhau thì phải nhường nhịn lẫn nhau.
“Đã là giá rẻ lắm rồi!” Nhân viên nói,
Nửa tiếng sau, Giang Khắc xuất hiện trong tầm mắt cô. Anh bước ra từ thang máy, nhìn quanh một vòng rồi thấy cô, liền bước nhanh tới.
Tối đến, Đường Diệc Ninh trở về ký túc xá. Trong phòng bốn người, lúc này chỉ còn mình cô. Hai bạn cùng phòng đi chơi, cô bạn còn lại thì hẹn hò với bạn trai.
Đường Diệc Ninh vội nói:
Đường Diệc Ninh ỉu xìu:
“Cậu ấy tên là Chung Ẩn Hiền, chữ Ẩn là ẩn sĩ, Hiền là hiền đức.” – Ngô Đan Na ngượng ngùng nói.
“Nếu mình làm tốt, thu nhập sau này cũng sẽ cao mà.”
Cô lắc đầu:
“Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Đường Diệc Ninh cảm thấy thật bực bội.
“Đắt vậy ạ?”
“Không có gì.” Đường Diệc Ninh tăng tốc vượt lên trước anh, “Chạy mau! Nhanh nào!”
“Vì cậu ấy không đẹp trai bằng Giang Khắc, cao chưa đến 1m75 nữa. Cậu thích Giang Khắc đến vậy, tụi mình đều biết mà. Có người như thế làm tiêu chuẩn, mình với Lôi Lôi nói đùa là sau này cậu kiếm bạn trai chắc khó lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật. Chính em không cảm nhận được à? Chưa vào nhà đã thấy rõ lòng người rồi. Lần đầu tiên anh gặp anh ấy ở sân bóng, anh đã có cảm giác đó.”
— À, ở nhà có chút việc.
“Chạy làm gì thế?”
Lúc lên xe, cả hai đều mồ hôi đầm đìa. Giang Khắc nhìn đồng hồ:
“Tiểu Đường, mai em có rảnh không? Bọn anh định ra ngoài chơi trò phiêu lưu mạo hiểm. Em muốn đi cùng không?”
Còn có Bành Ngọc – người từng dạy dỗ, mắng mỏ, nhưng cũng từng giúp đỡ cô – cô cũng không biết phải đối mặt thế nào.
Bành Ngọc ngẩn người:
Một bạn hỏi lại:
Ngô Đan Na phá lên cười:
Đường Diệc Ninh bỗng thấy hơi ghen tị. Cô với Giang Khắc tới giờ còn chưa từng đi xem phim hay ăn bò bít tết với nhau.
Đường Diệc Ninh đã làm việc đúng giờ trong xưởng hơn hai năm, xung quanh Khải Huân không có xưởng quần áo nào, gần như chưa từng đi dạo các cửa hàng kiểu này. Trước kia thấy Bành Ngọc mua được đồ đẹp với giá rẻ, cô còn rất ngưỡng mộ. Giờ tận mắt thấy thì đa phần kiểu dáng đúng là cũ kỹ, cô bèn hỏi:
Cô lấy điện thoại ra cho Đường Diệc Ninh xem. Trong ảnh là một chàng trai trẻ, ngũ quan đoan chính, trông hiền lành, không có vẻ gì là ăn chơi.
Ở công ty, cô vốn là người độc thân, đột nhiên kết hôn, chính cô cũng thấy khó giải thích, nên dứt khoát không nói gì thêm.
“Cô ấy sắp kết hôn rồi mà, chẳng phải tụi mình còn phải làm phù dâu cho cô ấy sao? Cậu đăng ký kết hôn rồi, làm phù dâu kiểu gì?”
Ngô Đan Na nói:
Đường Diệc Ninh nhớ lại hôm cô khảo sát, toàn là nữ, giờ gặp được một người nam, cô lại muốn nghe thử ý kiến của Chương Nhất Cách.
“Không sợ trẻ quá à?” Bành Ngọc cầm lên xem thử:
Đường Diệc Ninh chỉ biết thở dài.
Bành Ngọc nói tiếp:
“Không tính là yêu nhau.”
Đường Diệc Ninh lau nước mắt:
Đường Diệc Ninh: “…”
“Cảm ơn, nhưng mai em có việc rồi.”
“Vậy còn cậu ấy thì sao? Có biểu hiện gì không?”
Giang Khắc thấy khó hiểu:
Đường Diệc Ninh phản bác:
Chất vải sờ vào siêu mềm mịn, kiểu dáng hiện đại, màu sắc nhã nhặn, đường cắt may tinh tế, vừa nhìn đã biết là hàng tốt, rất hợp với nam giới trẻ tầm hơn hai mươi tuổi.
