Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21


Diệc Ninh không nói gì, lặng lẽ ăn cơm. Mỗi lần ngẩng đầu là lại thấy Giang Khắc đối diện đang nhìn mình. Cô thực sự không quen với tình huống này—Giang Khắc vậy mà lại ngồi ăn cơm trong nhà mình, cùng gia đình mình ăn tối như người thân... chuyện này trước kia có mơ cũng không dám mơ tới.

Mấy vị trưởng bối đều bất ngờ, Vi Đông Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Con với Ninh Ninh… quen nhau từ hồi đại học hả?”

Lý ra cô nên từ chối thẳng thừng. Hai tháng qua đã khó khăn lắm mới quyết tâm cắt đứt, sao còn có thể mềm lòng?

Đường Diệc Ninh ngồi xuống mép giường, lần thứ n hỏi:

Giang Khắc kéo áo lại, nói:

Vi Thu Mẫn đảo mắt một cái, ghé sát tai chị nói nhỏ:

Giang Khắc đặt khung ảnh xuống bàn học:

Vừa dứt lời, anh liền thấy nước mắt cô rơi xuống.

Nhưng rồi Giang Khắc lại bảo mình đã chuẩn bị sẵn sính lễ, còn chủ động muốn ghi tên hai người vào sổ nhà đất — lời này lọt vào tai phụ huynh nhà gái, nghe kiểu gì cũng thấy có thành ý.

“Anh vén áo lên chút, cho em xem.”

Không ngờ Giang Khắc thật sự ngoan ngoãn mỉm cười với bà, khiến Vi Thu Mẫn cười tít cả mắt. Diệc Ninh nhìn mà suýt rớt cằm.

________________________________________

“Sau này đi học bận rộn, rồi ra trường công việc mỗi người một nơi, chắc vì vậy nên cháu không được nhắc tới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A ha! Tiểu Giang đánh hay thật đấy! Sau này ra ngoài đi đánh bài với dì nha! Dì lâu lắm rồi không gặp được đối thủ đáng gờm như thế!”

“ Anh không nói bậy. Trước khi em đồng ý, anh sẽ tiếp tục đợi.”

“Vai anh bị nặng không? Đã đi bệnh viện chưa?”

Vi Đông Dĩnh gọi Đường Diệc Ninh:

Giang Khắc xoa xoa vai:

Anh chưa từng gọi cô là “Ninh Ninh”, suốt sáu năm qua luôn gọi đầy đủ là “Đường Diệc Ninh”. Có lẽ do tối nay nghe các trưởng bối gọi nhiều, bây giờ gọi ra lại thấy tự nhiên đến lạ.

Diệc Ninh: “!!!”

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì tiếng gõ cửa vang lên, mẹ cô gọi ngoài cửa:

Trong lòng Đường Diệc Ninh thầm kêu: Thôi xong rồi.

Cô hoảng hốt quên cả bọt xà phòng trên tay, lao ra ngoài — liền thấy Giang Khắc, mẹ, dì và dượng mình đã ngồi quanh bàn vuông, đang chia bài.

“Vậy à? “ Giang Khắc nói —“ Người nhà em, ai cũng rất dễ mến.”

“Giang Khắc, em đã nói rõ với anh rồi. Anh còn tìm em làm gì?”

Trong phòng hơi nóng, Đường Diệc Ninh mở điều hòa, bật hết đèn lên. Mối quan hệ giữa cô và Giang Khắc hiện tại quá kỳ cục, trong không gian kín như phòng ngủ lại có giường đơn, nếu ánh sáng còn lờ mờ nữa thì cô chắc xấu hổ c·h·ế·t mất.

“Hay là em đi cùng anh?” Anh nói rất nghiêm túc “ Sáng mai anh đến đón em, mình đi viện kiểm tra vai, rồi đi đâu đó chơi. Thế nào?”

Cô lấy cớ nhà nhỏ, đông người thì ngột ngạt, kéo anh vào phòng mình, khoá cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm.

- Giành giải thi đấu, nhận 6000 tiền thưởng, còn được thêm một cái quạt.

