Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 200: Hắc Diệu Thạch?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 200: Hắc Diệu Thạch?


Xuống khỏi tháp đồng hồ, Nam Tinh vịn cầu thang, nhấc váy lên, mang đôi giày cao gót màu bạc nhạt.

Một người bất tỉnh, toàn thân đẫm máu; một người bị bắn trúng chân, miệng bị nhét giẻ, đi lướt qua cô.

Chương 200: Hắc Diệu Thạch?

Đến cửa thì tình cờ gặp Jill.

Điện thoại đặt cạnh giày cao gót rung lên.

Jill nhìn Nam Tinh, nhướn mày:

Nói xong, cô nhanh chóng bước vào, vừa lên lầu thì thấy hai người nước ngoài bị thương nặng được khiêng xuống.

“Alo?”

“Thả lỏng.”

Cô vươn tay, kéo thứ đó xuống.

Thứ này dường như chỉ nhắm vào cô, chính xác đến từng bước đi.

Quả nhiên, cách kiếm tiền nhanh chóng luôn làm người ta hạnh phúc.

Bất ngờ, cô vung tay, dốc toàn lực ném vật đó ra khỏi cửa.

Cô lập tức hiểu ra, thứ này gây rắc rối.

Xoạt xoạt xoạt, từ trong tường hành lang, những mũi kim thép sắc bén bất ngờ lao ra.

Những mũi kim thép phóng ra từ bốn phương tám hướng.

“Tiểu Hoa đúng là thích lao vào hố lửa.”

Suy nghĩ một lát, cô lật ngược túi để dấu hiệu trên túi vào trong, rồi mới đặt tảng đá vào lại.

Tảng đá này tuy không đáng giá, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Cô thấy chị cả đang bám tường, sắc mặt tái nhợt, trông như không đứng vững nổi.

Dứt lời, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Nếu đây là hắc diệu thạch... thì có vẻ cũng chẳng đáng giá lắm.

Nam Tinh nhìn dọc hành lang, tìm kiếm bóng dáng chị cả.

Nam Tinh cứng họng.

Với thân hình cao lớn, anh ta dễ dàng chắn tầm nhìn của cô, cúi đầu, giọng lạnh nhạt:

Là Quyền Tự gọi đến.

Nghĩ vậy, Nam Tinh nhíu mày.

Giọng Quyền Tự u ám:

Cuối cùng, cô từ khe hở trở về bậc thang của tháp đồng hồ.

Nam Tinh nhìn sắc trời, quả thật cũng muộn rồi, cô cũng nên rút lui.

Đúng thật chỉ là một tảng đá.

Xoay xoay trong tay, thấy chiếc túi đen in dòng chữ vàng và hình một cây quyền trượng.

Cây quyền trượng dường như có chút khiếm khuyết.

Lúc này, chẳng lẽ đụng mặt rồi?

Nhiều người không kịp tránh, bị xuyên thấu cơ thể ngay lập tức.

“Vừa... vừa nãy...”

Nam Tinh bĩu môi.

“Thứ trong tay cô là gì?”

Bốn phía tường dồn đến chỗ cô, phía trước vẫn không ngừng bắn kim thép, như muốn ép cô vào đường cùng.

Không lâu sau, Quyền Tự cúp máy.

Nam Tinh ấn vào một bên của chiếc nhẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Tinh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Nam Tinh cúi người nhấc điện thoại, nhanh chóng nghe máy.

Chẳng mấy chốc, tiếng gầm giận dữ không cam lòng vang lên:

Chị cả đến đây là để tìm Tây Nguyên.

Nhìn xuống, dưới chân là độ cao hàng chục mét.

Cột sợi dây mảnh vào thanh sắt, cô nhảy xuống giữa không trung.

Lúc này, chiếc nhẫn mà Quyền Tự đưa cho cô phát huy tác dụng.

Tây Nguyên lập tức ôm Nam Tình, nhanh chóng né sang một bên.

Điều càng kỳ lạ là các bức tường xung quanh cô bắt đầu chuyển động, chia tách.

“Ồ? Trang viên?”

Nên trở về thôi.

Khi Nam Tinh giật chiếc túi nhỏ màu đen xuống, trên mặt của tháp đồng hồ, một chấm đỏ lóe lên rồi vụt tắt.

Cô bị dồn lùi từng bước.

Giọng Quyền Tự trầm thấp truyền đến:

“Tây Nguyên!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Tình vẫn tái nhợt, cô cất tiếng:

“Sao em lại đến đây?”

Tuy nhiên, vừa nhảy xuống, kim thép sắc nhọn từ bên cạnh lại phóng ra, nhanh chóng và dày đặc.