“Thấy không? Tiêu chuẩn châu Âu, nhưng mẫu này hơi già một chút.”
Đường Diệc Ninh: “……”
Ngô Đan Na nói:
Bành Ngọc quay sang hỏi Đường Diệc Ninh:
“Những món đẹp thì thường bị nhân viên trong xưởng mua trước, nhưng cũng có vài mẫu sản xuất nhiều quá, họ sẽ đem ra đây bán. Em phải thật tinh mắt mới đào được đồ tốt.”
“Đúng rồi.” Ngô Đan Na nói, “Chỉ có hai người sống với nhau, muốn trang trí nhà như nào cũng được, có thể lăn lộn dưới sàn nhà nữa cơ. Tuyệt thật đấy, tớ còn thấy ghen tỵ nữa là.”
Đường Diệc Ninh gật đầu:
“Dạ, cảm ơn Bành tỷ!”
Đường Diệc Ninh bước vào tòa nhà văn phòng, “đồ đệ” của cô đã có mặt từ trước. Vừa thấy cô đến, lập tức mang cả đống vấn đề được chuẩn bị sẵn từ hôm qua đến để hỏi.
— Không cãi gì nghiêm trọng đâu, chỉ tranh luận chút thôi. Con không muốn nghỉ việc, anh ấy cũng biết rồi. Không sao đâu mẹ, mẹ yên tâm.
“Cho đến giờ tớ vẫn thấy mọi chuyện thật kỳ lạ, giống như có thứ gì đó đang đẩy tớ đi, tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tớ. Tớ chỉ muốn làm việc đàng hoàng, kiếm được bao nhiêu thì kiếm, vậy mà các người ai cũng bảo tớ nghỉ việc, thật sự rất phiền...”
Bành Ngọc nói:
— Con chưa từng nói.
“Dạo gần đây bên phòng thiết kế tụi mình nghiên cứu ra một loại chất liệu vải mới, cảm giác sờ rất thích. Hôm nay đến gặp giám đốc Lư là để bàn về chuyện này, xem bên họ có hứng thú hợp tác không, biết đâu có thể cùng nhau làm ra một mẫu sản phẩm hot.”
— Ăn rồi ạ. — Đường Diệc Ninh trò chuyện với mẹ một lúc rồi hỏi vấn đề mà cả ngày nay cô vẫn băn khoăn:
Vui sao?
“Ồ, áo khoác này đẹp ghê, bao nhiêu tiền vậy?”
Giám đốc Lư khoát tay:
Đường Diệc Ninh nói:
“Chắc chắn là nghỉ việc chứ sao. Cậu hiện giờ để dành được bao nhiêu đâu? Giang Khắc thì lương cao như thế.”
Tính cả mẹ mình, cô đã hỏi ý kiến của bốn người — toàn là phụ nữ. Dù cô có nói mức lương cao thế nào đi nữa, cuối cùng ai cũng chọn nghỉ việc.
— Mẹ, sao mẹ lại bênh anh ấy?
Giang Khắc cũng lớn tiếng đáp:
Đó sẽ là nhà của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mua cho ba em à?”
Đường Diệc Ninh gật đầu:
Đường Diệc Ninh ấm ức vô cùng:
Khi các bạn cùng phòng lần lượt quay về, Đường Diệc Ninh ôm đầu gối ngồi ở giường dưới, bắt đầu làm "khảo sát xã hội".
“Em mua quần áo à?”
Cô vô cùng kinh ngạc.
“Không biết. Tổng cộng mới gặp ba lần, hai lần đầu là hoạt động nhóm do Lôi Lôi và ‘ dế mèn’ tổ chức. Lần thứ ba thì bọn tớ đi riêng, xem phim rồi ăn bò bít tết.”
Yên tâm đi, sự nghiệp của Tiểu Đường sẽ khởi sắc! Cô ấy sẽ chuyển sang một ngành khác – vẫn liên quan đến thời trang~
— Vì nếu chuyển ngành, phải bắt đầu lại từ đầu, có thể mất vài năm mới đạt lại mức lương cũ.
Tổng Giám đốc Hoắc: (xắn tay áo) Ca muốn hoá trang lên sân khấu đây.
“Tiểu Đường, em nghe rõ rồi chứ?”
Tất cả mọi người đều cho rằng người phải thỏa hiệp chính là cô – kể cả cha mẹ cô.
