Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Tần Nguyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 291: Cái gì?
…
“Bạch Vũ.”
“Không. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”
Nam Tinh chớp mắt, nhìn anh ta.
“Á á á á á! Mau xem mau xem, người bị đè vào tường là Tửu Từ phải không? Trời ơi, bảo bối Tửu Từ của tôi không phải là công, mà là thụ à???”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên:
Lời vừa dứt, sắc mặt mấy người lính thay đổi.
Tống Cảnh Hiên tựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn Nam Tinh:
Chương 291: Cái gì?
Lời vừa dứt, Nam Tinh đã đứng dậy đi ra ngoài.
Tối về, định nói chuyện với Quyền Tự, nhưng chỉ thấy Bạch Vũ mà không thấy anh đâu.
“Á á á á á! Tôi c·h·ế·t mất, cậu trai đó bá đạo quá, hợp với bảo bối Tửu Từ của tôi ghê~~~”
Nói xong, cô ngẩng đầu:
Độ thảo luận vô cùng cao.
Động tác xoay bút của Nam Tinh khựng lại.
“Tôi cũng thấy vậy.”
Bạch Vũ lập tức hiểu ý của cô.
Ánh mắt Tống Cảnh Hiên loé lên tia sáng:
Nam Tinh lắc đầu:
“Tôi sẽ được lợi gì?”
Tống Cảnh Hiên lắc lư đi ra cửa, ra hiệu bằng ánh mắt với mấy người lính dưới quyền:
Một lát sau, anh ta lại nói:
Chẳng mấy chốc, Nam Tinh đã rời đi.
Tống Cảnh Hiên vốn dĩ lúc nào cũng độc lai độc vãng.
Tống Cảnh Hiên huýt sáo một tiếng:
Cô hồi phục sức khỏe, dĩ nhiên nhanh chóng lao vào công việc.
Buổi tối ngày đầu tiên cơ thể khỏe lại.
Hai mươi phút sau.
“Cái gì! Trong video người kia là ai? Sao mặc đồ eSports thế kia?”
“Khó mà không biết được.”
Bạch Vũ nhẹ giọng nói:
“Cô bạn nhỏ, bọn họ nghĩ thắng cháu không vẻ vang.”
“Ừm.”
Cô ấy còn đấu với bọn b·ắ·t· ·c·ó·c, trong điều kiện không làm hại con tin, đã hạ gục bốn tên b·ắ·t· ·c·ó·c liều mạng có vũ khí.”
Những tác phẩm thiết kế kiến trúc khiến người ta phải tán thưởng của nhà họ Quyền đều ra đời trong những khoảnh khắc như thế.
“Thiếu gia đang ở phòng vẽ tranh, dặn không ai được làm phiền.”
Mấy người lính mặc quân phục đứng ngoài cửa tỏ vẻ do dự: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng xem thường cô ấy. Cũng đừng nương tay chỉ vì cô ấy là phụ nữ.
“À, không đúng, là cầu xin. Dù sao thì, cháu cũng chạy không thoát đâu.”
Bạch Vũ nhận tờ giấy, gật đầu:
“Cô bạn nhỏ, dạo này sống ổn chứ?”
Một người lính cao lớn bị Nam Tinh quật qua vai, ngã xuống đất một cách thê thảm, hốc mắt bầm tím.
Lần này mang cả lính của mình đến, rõ ràng đã tính toán từ trước muốn cho người của mình thử sức với cô.
Tống Cảnh Hiên bĩu môi:
Tống Cảnh Hiên liếc họ một cái:
“Bao giờ chú đưa ảnh?”
Nam Tinh nhìn bàn tay mình:
“Cô ấy dám trèo từ tầng mười chín xuống tầng mười tám mà không có bất kỳ dụng cụ bảo hộ nào.
Trước đây anh cũng thường như vậy, thường xuyên vẽ trong phòng rất lâu, thậm chí có khi vẽ cả đêm.
Vậy nên cô không làm phiền anh.
“Cô bạn nhỏ.”
“Nam tiểu thư.”
“Ảnh quý lắm. Hồi nhỏ A Tự rất ghét bị chụp hình. Ngay cả ông cụ Quyền cũng không có ảnh hồi nhỏ của cậu ta.”
“Được, thử đi.”
“Tôi nhắc cháu một chuyện.”
Tống Cảnh Hiên lại nói tiếp:
Nói xong, Tống Cảnh Hiên ngừng lại một chút:
“Chú định nói gì?”
Đè người ta xuống đất hành hạ xong rồi mới khen?
Nếu không, đến lúc đó mất mặt sẽ là các cậu.”
“Cùng lên đi.”
“Xem ra, cháu đã tiến bộ hơn trước.”
Tống Cảnh Hiên như chợt nhớ ra điều gì:
Rất nhanh, Quyền Tự thu ánh mắt lại, kéo rèm xuống.
Một người hai người đứng im ngoài cửa, không hề có ý định tiến lên.
Tống Cảnh Hiên đút hai tay vào túi, đứng bên cạnh cô.
Đây mà là khen sao?!
