Cô Ấy Rất Không Vui!
Tống Cửu Cận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Sao tay của anh lạnh vậy ?
Tầng chín có tổng cộng hai căn hộ gia, một căn chủ là cô, cho nên không phải anh là hàng xóm mới của cô đấy chứ? Nhưng mà hàng xóm kia cô cũng đã gặp qua vài lần, rõ ràng không phải anh mà!
Lục Hi Hòa bĩu môi: "Tôi còn chưa có diễn đủ đâu."
*
Beta: Gấu Muội Muội
Giống như mỗi một lần tiếp xúc tay anh hắn, bàn tay ấy đều mang theo sự lạnh lẽo, rõ ràng đang là mùa hè, như thế nào cũng nên giống người bình thường chứ, ít nhất cũng phải có độ ấm.
Kỷ Diễn ngoảnh mặt làm ngơ với những gì Lục Hi Hòa nói, tiếp tục đi về phía trước, Lục Hi Hòa bước nhanh đuổi theo cùng anh đi song song, nhưng mà bây giờ cô đã không dám làm càn nữa rồi, vừa nãy Kỷ Diễn cực kỳ nhanh nhạy một phát bắt được tay mình làm trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Lục Hi Hòa hướng anh quơ quơ hộp giữ nhiệt trong tay: "Cái này."
Lục Hi Hòa: "............"
Thời điểm cô xoay người nhập mật mã, Kỷ Diễn đi về phía đối diện, Lục Hi Hòa nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Sau khi hai người đi qua đại sảnh tiến vào thang máy, Lục Hi Hòa ấn tầng chín, lúc ấn xong cô thấy Kỷ Diễn không có động tĩnh, nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại không ấn?"
——————————
"Sao có thể?"
Editor: Gấu Bụng Bự
Lục Hi Hòa nghiến răng, anh cho rằng cô muốn như vậy chắc, nếu anh có thể vui vẻ mà dắt cô một chút thì không phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?
Cô như thế nào lại quên mất điều này? Đã nhận uỷ thác của người ta cơ mà!
"Anh đừng đi mà, cổ tay tôi vẫn còn đau đây này."
Kỷ Diễn cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô bước lên sàn nhà.
Kỷ Diễn chưa từng dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với cô, Lục Hi Hòa lập tức liền thất thần, không tự chủ được mà lắc đầu, trả lời cực kỳ dứt khoát: "Không đau không đau."
Bỗng nhiên trên cổ tay chợt lạnh, cổ tay cô rơi vào trong lòng bàn tay Kỷ Diễn, anh cầm đúng cái tay vừa rồi bị anh nắm.
Lục Hi Hòa bĩu môi, phản xạ có điều kiện này của anh ta đúng thật là rất nhanh, nghĩ tới đây, cô âm thầm xoa xoa tay mình, ngẫm lại tay vẫn còn cảm thấy đau.
"Sao tay của anh lạnh vậy?" Lục Hi Hòa hỏi.
Đúng lúc gặp khó khăn, ánh mắt lại lơ đãng nhìn quanh, vừa lúc nhìn đến hộp giữ nhiệt trên bàn.
*cái này nguyên gốc của tác giả luôn, Gấu cũng ko biết nghĩa nó sao, ai biết hú Gấu sửa nhớ, iu ae 3000 lần
"Uhm."
Chẳng qua Kỷ Diễn cũng không nói lời nào, lúc này anh chỉ cau mày nhìn cổ tay cô.
"Từ từ."
Đây chính là điểm tốt khi ở nhà đối diện nhau, từ nhà lấy đồ qua rất tiện!
*OCD (Obsessive-Compulsive Disorder): Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn dựa trên những suy nghĩ và thói quen mang tính ám ảnh, lặp đi lặp lại.
Có lẽ bởi vì gầy, nên chân cô khá mảnnh khảnh, da thịt trắng nõn vô cùng, mờ mờ thấy rõ đường gân màu xanh lá, mười đầu ngón chân giống như búp sen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh thật sự ở cạnh nhà tôi à?"
Hơn nữa cô lại chính là tiểu tiên nữ nha, bao nhiêu người muốn dắt tay cô còn không được, cô đã cho anh dắt rồi mà anh còn không cần, dắt một chút thì có mệt lắm sao!