Đường Diệc Ninh lặng lẽ đưa Giang Khắc đến chỗ xe. Giang Khắc nhận lại quả dưa, đặt lên ghế phụ, tay phải chống lên nóc xe, hơi cúi người nhìn cô — dáng đứng cực ngầu.

“Giang Khắc, rốt cuộc anh tìm em là muốn gì?”

Giang Khắc: “……”

Đường Diệc Ninh nhìn khuôn mặt anh, nghe những lời này, cảm giác cứ như đang mơ.

“Ninh Ninh, ăn cơm thôi, gọi Tiểu Giang ra ăn luôn!”

“Thắng trận có thưởng mà. Công ty thưởng 5000, ban tổ chức thêm 1000, còn tặng cái quạt điều hoà nữa.”

Đường Diệc Ninh không nhịn được nữa:

“Em đâu kêu anh cởi hết! Chỉ cần vén vai là được rồi!”

“Anh có uống thường đâu, hôm nay có khách quý mới nhấp chút thôi.” Đường Lỗi Phong cười, “Về sau còn có Tiểu Giang, người uống rượu cùng lại thêm một người.”

Vi Thu Mẫn nhìn cháu gái rồi lại nhìn Giang Khắc, cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào.

Anh nói:

Đường Diệc Ninh tức tối:

“Ninh Ninh, con tiễn Tiểu Giang đi đi! Đừng có dán mắt vào điện thoại nữa!”

Ngược lại, anh thấy rất thoải mái, bởi vì biết Diệc Ninh thân thiết với gia đình, nên ngồi giữa những người xa lạ này anh không thấy căng thẳng chút nào.

Đường Diệc Ninh lườm anh một cái:

“Tiểu Giang là người ở đâu vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Người mở đầu là Vi Đông Dĩnh.

Vi Đông Dĩnh rót nước ngọt cho Giang Khắc: “Tiểu Giang, không biết hôm nay con tới, bữa cơm này hơi đạm bạc, con cứ ăn tự nhiên, đừng khách sáo.”

Ăn tối xong, Đường Diệc Ninh vào bếp rửa chén, Giang Khắc ngoan ngoãn ngồi phòng khách, tiếp tục bị Đường Lỗi Phong “thẩm vấn”.

“Anh chưa đi bệnh viện đúng không!” Đường Diệc Ninh hiểu rõ anh quá rồi.

Đường Diệc Ninh cầu cứu nhìn sang Vi Thu Mẫn:

“ Muốn chứ. Gọi Tiểu Giang chơi cùng luôn vài ván, nhìn cách chơi bài đoán tính cách.”

“Dạ, con là người Tiền Đường, năm nay 25 tuổi.”

Cơ hội gì? Chỗ nào? Đường Diệc Ninh không hỏi. Trong lòng cô mơ hồ đoán được anh muốn dẫn cô đi đâu.

“ Cô Đường, em chọn ăn lẩu cay, hay gà hầm nấm đây?”

Anh không ăn được nhiều tôm vì vai trái đau, tay trái cũng không đưa lên ngang bàn được, nên chỉ có thể dùng tay phải gắp thức ăn.

“Không gãy xương, chỉ bị trẹo nhẹ thôi. Đi viện cũng chỉ chụp phim, bôi thuốc, không cần băng bó. Mua thuốc ở tiệm cũng được mà.”

Giang Khắc quay sang: “Dạ, con nghiêm túc, thưa chú.”

Đường Diệc Ninh: “……”

Giang Khắc đáp: “Dạ, con đang ăn mà, không khách sáo đâu ạ.”

“Có gì mà không ổn? Chị đi lấy bộ bài, em ra hỏi”

“Dạ đúng, tụi con quen nhau 6 năm rồi.”

Đường Diệc Ninh bực:

Giang Khắc cũng đang nhìn cô, thấy rõ sự lúng túng của cô.

Chỗ đó không gần Diệc Ninh, hai người ngồi đối diện nhau qua bàn. Giang Khắc hơi do dự một chút nhưng rồi cũng ngồi xuống, bên trái là Đường Lỗi Phong, bên phải là chú Thái.