Tống Cảnh Hiên suy nghĩ một lát:
Giữa cảnh tượng thê thảm của họ, cô buông lời nhận xét: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới ánh nắng, Nam Tinh đứng nguyên tại chỗ, mái tóc hơi xoăn có chút lộn xộn. Cô quét mắt nhìn những người lính đang nằm lăn lóc dưới đất.
Tống Cảnh Hiên cười híp mắt, như thể nói: Thấy chưa? Nhiệm vụ hoàn thành, vợ cậu giờ khỏe mạnh cực kỳ.
“Cô bạn nhỏ, tôi tò mò cháu mạnh cỡ nào. Hay là, đấu thử với người của tôi xem?”
“Tôi phải đi Hải Thành xử lý chút chuyện gấp, chắc khoảng ba, bốn ngày. Đây là địa chỉ.”
Nam Tinh nghi hoặc:
Đến cả Tống Cảnh Hiên cũng cảm thấy, phản ứng đầu tiên của Quyền Tự khi biết chuyện này chắc chắn sẽ không phải là cảm kích hay hổ thẹn, mà là tức giận.
Tin này vừa ra, lập tức bùng nổ, chỉ trong hai mươi phút đã làm sập luôn máy chủ Weibo.
“Vâng, tiểu thư.”
Nam Tinh cầm một miếng bánh trên bàn, cắn một miếng.
Vài người lính mặc quân phục rằn ri đang đứng đó.
“Lão đại, chúng tôi dù thắng cũng chẳng vẻ vang gì.”
“Xem ra sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục rồi.”
Tống Cảnh Hiên chống một tay lên cằm, giọng lười biếng:
Hot search đầu tiên chính là Tửu Từ.
Mấy người lính nhìn nhau, trên mặt càng khó xử.
“Không.”
Cư dân mạng bắt đầu bàn tán:
“Người bên trên, ai có mắt đều nhìn ra Tửu Từ là thụ mà, đúng không?”
“Thế nào? Khỏe chưa?”
Quả nhiên, không chỉ cô nghĩ như vậy.
Tốt đến mức cẩn thận, sợ cô bị va chạm hay tổn thương gì.
Rõ ràng không hài lòng với kiểu hành động này của lão đại.
Rầm!
Tống Cảnh Hiên ghé sát vào trước mặt Nam Tinh, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Cảnh Hiên ngồi xuống ghế bên cạnh, gật đầu.
“Tôi có ảnh hồi nhỏ của A Tự, cháu muốn không?”
“Cái gì! Cái gì! Chuyện gì vậy??”
[Tửu Từ hôn môi đồng giới]
“Ừm, tôi nhớ rồi.”
Nam Tinh gật đầu:
Nam Tinh cởi áo khoác ngoài, nói khẽ:
Tin này vừa nổ, cả mạng sôi lên.
Lại có người tiếp lời:
Nam Tinh gật đầu.
“Hãy chú ý người đàn ông của cháu nhiều hơn. Nếu phát hiện cậu ta có hành vi bi3n thái gì, thì chạy ngay đi.”
Thiếu gia xưa nay luôn dính lấy Nam Tinh tiểu thư.
Thậm chí còn được quan tâm hơn cả chuyện tin đồn giữa Nam Vũ và Ninh Đào trước đây.
“Cháu giấu cậu ta, hy sinh bản thân để cứu cậu ta, cậu ta không tức giận à?”
Trước cửa sổ một căn phòng làm việc, Quyền Tự đang đứng đó, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Ánh mắt anh ta lại hướng lên tầng hai.
“Bác sĩ Miêu Kình nói không còn vấn đề gì, cơ thể đã hồi phục bình thường.”
Cô mở điện thoại, thấy mục nóng trên mạng xã hội.
Nam Tinh xoay chiếc bút trong tay một vòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có thể vì A Tự làm đến mức này, thật sự khiến tôi phải nhìn cháu bằng con mắt khác.”
“Hả?”
Mấy người lính nhìn nhau, cuối cùng vẫn tiến lên.
Nói xong, ánh mắt anh ta lướt qua người Nam Tinh, như tò mò, ghé sát lại.
“Ừm?”
“Lão đại, anh gọi chúng tôi đến chỉ để chơi trò gia đình với cô gái này à?”
“Các anh không tệ.”
Cô để lại địa chỉ, là để anh muốn tìm cô thì có thể đến ngay.
“Cậu ta không làm khó cháu chứ?”
Một người hạ giọng nói với Tống Cảnh Hiên:
Một câu khen này khiến mấy người đàn ông to lớn nằm dưới đất đỏ cả mặt.
Nam Tinh nhìn Tống Cảnh Hiên vài lần.
Đặc biệt gần đây tác phẩm mới liên tục, thực lực siêu mạnh cộng thêm gương mặt hút fan.
“Lão đại, anh gọi chúng tôi đến là để đánh nhau với một cô gái nhỏ à?”
Tống Cảnh Hiên cười nhạt:
Vì nghệ sĩ Tửu Từ xảy ra chút chuyện khẩn cấp ở Hải Thành, cô phải đến đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Tinh liếc nhìn ra ngoài cửa.
“Chú cũng biết rồi à?”
Tửu Từ giờ đúng là ngôi sao lưu lượng hàng đầu.
Hai người nhìn nhau.
“À, cháu đang dưỡng sức đúng không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.