Đường Diệc Ninh tìm đến Ngô Đan Na là vì trong lòng quá nhiều băn khoăn. So với Phan Lôi, cô thân hơn với Ngô Đan Na. Có nhiều chuyện không thể nói rõ qua điện thoại, cô muốn gặp mặt để trò chuyện.
Đường Diệc Ninh ngạc nhiên:
“Mình thấy cũng ổn lắm, trò chuyện hợp, đến giờ vẫn chưa nắm tay gì, cậu ấy rất ga lăng.”
“Ừ.” Đường Diệc Ninh hất cằm, “Không được mua à?”
“Được rồi, còn bốn phút.”
— Dẫn em đi gặp “tổng giám đốc Hoắc” trong truyền thuyết đây. — Bành Ngọc cười nói — Tổng giám đốc Hoắc rất đẹp trai, nhưng em đừng phải lòng anh ta đấy nhé.
“Đi riêng thế, cảm giác sao?”
Ngô Đan Na nói:
________________________________________
Đường Diệc Ninh lớn tiếng hỏi:
— Có chuyện gì vậy? Hai đứa cãi nhau à? — Vi Đông Dĩnh nghe ra sự buồn bã trong giọng con gái, nhẹ nhàng khuyên:
“Có phải vì hai người không tổ chức đám cưới không? Nên cậu mới không có cảm giác như đã kết hôn. Có khi đợi khi nào nhà mới sửa xong, hai người dọn vào ở, cậu sẽ thấy vui hơn. Cậu phải nghĩ thế này: đó là nhà của cậu và Giang Khắc mà.”
“Em cười gì thế?”
“Không thể nói là có. Nếu chuyện này xảy ra cách đây hai năm, khi vừa tốt nghiệp, thậm chí một năm trước, nửa năm trước, nếu lúc đó Giang Khắc tới tỏ tình, nói muốn yêu đương với tớ, có lẽ tớ đã vui phát điên rồi. Nhưng bây giờ thì... Cậu biết không? Tớ đã phải cố gắng rất nhiều để ép mình rời xa anh ấy. Tớ cũng đã làm được rồi, ngày chia tay bọn tớ không hề cãi nhau, chia tay rất bình thản. Anh ấy còn đưa tớ ra tận trạm tàu điện ngầm nữa. Vậy mà không hiểu sao, hơn một tháng sau anh ấy lại đột nhiên tới nói muốn cưới tớ.”
“Dự định dăm bữa nữa anh ấy sẽ dẫn mấy người bạn tới xưởng các cô khảo sát, đến lúc đó cũng muốn gặp bên kỹ thuật của các cô bàn bạc thêm.”
Ngô Đan Na nói:
Đường Diệc Ninh cười rất ngọt, nghiêng người hôn anh một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Hiện giờ, cô hoàn toàn "miễn dịch" với trai đẹp. Giang Khắc – một cực phẩm trai đẹp – ngày nào cũng lượn lờ trước mặt cô, lúc thì khoe cơ ngực, khi lại khoe cơ bụng. Trước kia cô mê mẩn không dứt, giờ lại thấy phiền phức vô cùng.
“Sao giờ mới kể với mình?”
“Em cũng không biết.”
Ngô Đan Na làm ở một xưởng sản xuất túi xách, điều kiện chỗ ở không tốt lắm. Cô cùng hai đồng nghiệp nữ thuê chung một căn hộ ba phòng một phòng khách, chiếm một phòng riêng. Đường Diệc Ninh đi tàu điện ngầm đến, tìm được khu trọ thì Ngô Đan Na đã đợi sẵn ngoài cổng.
Bành Ngọc mang theo mẫu vải mới đến, ngồi xuống cùng giám đốc Lư trò chuyện. Đường Diệc Ninh ngồi bên nghe, biết được Khải Huân phát triển loại vải này là nhờ tổng giám đốc Hoắc mấy tháng trước đưa ra ý tưởng, muốn hợp tác với Khải Huân để áp dụng vào bộ sưu tập xuân hè năm sau của một thương hiệu cao cấp dưới trướng Á Sĩ Mân.
“Mình với Lôi Lôi đều sợ cậu không vui. Lôi Lôi bảo cậu sẽ không thích cậu ấy, nên hôm đó karaoke cũng chỉ gọi mình thôi.”
— Mẹ, hôm trước Giang Khắc có tới nhà mình, anh ấy có nói muốn con đổi chỗ làm phải không?
Giang Khắc đến trước mặt cô, đưa tay phải ra. Cô nắm tay anh đứng dậy, bị anh kéo đi về phía thang máy, càng đi càng nhanh, cuối cùng thành chạy.
Một bạn khác nói:
— Tiểu Đường, hôm qua sao cậu lại xin nghỉ thế?