“Nhất Cách nói với em à? Hai người liên lạc thân thiết thế cơ à?”

“Cô nhớ bạn bè đại học của Ninh Ninh hết, mà đúng thật chưa bao giờ nghe nó nhắc đến con.” Vi Đông Dĩnh ngẫm lại, vẫn thấy khó hiểu.

Mà ăn cơm thì tất nhiên phải trò chuyện. Có người ngoài như Giang Khắc ngồi ở bàn, Diệc Ninh dù muốn trốn tránh màn “tra khảo” thì cũng không trốn được.

“Ninh Ninh.” Giang Khắc gọi cô. “Anh nói nghiêm túc đấy. Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Đường Lỗi Phong nói: “Vậy là biết uống rồi, lần sau tới đừng lái nữa, bắt xe về là được, còn có thể uống với chú một ly.”

“Cháu chào chú ạ.”

Vi Thu Mẫn nhìn thấy anh cười, như nhìn thấy một báu vật: “Ôi chao! Tiểu Giang cười lên đẹp trai quá! Thanh niên thì phải hay cười vào, sao cứ bày cái mặt lạnh như tiền? Bây giờ ai còn chuộng kiểu lạnh lùng nữa, người ta thích trai ấm áp cơ!”

Giang Khắc cụp mắt, mím môi không nói.

Sáu người ngồi ăn tối, bữa cơm thực sự rất phong phú: cá, thịt, gà đầy đủ, toàn là món ăn kiểu nhà Tiền Đường, còn có một thau tôm tích to, là chú Thái mua để nhắm rượu với "anh em cột chèo".

“Cởi hết cũng được, em đâu phải chưa thấy qua.” Giang Khắc kéo cổ áo thun xuống, để lộ xương quai xanh và vai. Trên vai trái là một mảng tím bầm lớn. Đường Diệc Ninh đưa tay ấn nhẹ, anh rụt lại:

Vi Thu Mẫn hất cằm:

Diệc Ninh là người hiểu anh rõ nhất, biết anh đặc biệt nhạy cảm với vấn đề này. Cô muốn tìm lời giải vây mà không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hồi hộp nhìn anh.

“Ồ, có anh trai hả.” Vi Đông Dĩnh gật đầu, trong lòng hơi lăn tăn.

Cô không ngờ Giang Khắc lại âm hiểm thế này!

Cậu trai kia trông cũng được, vừa cao vừa điển trai, chỉ là mặt mũi có hơi lạnh lùng, từ lúc bước vào nhà tới giờ chưa cười lấy một cái. Hơn nữa tay trống không, chẳng mang theo gì, nhìn kiểu gì cũng thấy không được lễ phép cho lắm.

Giang Khắc đánh bài không nói chuyện phiếm, chỉ thỉnh thoảng nhả vài từ chuyên môn như: “Bính”, “Giang”, “Ăn”, “Hồ”... Đường Diệc Ninh rửa chén xong cũng đi ra, đứng bên cạnh anh nhìn — thấy anh cứ nhàn nhã sờ bài, rồi thản nhiên đánh ra, suýt chút nữa cô đã muốn thì thầm nhắc nhở: Anh đổ thần à, nể mặt mẹ em với dì em một chút chứ!

Quá tốt! Vi Thu Mẫn biết công việc này thu nhập khá ổn, lại là dân A Đại, càng thêm giá trị. Bà liếc nhìn chị gái mình rồi gật đầu nhẹ. Vi Đông Dĩnh tiếp lời hỏi: “Nhà con có mấy người vậy?”

Vi Đông Dĩnh cau mày:

“Tiểu Giang, lái xe cẩn thận nhé! Lần sau lại đến chơi, dì nấu cho ăn ngon!”