Đường đi của Jill hầu như giống cô.

Nam Tinh sững sờ, liếc nhìn về phía chị cả.

Vừa rồi còn khí thế bừng bừng, giờ Nam Tinh như quả bóng xì hơi:

Dù cô không biết nhìn đá quý, nhưng nếu lỡ nó là vật quý thì sao?

“Là... trang viên của Tây Nguyên.”

Chưa kịp trả lời, thì nghe thấy tiếng s·ú·n·g từ trong biệt thự vọng ra.

Cúi đầu nhìn vật trong tay, nó có chút nặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Tinh vuốt mái tóc xoăn nhẹ, trả lời:

Nam Tinh ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy được phía sau tháp đồng hồ.

Nam Tinh cúi đầu, thấy hắc diệu thạch trong túi đang phát ra ánh sáng đỏ giống như tia laser.

Tây Nguyên không trả lời, giọng anh ta vẫn lạnh lùng:

“Tiểu Hoa, trời đã khuya rồi.”

Chiếc váy dài màu đen tung bay phần phật theo gió.

Nhìn sơ qua, chiếc túi giờ giống như một túi tiền đen cổ xưa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, trông rất bình thường.

Nam Tinh đưa ngón tay chọc chọc chiếc túi đen, không nói gì.

Cô lại nhét nó vào túi, cắn dây buộc, định trèo xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xác nhận chị cả đã được bảo vệ, cô nhảy xuống lầu từ cầu thang, đáp xuống tầng một.

“Em... em đang ở một trang viên.”

Không cam lòng, cô lại lấy thứ bên trong ra xem lần nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô trở nên vui vẻ hơn.

Đưa tay đỡ cô, tay kia che mắt Nam Tình lại.

Tách tách tách, bánh răng chuyển động, từng vòng nối liền nhau.

Rất nhanh, ánh mắt cô lại bị chiếc túi đen hấp dẫn.

Cô kéo sợi dây ra, xem xét độ mài mòn, nhưng nó vẫn mềm mại như cũ, chỗ cột nút thắt vẫn trơn tru.

Nam Tinh nắm chặt chiếc túi đen:

“Đi dạo trong sân.”

Cô bước thẳng vào nhà, định xem tình hình của chị gái.

Nam Tình tái mặt, khi cảm nhận được hơi ấm từ Tây Nguyên, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Cô cúi đầu, cắn mép túi, kéo dây buộc, một tay lấy ra vật bên trong.

“Tiểu Hoa đừng nói với anh, đoàn phim các em còn có tiếng s·ú·n·g chân thật đến thế.”

Vừa dứt lời, Quyền Tự bật cười:

Nam Tinh đứng trên cao, mũi chân đặt trên thanh sắt mỏng hơn cả cánh tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên kia điện thoại, Quyền Tự cũng nhíu mày:

“Tiểu Hoa đang ở đâu?”

Tây Nguyên thu tay lại.

Tây Nguyên liếc mắt đã thấy Nam Tình.

Nam Tinh nheo mắt, siết chặt thứ trong túi.

Trong lúc nghi hoặc, cô nghe Jill hỏi:

Bước chân Nam Tinh khựng lại, ánh mắt hướng lên lầu hai của biệt thự.

Không biết từ lúc nào, trên lầu đã ngừng bắn kim thép.

Cảnh tượng người trúng đ·ạ·n bị khiêng đi, máu tươi khắp nơi vẫn luôn có sức tác động mạnh mẽ.

Nam Tinh đưa tay vuốt v3 hình quyền trượng, thấy trên thân quyền trượng khảm đá quý vàng và đỏ. Nhưng ở đỉnh quyền trượng có một khuyết lõm, trống trơn, không có gì cả.

Nhất là mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp hành lang, dù Nam Tình có đầu óc kinh doanh, suy cho cùng vẫn chỉ là người thường.

Là một khối đá vuông màu đen.

Vài giây sau, sợi dây tự động gỡ nút thắt và thu hồi.

Cô xoay khối đá, nhìn kỹ hơn.

Anh ta bước tới, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mặt cô.

“Cô đi đâu vậy?”

Dù Bạch Vũ từng nói với cô rằng sợi dây này là thành quả nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, nhưng tự mình chứng kiến vẫn khiến cô thấy khó tin.

Một sợi dây bạc mảnh buộc chặt một chiếc túi nhỏ màu đen, treo lơ lửng sau tháp đồng hồ.

Tưởng là thứ gì lợi hại lắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 200: Hắc Diệu Thạch?