— Bành tỷ, làm gì có chuyện đó.
Trong xưởng có một tòa văn phòng thiết kế phong cách đơn giản, hiện đại, xây dọc theo mặt phố. Tầng một là cửa hàng của xưởng, chuyên bán hàng tồn kho và mẫu mã thử nghiệm, được trang trí đẹp mắt không thua gì các cửa hàng chính hãng, nhưng giá rẻ hơn nhiều so với trung tâm thương mại hay cửa hàng chính hãng online.
Một người làm hành chính ngồi ở văn phòng bên cạnh hỏi:
Đường Diệc Ninh vui mừng ôm áo vào lòng, mang ra quầy thanh toán. Bành Ngọc cũng đã chọn xong đồ, thấy cô cầm áo nam liền hỏi:
Tác giả có lời muốn nói:
Vi Đông Dĩnh nghe tiếng con sắp khóc, hoảng hốt:
Thấy Ngô Đan Na xấu hổ như vậy, Đường Diệc Ninh vừa vui vừa trách:
“Chiều nay em đã ra ngoài rồi, đang ở trung tâm thương mại xem đồ. Lát em về nhà luôn, anh cứ tới nhà em trước đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mai là thứ Bảy, em đừng đến xưởng làm gì.” Trước khi đi, Bành Ngọc dặn,
“Đậu xe miễn phí mười lăm phút thôi, anh tìm thang máy lâu quá, không chạy là bị tính phí rồi!”
“Chuyện này đúng là khó thật, anh không thể cho em lời khuyên rõ ràng được. Nhưng có một điều anh muốn nói: anh cảm thấy Giang tiên sinh thực sự rất để ý đến em.”
Ngô Đan Na:
“Yên tâm đi Bành tỷ, em sẽ tiếp đãi chu đáo.”
“Ta cũng sắp tan ca rồi, cậu cứ đến đi, tớ sẽ ra cổng khu trọ đón.”
“Được chứ.”
“Nhất Cách, để em nói với anh chuyện này.” Cô nói một cách dứt khoát, “Em với Giang Khắc kết hôn rồi, thứ tư vừa rồi đăng ký.”
Nhân lúc phòng trống, Đường Diệc Ninh gọi điện cho mẹ.
Ngô Đan Na ấp úng:
“Giữa tháng Bảy ấy, cụ thể thì anh ấy chưa nói rõ.”
________________________________________
“Không dám kể. Lôi Lôi mà biết chắc chửi mình.”
Đường Diệc Ninh ném túi đồ quần áo ra ghế sau, Giang Khắc thấy liền hỏi:
Bành Ngọc lái xe rời đi. Đường Diệc Ninh đứng ở trạm tàu điện ngầm, trên tay xách túi quần áo mới mua, sau lưng còn đeo một chiếc ba lô.
Đường Diệc Ninh lắc đầu:
“Thật ra bây giờ điều kiện của Giang Khắc cũng đâu tệ, ít nhất có nhà, thu nhập cao. Mình thì thấy chấp nhận được, chỉ sợ Lôi Lôi không chịu nổi. Tốt nhất cậu đừng nói gì với cô ấy, chờ tổ chức tiệc cưới rồi tính sau.”
Đường Diệc Ninh thấy trong lòng lạnh đi một chút:
Cô hỏi:
“Là… lần trước đi ăn, cậu còn nhớ không? Lôi Lôi có nhắc đến… một cậu họ Chung.”
“Là mấy mẫu mới, chất lượng tốt, dùng để xuất khẩu.” Bành Ngọc tiện tay rút một chiếc áo dệt kim đưa cho cô xem tem ở cổ áo:
— Ninh Ninh, con ăn cơm chưa?
“Còn ba phút, kịp mà.” Giang Khắc nghiêng người, vòng tay ôm lấy vai cô, cúi xuống hôn thật sâu.
Đường Diệc Ninh đáp:
“Nghĩ kỹ đi, thật ra cũng tốt mà, gả cho người mình yêu đến vậy, là hạnh phúc nhất rồi. Ninh Ninh, cậu đang rất vui đúng không?
Đang lúc xem đồ rất say mê, cô nhận được điện thoại của Chương Nhất Cách.
Giang Khắc nhìn cô một lúc, nhẹ nhàng nói:
“Trời ạ, cậu và Giang Khắc kết hôn rồi mà trước đó lại âm thầm yêu nhau từ hồi đại học.”
— Thế sao không phải là anh ấy nhường con, mà lúc nào cũng là con phải nhường anh ấy?