Giang Khắc ngồi im lặng quan sát, trong lòng thầm nghĩ, một gia đình "vợ chồng hòa thuận, con cái hiếu thảo" chắc là kiểu như thế này. Mẹ Diệc Ninh hơi mập, để tóc ngắn, sắc mặt hồng hào, nhìn rất hiền hậu. Bà vừa gắp thức ăn vừa múc canh cho chồng, mặt mày lúc nào cũng tươi cười, khiến anh bất giác liên tưởng đến một người phụ nữ khác...

“Thì sao?” Đường Diệc Ninh hỏi.

Vi Đông Dĩnh nhìn em gái, rồi nhìn em rể, lại quay sang nhìn chồng mình. Bốn người thay nhau đưa mắt nhìn nhau — chẳng ai tiếp nhận nổi câu nói vừa rồi của Giang Khắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Diệc Ninh suýt xỉu:

Giang Khắc biết đánh mạt chược, người lớn nói chơi kiểu một đồng hai đồng, anh cũng không phản đối. Ngồi đàng hoàng ngay ngắn, ngón tay thon dài lần lượt sờ bài, liếc một cái rồi bình tĩnh đánh ra.

Giang Khắc dùng tay phải ôm lấy vai trái, ngẩng đầu nhìn cô:

Đáng tiếc là Giang Khắc khi chơi liên quan đến tiền bạc thì chưa bao giờ “nể tình”, và kết quả ngoài dự đoán của Đường Diệc Ninh — chỉ trong một tiếng rưỡi, ba người lớn thua sạch, Giang Khắc thắng một mình.

Đường Diệc Ninh nhìn mà cũng thấy đau:

Đường Lỗi Phong gật đầu, giọng điệu không quá thân thiện cũng không lạnh nhạt:

Chủ đề này liền khép lại.

Vi Đông Dĩnh lại hỏi vài chuyện khác: hai người quen nhau thế nào, vì sao mấy năm nay chưa từng nghe Diệc Ninh nhắc tới, bình thường có còn liên lạc hay không… Giang Khắc đều trả lời rõ ràng, có thật có giả xen kẽ:

Ăn cơm xong, lại đánh bài mấy ván, Vi Đông Dĩnh cảm thấy mình và Giang Khắc thân thiết hơn nhiều, nhìn anh càng ngày càng thấy thuận mắt. Đến lúc Giang Khắc nói phải về, cô còn ôm ra một quả dưa hấu to tướng dúi vào tay anh mang về ăn. Giang Khắc không tiện từ chối, đành nhận lấy, vai trái lập tức đau nhói.

Tất nhiên là Giang Khắc không dám nói. Anh không muốn bị bốn trưởng bối đuổi ra khỏi nhà bằng… chổi quét nhà.

“Chỗ nào?”

“Anh gọi anh ấy là Nhất Cách làm gì? Hai người có quen biết gì đâu.”

“Muốn tìm người ăn mừng chút.” Giang Khắc kéo ghế ra ngồi, dáng vẻ uể oải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tự nhiên lại nhảy đến chuyện kết hôn? Nhảy cóc thế à? Họ mới gặp Giang Khắc lần đầu, Đường Diệc Ninh cũng chưa từng nói đang yêu đương gì cả. Một cô bé ngoan ngoãn đơn thuần như vậy, lại chẳng hề thể hiện chút cảm tình gì với Giang Khắc, ngược lại còn có vẻ bực mình cơ mà. Vậy mà anh ta lại dám nói đến chuyện cưới xin?

“Sáng mai em rảnh không? Anh đến đón.”

Diệc Ninh đặt bát đũa trước mặt Giang Khắc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai mà biết có về sau hay không.”

“Bình thường… thỉnh thoảng vẫn liên lạc, lâu lâu gặp nhau ăn cơm.”

Giang Khắc giơ tay xua con muỗi bay đến gần cánh tay Đường Diệc Ninh, thấy cô thần sắc nghiêm túc, liền cố tình đùa nhẹ một câu:

“Dạ, dì, nhất định con sẽ tới. Dì đóng cửa lại nhé, coi chừng muỗi bay vào!”

“Quen nhau khi đi làm thêm, lúc đó cháu học năm hai, Ninh Ninh năm nhất.”

Kế hoạch hôm nay của Tiểu Giang:

Giang Khắc hiểu ý, liền nói: “Chú yên tâm, con đã dành dụm đủ tiền cọc nhà, đang chuẩn bị mua, con muốn đứng tên hai người, nên cần cưới trước. Con tìm Diệc Ninh là để bàn chuyện này.”

Ông hỏi rõ ràng là để thăm dò. Hai anh em đều học đại học, đi làm thêm, mà là người địa phương, chứng tỏ điều kiện gia đình cũng không khá giả gì. Mà còn có anh trai chưa lập gia đình, vậy bố mẹ Giang Khắc liệu có lo nổi hai căn nhà?

Cả nhà đối xử với anh rất thân thiện, thậm chí còn có thể nói là nhiệt tình—một cảm giác ấm áp mà Giang Khắc đã rất lâu không được trải qua. Lâu lắm rồi anh mới lại được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa như thế này.

Phòng của Đường Diệc Ninh không lớn, cửa sổ hướng bắc, treo rèm màu tím nhạt. Cô chỉ về đây cuối tuần, nên phòng được Vi Đông Dĩnh dọn dẹp sạch bong. Giường đơn gọn gàng, bàn học không bám bụi, bày biện một đống đồ chơi nhỏ.

“Giang Khắc! Anh đang nói linh tinh cái gì vậy!”

Đường Diệc Ninh “hừ” một tiếng.

Cô đưa tay đỡ lấy quả dưa từ anh, ôm vào ngực. Giang Khắc tranh thủ không xách gì, dùng tay ấn nhẹ vai trái, bắt đầu xoa xoa.

Nhìn hai người dì, một người dượng ngồi mặt ỉu xìu, rồi nhìn đống tiền thắng được — hơn một trăm đồng — Giang Khắc tiên sinh cuối cùng mới chợt nhận ra: Ơ, mình có nên… nương tay tí không nhỉ?

Đường Diệc Ninh đứng hình: Dì bị anh ta… đánh phục rồi sao?

- Cuối cùng còn ôm về một quả dưa hấu to tướng! PERFECT!

“Tiểu Giang, biết uống rượu không?” Đường Lỗi Phong cầm một chai rượu vang đỏ bằng tay trái, hỏi, “Uống một chút nhé?”

“Dù sao hôm nay cũng không đi được.” Giang Khắc nói.

Giang Khắc ngoái đầu lại cười nói:

“Mẹ chỉ hỏi vu vơ thôi mà.” Vi Đông Dĩnh quay sang Giang Khắc cười hiền, “Tiểu Giang đừng ngại, dì chỉ muốn trò chuyện một chút thôi. Ăn đi con, ăn nhiều vào.”

Bốn vị trưởng bối đều sững người.

Bà gắp cho anh một miếng thịt kho to. Giang Khắc đáp: “Nhà con có bốn người, ba mẹ và một anh trai.”

Giang Khắc đáp: “Dạ, cháu không uống được đâu ạ, vì hôm nay lái xe tới.”

Đường Lỗi Phong trăm triệu lần không ngờ được, vợ mình cùng em vợ ra trạm tàu điện ngầm đón con gái, vậy mà lúc về lại dắt theo thêm một cậu trai.

Giang Khắc chưa từng trải qua cảnh tượng này bao giờ – bị bốn vị trưởng bối vây quanh đánh giá. Anh nhận ra ba của Đường Diệc Ninh – chú Đường – nửa người bị liệt, nói chuyện không rõ, đi lại tập tễnh. Nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất ôn hòa, xen lẫn chút quan sát tỉ mỉ. Giang Khắc chào:

Đường Diệc Ninh khoanh tay đứng trước mặt anh:

“Cho anh một cơ hội, được không?” Giang Khắc nói, ánh mắt chân thành hiếm thấy.

Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ, Đường Diệc Ninh cứ thấy choáng váng như chưa tỉnh mộng. Mãi đến khi thấy Giang Khắc xoay vai trái, cô mới sực nhớ anh đang bị thương:

Giang Khắc im lặng một lúc, rồi ngẩng lên nhìn cô:

“Con bé này, sao lại đuổi khách thế? “ Vi Thu Mẫn ngồi ngay ngắn bên bàn, vừa cắn hạt dưa vừa nói “ Dì và dượng ngồi thêm chút nữa, con đi tiễn Tiểu Giang đi!”

Diệc Ninh ngỡ ngàng trước phong thái trấn tĩnh của anh, trong lòng gào thét: Anh có dám nói tụi mình ngủ với nhau suốt 5 năm không? Có dám nói chủ nhật nào em cũng lấy cớ “về xưởng” để đến nhà anh không?

“Dạ không ạ, con tốt nghiệp A Đại, học ngành máy tính, hiện đang làm kỹ sư phần mềm cho một công ty Internet ở Khoa Sang Thành.”

Đường Diệc Ninh hết cách, đành phải đưa Giang Khắc ra cửa. Vi Đông Dĩnh còn đứng ở cửa vẫy tay gọi với theo:

Đường Lỗi Phong nghe xong thì sa sầm mặt: “Tiểu Giang, kết hôn không phải chuyện đùa đâu.”

Anh quay đầu nhìn cô, cô thì im lặng nhìn lại anh, không định trả lời mấy câu cố tình hỏi kiểu đó.

Đường Diệc Ninh đang rửa chén, đột nhiên nghe trong phòng khách có tiếng xê dịch bàn ghế, sau đó là âm thanh “lách cách lách cách” của mạt chược vang lên.

“Em còn muốn đánh mạt chược không?”

Đường Diệc Ninh: “…”

“Đúng.”

Vi Thu Mẫn chẳng mấy bận tâm: “Ôi dào, chuyện đó lạ gì. Chắc Tiểu Giang hồi đó nhát, không dám theo đuổi. Đàn ông phải có tuổi mới hiểu chuyện. Đông Đông nhà em cũng vậy, ra trường rồi mà vẫn như ngốc, suốt ngày cắm mặt chơi game, chẳng buồn tìm bạn gái. Tiểu Giang với Ninh Ninh giờ mới bắt đầu cũng chưa muộn, nhìn hai đứa hợp nhau thế còn gì.”

Diệc Ninh liếc anh một cái như muốn “ném bom bằng mắt”, Giang Khắc thì chỉ mím môi cười.

“Cầu thủ gì mà chơi đến mức này? Coi như tai nạn lao động đó, anh phải đi viện khám đi, bảo công ty thanh toán tiền thuốc men.”

Cô gái trong ảnh búi tóc sau đầu, mặc một chiếc váy dài màu bạc chạm đất, eo nhỏ, da trắng, dịu dàng xinh đẹp như nàng tiên cá. Cô hơi nghiêng mặt, môi đỏ khẽ mở, đôi mắt long lanh như hồ thu. Sau năm năm, cô gái trong ảnh giờ đang đứng trước mặt anh.

“Bên trái thôi, không sao đâu. Vài hôm là khỏi.”

Vi Đông Dĩnh dọn mấy món chính tới trước mặt anh, rồi đẩy một đĩa chân gà ngâm chua ra xa một chút. Giang Khắc thấy liền nói: “Dì ơi, món chân gà đó hồi đại học Diệc Ninh từng mang cho con mấy lần, ngon lắm ạ.”

“Đại học học ở Tiền Công Đại à?” Vi Thu Mẫn hỏi, “Giờ làm nghề gì vậy con?”


Giang Khắc còn nhỏ giọng hơn: “Có thể có chứ.”

Phòng khách nhỏ, chiếc bàn vuông được gập lại ba bên thành hình vòng cung, biến thành một chiếc bàn thiếu một cạnh, đủ chỗ cho sáu người ngồi. Đường Diệc Ninh giúp mẹ chuẩn bị bát đũa, Đường Lỗi Phong đã ngồi vào chỗ, thấy Giang Khắc rửa tay xong liền bảo anh ngồi xuống bên cạnh.