Từ lúc ăn tối, Đường Diệc Ninh đã bắt đầu kể cho Ngô Đan Na nghe chuyện giữa mình và Giang Khắc. Nói suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi cả hai đã ngồi dựa vào đầu giường, Ngô Đan Na cũng đã hiểu hết mọi chuyện.
“Tổng giám đốc chúng tôi hôm nay không có ở đây, đi công tác Bắc Kinh rồi.” Giám đốc Lư nói,
— Vậy hả? — bạn kia gật gù — Nếu là tớ, tớ sẽ nghỉ. 7-8 vạn thì 7-8 vạn, chứ đi Vân Dao mỗi ngày mất hơn hai tiếng, khứ hồi là năm tiếng, ai mà chịu được?
Ngô Đan Na ngẫm nghĩ một lúc, vẫn thấy chuyện này thật kỳ lạ:
Hai cô gái ngồi cạnh nhau dựa vào đầu giường. Ngô Đan Na hỏi:
Đường Diệc Ninh ấp úng:
Chương 30
“Thế mà cậu giấu kỹ thật đấy! Trước giờ chưa từng kể gì với tụi này.”
Giang Khắc hỏi:
“Hàng tồn kho, phần lớn là mẫu cũ, giá thì đúng là rẻ, nhưng kiểu dáng không bắt mắt.” Bành Ngọc dẫn Đường Diệc Ninh đi giữa các kệ quần áo, vừa đi vừa giới thiệu,
Ngô Đan Na nói:
Đường Diệc Ninh cau mày:
Đường Diệc Ninh:
“Không sao, không sao đâu, đến lúc đó tôi cũng sẽ đi cùng. Tiểu Đường tôi đã gặp rồi, chủ yếu cũng chỉ đi thăm xưởng và bàn về sản phẩm mới, không có chị cũng không ảnh hưởng gì.”
Cô định tặng áo này cho Giang Khắc làm quà sinh nhật. Chỉ tiếc, phải đợi đến mùa thu anh ấy mới mặc được.
Ngô Đan Na nói:
— Thì ba mẹ cũng chỉ biết để con với Giang Khắc bàn bạc với nhau thôi. Đây là chuyện công việc, đương nhiên phải do hai đứa tự quyết định, người lớn như ba mẹ sao dám chen vào.
“Ok, lần sau có hoạt động gì sẽ gọi em. À mà này, sau đó em còn liên lạc với anh chàng Giang kia không? Vai anh ta ổn chưa?”
“Thật á?”
Trên đường, Bành Ngọc nói:
“À đúng rồi…” – Đường Diệc Ninh lúc này mới sực nhớ ra – “Haizz… Lúc đó chắc mình phải nghĩ cách giải thích với cô ấy, mình như vậy rồi chắc chắn không thể làm phù dâu nữa.”
“Chiếc này 328 tệ.”
Ngô Đan Na níu lấy tay cô:
“Lôi Lôi có biết không?”
— Tớ cũng sẽ nghỉ. Tìm việc gần nhà rất quan trọng. Nếu trước đây cô ấy kiếm được 20 vạn thì đổi ngành vài năm sau cũng kiếm lại được thôi, biết đâu còn hơn ấy chứ.
Giang Khắc thấy cô có chút kỳ lạ, nhưng cũng chạy nhanh theo. Chân anh dài hơn, chạy nhanh hơn, kéo cô phóng vào thang máy rồi ra bãi đỗ xe, hai người lại tiếp tục chạy như điên đến bên cạnh xe.
“Em đang ngồi xe buýt đúng không? Anh đến trạm cuối đón em.” Giang Khắc nói, “Tối nay đến nhà em ăn cơm trước, rồi mình qua trung tâm môi giới ký hợp đồng. Ý định mua bán thì có rồi, giấy đăng ký kết hôn anh mang theo rồi, lát nữa em hỏi ba mẹ xin sổ hộ khẩu, đừng quên mang theo CMND nhé.”
“Đây là mẫu mới năm ngoái, xuất khẩu sang Ý, tag giá niêm yết là hơn 3000 tệ, giờ còn đúng một cái, cô có lấy không?”
Đường Diệc Ninh thở dài:
“Cô ấy không biết. Mình tạm thời chưa định nói. Cô ấy ghét Giang Khắc.”
Tối đó, Đường Diệc Ninh với Ngô Đan Na thức đến tận nửa đêm. Sáng hôm sau ngủ thẳng đến trưa. Ăn trưa xong, Đường Diệc Ninh chào tạm biệt Ngô Đan Na, rồi theo lời dặn của Bành Ngọc, đi dạo ở trung tâm thương mại.