Giang Khắc im lặng vài giây rồi nói: “Có phạt ạ, cụ thể bao nhiêu thì cháu không rõ lắm.”

“Dạ chưa ạ.”

“Chiều nay anh mới vừa đá xong trận chung kết, thắng rồi.”

“Anh còn chẳng nhớ nổi tên anh ta.”

“Đó là ảo giác của anh!”

“Em còn để cái ảnh này ở đây.” Giang Khắc nhìn bức ảnh, hỏi:

Giang Khắc nói: “Dạ dì khách sáo quá, nhiều món thế này, phong phú lắm rồi ạ.”

Ngược lại, Giang Khắc chẳng có chút xấu hổ nào. Đây là lần đầu tiên anh tới nhà Đường Diệc Ninh, cũng là lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của một cô gái, quay đầu nhìn đông nhìn tây, cái gì cũng thấy mới mẻ.

“Anh không chụp phim thì sao biết không gãy xương?” Đường Diệc Ninh vẫn không yên tâm, nghiêng đầu nhìn vai anh, giơ tay định sờ nhưng lại không dám.

Đường Diệc Ninh nghe ra được sự ghen tuông trong lời anh, lười tranh cãi thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vi Thu Mẫn thấy không khí lạ lạ, liền vội ra mặt dàn xếp, kéo câu chuyện sang chuyện công việc của Giang Khắc. Giang Khắc cũng không làm giá, đổi lại thái độ ôn hoà, kiên nhẫn trả lời từng câu. Đường Diệc Ninh không tiện nổi nóng nữa, chỉ có thể ngồi lặng thinh, mặt mày bí xị.

Giang Khắc thản nhiên:

Giang Khắc lại hỏi:

Bà nói thẳng là Giang Khắc đang theo đuổi Diệc Ninh, khiến cô tê rần cả người, chỉ biết nhét vội đồ ăn vào miệng.

Chương 21

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống hai người, côn trùng bay quanh ánh sáng, ve trên cây kêu vang — một đêm hè oi ả.

“Còn đau lắm không? Anh thật sự nên đến bệnh viện kiểm tra đi.”

Đường Lỗi Phong cố tình ngồi bên cạnh anh, càng nhìn càng sững sờ.

“Ừ, chào cháu.”

“Không rảnh.” Đường Diệc Ninh lập tức cảnh giác.

“Anh đừng có ngốc nữa!”

Đường Lỗi Phong chỉ dùng được tay trái, không tiện bóc tôm, nên Vi Đông Dĩnh ngồi bên cạnh giúp, cùng con gái bóc tôm cho ông.

“Không đi!”

“Anh chỉ mong em đến xem chỗ đó một lần.”

Giang Khắc lại nhìn về phía cô:

Giang Khắc: “…”

“Không ngờ lại gặp mẹ em.”

Vi Thu Mẫn sững người một lúc, rồi bất ngờ vỗ tay cười to:

Đường Lỗi Phong hỏi tiếp: “Nhà con có hai con trai, anh con kết hôn chưa?”

“Dì nhỏ, dì không đi cùng luôn ạ?”

“Em nói với anh ta về anh à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói chuyện kiểu này trước mặt bao nhiêu người, Đường Diệc Ninh không tiện nổi nóng, chỉ có thể nhíu mày:

“Anh bị thương.”

Vi Đông Dĩnh vẫn không quên mời: “Tiểu Giang, ăn nhiều vào nhé, ăn cả tôm tích đi, tự bóc, đừng ngại.”

Anh nhìn thẳng vào Diệc Ninh, cô suýt nữa phun luôn miếng cơm ra ngoài.

Đường Diệc Ninh trợn trắng mắt. Biết ngay mà!

Diệc Ninh vội vàng nói: “Chỉ là bạn bình thường thôi ạ.”

“Em có hẹn hò à? Hay đi xem mắt?” Giang Khắc hỏi.

Gia đình có hai con trai thì hơi phiền phức. Ngoài mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu còn có quan hệ chị em dâu nữa. Nhưng nếu là con út thì chắc được cưng chiều hơn, nghĩ vậy bà cũng thấy không đến nỗi.