Quả thực là một nhiệm vụ quá vui, Đường Diệc Ninh tươi rói:
Ngô Đan Na nhìn cô đầy lo sợ:
Mấy món đồ ở đây phần lớn không có tag treo, Đường Diệc Ninh nhìn tem cổ áo, thấy ghi là cỡ 46 theo chuẩn châu Âu, bèn lôi điện thoại ra tra thử. Kích cỡ này tương ứng với chiều cao khoảng 1m80 đến 1m85.
— Nó nhường kiểu gì được? Nhà đã mua rồi, công việc lương cao, cũng không thể chuyển đi được. Ninh Ninh à, con còn trẻ, đổi công việc không sao cả. Hai đứa là vợ chồng, là để sống cả đời với nhau mà.
Đường Diệc Ninh nói:
“Thấy chưa, đúng thiệt rồi còn gì, cuối cùng cũng gả cho Giang Khắc.”
“Lái xe đi, không lại bị tính phí giờ!”
“Nhà của tớ và Giang Khắc?” Đường Diệc Ninh nhắc lại lời Ngô Đan Na.
Vi Đông Dĩnh trả lời:
Xã hội này thực tế đến mức đau lòng. Nền tảng kinh tế không chỉ quyết định kiến trúc thượng tầng, mà còn định vị luôn cả vị trí trong gia đình.
Đường Diệc Ninh hiểu ra, bèn tách ra đi dạo riêng. Cửa hàng này phần lớn bán đồ nữ, cô chọn cho mình một chiếc váy liền, cho mẹ một chiếc áo thun hoa, hai món cộng lại chưa tới một trăm tệ. Dạo quanh một vòng, cô nhìn thấy khu đồ nam, bèn lật xem một lượt, lập tức để mắt đến một chiếc áo khoác đen.
Không một ai đứng về phía cô, một người cũng không.
“Ồ, em chính là Tiểu Đường à? Chúng ta gọi điện nửa năm nay, hôm nay mới gặp mặt, không ngờ em lại trẻ trung xinh đẹp như vậy!”
“Khoảng chừng bao giờ ạ?”
Cô hỏi:
“Chuyện gì thế?”
Giang Khắc: “……”
“Được mà Bành tỷ, không thành vấn đề.”
“Cái gì?!”
Chương Nhất Cách kinh ngạc:
— Đúng thế, sao vậy con?
Tiểu Giang: Ủa? Hôm nay vợ không mắng mình, còn thơm mình nữa!
Lần đầu tiên trong đời, Đường Diệc Ninh khao khát kiếm tiền đến thế. Kiếm thật nhiều tiền. Cô biết mình khó có thể tiếp tục cố gắng được nữa. Làm ở Khải Huân đến giờ, hai năm kinh nghiệm chẳng khác gì làm không công. Nếu đổi công ty, vẫn phải bắt đầu từ nhân viên hợp đồng. Nếu đi làm công ty đối thủ, theo thỏa thuận cạnh tranh, cô còn có thể bị Khải Huân truy cứu. Phải xem bọn họ muốn xử lý ra sao.
— Hả? — Vi Đông Dĩnh ngạc nhiên — Mẹ tưởng con đã nói với cậu ấy rồi chứ. Cậu ấy không biết à?
“Anh cũng muốn em nghỉ việc sao?”
“Nghe cậu nói như vậy, hình như cũng có chút ý nghĩa.”
— Sao thế con? Ninh Ninh, đừng khóc, có chuyện gì vậy? Hai đứa cãi nhau to lắm à? Mẹ chỉ góp ý thôi, không có bênh ai cả. Ba mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc. Mỗi người một nơi thực sự không dễ dàng đâu.
“Mình bắt đầu đi tìm khách hàng rồi mà! Chiều nay còn đi gặp khách nữa! Nếu bây giờ mình lấy lý do nghỉ việc, Bành tỷ chắc mắng c·h·ế·t luôn!”
Đường Diệc Ninh ngạc nhiên:
“Trung tâm nào vậy? Anh tới đón em, anh đang xuất phát rồi.”
Cô gọi điện cho Ngô Đan Na, nói mình vừa kết thúc công việc. Ngô Đan Na bảo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
________________________________________
Đường Diệc Ninh gật đầu:
Bành Ngọc làm trong ngành thời trang và công ty ngoại thương đã lâu, quần áo cả nhà ba người đều hay đến cửa hàng của xưởng chọn mua. Hôm nay hai người đến sớm, còn nửa tiếng mới tới giờ hẹn gặp, Bành Ngọc liền kéo Đường Diệc Ninh vào cửa hàng dạo chơi.
“Nhưng thực tế là bây giờ cậu mỗi tháng cũng chỉ có mấy ngàn thôi, chưa thực sự kiếm được nhiều tiền.”
— Tớ có một người bạn, — cô nói — làm ở Vân Dao, thu nhập mỗi năm khoảng 20 vạn. Chồng cô ấy làm bên phía đông thành phố, thu nhập khoảng 35 vạn/năm. Gần đây anh chồng mua nhà ở ngoại ô bên đó, chuẩn bị dọn về. Anh ấy muốn bạn tớ nghỉ việc, tìm một chỗ làm gần nhà chồng, nhưng công việc mới chỉ trả tầm 7-8 vạn /năm thôi. Nếu là các cậu, các cậu có nghỉ việc không?
“Ừ đúng rồi.” – Ngô Đan Na đỏ mặt – “Tháng trước có lần tụi họ đi hát karaoke, Lôi Lôi gọi mình đi cùng, bảo muốn giới thiệu mình với cậu ấy. Mình thấy cậu ấy cũng được lắm, không kiểu công tử nhà giàu, tính cách lịch sự, dáng thì không cao lắm nhưng nhìn cũng sáng sủa. Đương nhiên không thể so với Giang Khắc, để tớ cho cậu xem hình.”
Ngô Đan Na đáp:
“Tìm cái trung tâm thương mại mà đi dạo, ngắm xem xu hướng thị trường, đặc biệt phải để ý các thương hiệu lớn, xem có gì mới lạ độc đáo không.”
“À…”
Tiểu Giang: ……
Đường Diệc Ninh nhớ lại:
Đường Diệc Ninh giục:
Rời khỏi xưởng, cô đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ tắm rửa thay đổi, vốn không định về nhà vì sợ bị ba mẹ cằn nhằn. Cô cũng không muốn đến chỗ Giang Khắc, đã nghĩ sẵn sẽ đi đâu từ trước rồi.
— Thế chồng cô ấy tại sao nhất định phải mua nhà ở tận ngoại ô? Không thể mua chỗ nào trung hòa hơn sao?
Đường Diệc Ninh nhìn lên trần nhà, im lặng một lúc mới chậm rãi mở miệng:
Á Sĩ Mân là một công ty thời trang nằm trong khu công nghiệp phía Bắc thành phố. Dưới trướng công ty có bốn, năm thương hiệu thời trang với định hướng khác nhau, chủ yếu là nữ trang, phụ thêm nam trang. Không phải kiểu xưởng nhỏ, diện tích nhà xưởng rất rộng, thực lực vững mạnh.
Đường Diệc Ninh cúi mắt xuống:
Đường Diệc Ninh kể lại đơn giản mọi chuyện, cuối cùng hỏi vấn đề cô quan tâm nhất: chuyện công việc.
Đường Diệc Ninh bĩu môi phụng phịu.
Vi Đông Dĩnh kiên nhẫn đáp:
“À đúng rồi Ninh Ninh,” – Ngô Đan Na bỗng trở nên ngại ngùng – “Tớ cũng có chuyện này muốn kể cho cậu.”
Anh mặc áo sơ mi xám, quần jeans, dáng người cao thẳng, bước đi mang theo khí chất nổi bật. Có vài cô gái đang đi dạo gần đó nhìn trộm anh, nhìn xong còn kéo tay nhau cười đùa rời đi.
Nhân viên thu ngân nói:
“Ừ, đây là lần đầu tiên tớ có cảm giác rung động.”
____________________________-
Ngô Đan Na lắc đầu:
“Bành tỷ, thế hàng ‘xịn’ là kiểu gì ạ?”
Một bạn nữa hỏi:
Đến hơn bốn giờ chiều, buổi gặp kết thúc, giống lần trước, Bành Ngọc lại đưa Đường Diệc Ninh tới trạm tàu điện ngầm gần nhất.
— Vậy thì chịu rồi. — bạn ấy nhún vai — Phải chọn một trong hai: hoặc công việc, hoặc chồng. Tớ chọn chồng!
Giữa trung tâm thương mại náo nhiệt, người qua kẻ lại, Đường Diệc Ninh lại cảm thấy vô cùng cô đơn.
“Giám đốc Lư, mấy hôm nữa tôi định dẫn con gái đi du lịch, quanh năm suốt tháng chỉ có hè là rảnh để đưa con đi chơi. Nếu thời gian chồng chéo thì nhờ Tiểu Đường tiếp đón bên anh. Bên kỹ sư thiết kế chắc chắn vẫn còn đủ người, thật sự xin lỗi, vì tôi đã đặt vé máy bay và khách sạn rồi.”