Anh cầm vạt áo, mắt nhìn cô chằm chằm như thể mình bị ăn đậu hũ không bằng.

“Ái da!”

“ Em định giờ nào, anh sẽ tới đón. Rồi anh đưa em về sau. Mình có thể đi ăn một bữa, ăn gì em chọn, nếu muốn xem phim thì đi xem, em chọn phim, anh mua vé.”

“Anh quản được em nói gì với anh ta chắc!” Đường Diệc Ninh tức không chịu nổi, liền đổi chủ đề.

Vi Đông Dĩnh đang bưng món ăn ra bàn, nghe vậy liền càu nhàu: “Anh lại muốn uống rượu! Bệnh còn chưa khỏi hẳn đã quên rồi hả?”

“Không sợ gãy xương hả?”

“Làm thế có ổn không?”

Vi Đông Dĩnh thì sốt sắng rót nước, bày trái cây, mời Giang Khắc ngồi trong phòng khách, vừa nói nhà nhỏ, vừa bảo anh đừng khách sáo. Nhưng Đường Diệc Ninh thì không dám để anh ở lại phòng khách. Cô sợ các trưởng bối hỏi đông hỏi tây. Trong suy nghĩ của cô, Giang Khắc rất ghét kiểu hỏi han phiền phức đó, dễ nhăn mặt khó chịu, rồi sẽ mất mặt lắm.

Chú Thái thắc mắc: “Tiểu Giang, cháu với Ninh Ninh trạc tuổi nhau, ba mẹ cháu làm nghề gì? Thời tụi chú, ở Tiền Đường mà sinh con thứ hai là bị quản lý rất chặt, tụi nhỏ hầu hết đều là con một, không ai dám đẻ đứa thứ hai. Ba mẹ cháu có bị phạt tiền không?”

- Buổi tối ăn ké một bữa, thắng thêm hơn trăm đồng tiền mạt chược.

Giang Khắc nhận ra tuy chú Đường đi lại khó khăn nhưng chẳng có chút gì luộm thuộm. Quần áo gọn gàng, tóc đen dày, da hơi tái, khuôn mặt lại rất giống Đường Diệc Ninh. Chắc hồi trẻ, ông cũng là một người đàn ông điển trai.

“Tại sao lại bày tấm này? Có một mình em thôi, còn anh đâu?”

Vi Đông Dĩnh lén hỏi em gái:

“Em nói gì với anh ta?”

Tác giả có lời muốn nói:

“Ba mẹ em… — Giang Khắc đang nói thì bật cười —“ Có vẻ rất thích anh.”

Hai người cùng nhau xuống lầu, sóng vai đi về phía cổng khu dân cư. Giang Khắc ôm quả dưa hấu bên tay phải.

Giang Khắc cầm lấy một khung ảnh – là chân dung của Đường Diệc Ninh năm mười chín tuổi. Anh nhớ rõ lúc đó người chụp là nhiếp ảnh gia có tiếng của tiệm chụp ảnh ngoài kia, tay nghề rất tốt.

“Vai anh thế còn lái xe nổi không? Nguy hiểm lắm đấy.”

“Cả dì em cũng biết anh ta, là dì giới thiệu đúng không?”

“Ban đầu, anh định đưa em tới một nơi.”

Đường Diệc Ninh bước đến trước mặt anh, bất ngờ ấn vào vai trái của anh, còn dùng chút lực. Giang Khắc không phòng bị, đau đến "a" một tiếng. Đường Diệc Ninh thu tay lại:

Giang Khắc đón lời, nghiêm túc nói: “Dạ, hồi đó còn trẻ không hiểu chuyện, giờ 25 rồi, cháu muốn… lập gia đình.”

Đường Diệc Ninh đứng dậy mở cửa, cùng Giang Khắc ra phòng khách.

“Chứ gọi sao? Nhất Cách, Nhị Cách, Tam Cách?” Giang Khắc hừ một tiếng.

Đường Diệc Ninh: “…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21