Đường Diệc Ninh và cô chụm đầu lại nhìn:
“Mình cũng nghĩ vậy.”
Câu trả lời rất Giang Khắc, khiến Đường Diệc Ninh bật cười, cười khanh khách.
Đường Diệc Ninh bật cười:
“Sao lại nghĩ mình sẽ không thích cậu ấy?”
Đường Diệc Ninh vội gật đầu:
“Bị mắng vài câu thì chịu thôi.” – Ngô Đan Na nói – “Cậu phải nghĩ lâu dài.”
— Sao việc mới lương thấp thế? Cô ấy không thể tìm việc nào tầm mười mấy vạn gần đó à?
Đường Diệc Ninh mời Ngô Đan Na đi ăn tối. Ăn xong, hai người dạo phố một lúc rồi quay về phòng trọ. Sau khi tắm rửa xong, hai cô gái cùng chui vào phòng nói chuyện phiếm.
Đường Diệc Ninh nhớ lại lời Giang Khắc từng nói: đợi đến khi nhà sang tên, cô và anh sẽ có chung một hộ khẩu.
Đường Diệc Ninh gửi địa chỉ cho anh.
Chiều hôm đó, Bành Ngọc gọi điện cho Đường Diệc Ninh, hẹn cô chiều thứ Sáu đi gặp khách hàng. Lần này là bên công ty thời trang Á Sĩ Mân.
Đường Diệc Ninh nghiêng đầu nhìn anh.
Cô mỉm cười nhẹ:
Chương Nhất Cách nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không đâu, chỉ là anh không có ý kiến gì chắc chắn. Chuyện này em phải tự nói chuyện rõ ràng với anh ấy. Anh mà nói gì thì cũng là vô trách nhiệm thôi.”
Vi Đông Dĩnh bắt máy:
— Vì chỗ đó rẻ hơn, anh ấy chỉ đủ tiền mua ở đấy.
“Cũng đẹp trai mà. Cậu thích cậu ấy à?”
Một người lương một năm bảy vạn thì không đủ tư cách nói chuyện sòng phẳng với người lương hơn ba mươi vạn. Một người không có tiền mua nhà thì không có tư cách lý luận với người thanh toán cả căn nhà ngay từ đầu.
Đến giờ hẹn, Bành Ngọc gom hết đồ ném vào xe, rồi dẫn Đường Diệc Ninh lên lầu tìm giám đốc Lư.
Trời ạ! Chương Nhất Cách vẫn nhớ lời hứa giới thiệu trai tốt cho cô! Đường Diệc Ninh đáp:
Chiều tối, Đường Diệc Ninh đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế nghỉ tầng một trung tâm thương mại thì nhận được cuộc gọi của Giang Khắc.
Giám đốc Lư khoảng gần bốn mươi tuổi, hơi béo. Bành Ngọc giới thiệu Đường Diệc Ninh với ông ta, ông mừng rỡ nói:
“À bạn của ‘con dế mèn’ đúng không? Trông thật thà?”
Chương Nhất Cách không muốn là giọt nước cuối cùng làm tràn ly:
“Tiểu Đường, gần đây nghỉ hè rồi, vài hôm nữa chị với ông xã định dẫn con gái đi du lịch, đến Thanh Hải chơi tám ngày. Có mấy việc nhờ em hỗ trợ một chút, lúc đó chị sẽ sắp xếp rõ ràng, nếu cần chạy việc linh tinh thì nhờ em chạy giúp.”
Thực ra Đường Diệc Ninh chột dạ. Cô biết nếu nói thật là 7 vạn, ai cũng sẽ chọn nghỉ việc, nên mới mạnh dạn khai lên thành 20 vạn, rồi trả lời:
Đường Diệc Ninh đáp:
Bạn trai cô ấy là người tỉnh ngoài, họ Mang, đã tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm kỹ sư nghiên cứu và phát triển tại bộ phận thiết kế của công ty Khải Huân – thuộc dạng nhân sự kỹ thuật có chuyên môn cao. Tuy mức lương không tệ, nhưng làm ba năm vẫn chưa đủ tiền đặt cọc mua nhà, nên để tiết kiệm chi phí, cả hai vẫn ở ký túc xá. Khi muốn hẹn hò, họ sẽ thuê phòng theo giờ ở ngoài.
— Vậy ba mẹ trả lời sao?
Đường Diệc Ninh nói:
— Nhưng mẹ, mẹ biết là con vừa mới chuyển sang làm kinh doanh mà? Sao mẹ không nói với Giang Khắc?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.