Lục Hi Hòa đứng ở chỗ cũ vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt hắc bạch phân minh* như cũ đề phòng nhìn hắn.
"Ủa?" Lục Hi Hòa đột nhiên nghi hoặc ra tiếng.
Làn da cô vốn dĩ rất trắng, một vệt đỏ kia nhìn càng có vẻ mười phần chói mắt.
Nhìn lại, cô không khỏi nhấp môi, nhịp tim có chút không khống chế được bỗng nhiên tăng tốc, vì thế nàng mất tự nhiên mà dời tầm mắt, nhìn xung quanh.
Lục Hi Hòa bắt đầu nói linh tinh, Kỷ Diễn ở phía trước không hề báo hiệu mà dừng lại, hơn nữa còn dừng lại trước của nhà cô, vẻ mặt Lục Hi Hòa nghiêm túc, cô né qua một bên góc tường hơi co người lại, đôi tay che trước ngực: "Ông trời ạ, anh muốn làm cái gì?"
Túi chườm mới từ trong tủ lạnh lấy ra còn cứng hơn đá, như thế thì chườm thế nào được? Căn bản không dính sát được vào cổ tay, nếu phải đập nát, đang như này thì sao mà đập?
Đúng vậy!
Lục Hi Hòa ngẩng đầu hướng anh nở ra một nụ cười tươi cực kỳ sáng lạn, sau đó lết dép đi vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đứng thẳng đưa lưng về phía cô cũng đang nhập mật mã, vai rộng eo thon chân dài, không thể không thừa nhận, Kỷ Diễn đúng là trời sinh để làm người mẫu, nhìn một cái là có thể khiến lòng người rung động.
Thật ra nếu đúng là cô không thói quen đi dép của người khác, anh sẽ bảo cô không cần đổi giày, cùng lắm sau khi cô về, anh lại quét thêm một lần thôi, ai ngờ cô "chuachua"* hai cái rồi từ nhà mình xách đôi dép qua đây.
Tâm tư kiều diễm này của Lục Hi Hòa đột nhiên dừng lại khi thấy ngón tay ấy hướng về con số chín cô đã ấn qua.
Sau khi vào hẳn, lúc này cô mới phát hiện, trong nhà Kỷ Diễn quả thực không phải là sạch sẽ, mà là sạch sẽ đến nỗi sáng bóng, đồ dùng bày biện cực kỳ ngăn nắp và sạch sẽ.
Kỷ Diễn mặt vô biểu tình nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Lại đây."
"Còn đau không?" Anh vừa nhẹ nhàng thay cô cử động cổ tay, vừa hỏi cô bằng giọng nói ấm áp.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của anh, làn da này, đường cong hình dáng này......
Kỷ Diễn di chuyển tầm mắt, sau đó cong lưng từ một góc tủ giày lấy ra một đôi dép lê.
"Tôi không đi dép lê của người khác." Nói, Lục Hi Hòa yên lặng mà rụt rụt ngón chân nhích về phía sau, bảo cô đi dép lê người khác từng đi, cô tình nguyện đi chân trần còn hơn.
Kỷ Diễn nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: "Phản xạ có điều kiện."
W h a t!!!
Kỷ Diễn cúi đầu nhìn đôi dép bên chân cô, tủ giày của anh có đến mấy đôi dép lê cho khách, nhưng thực sự là không có dép mới để cho cô đi.
Nhưng cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy Kỷ Diễn đi qua block mười, hướng về phía đại sảnh của block chín.
Nhà của một người đàn ông mà lại ngăn nắp khiến cho phụ nữ như cô cũng mặc cảm, nhìn lại thì cô còn không đạt tiêu chuẩn heo lười nữa kìa.
Lục Hi Hòa thay dép cho mình: "Tôi đi dép nhà tôi, mới đấy."
Nói xong cô tùy ý tháo giày xuống dưới chuẩn bị đi vào trong, không đợi cô bước chân tiến lên, liền bị Kỷ Diễn kêu lại.
Hả?
Anh lại không thèm phối hợp nữa cơ chứ! Anh không phối hợp như vậy, cô còn diễn tiếp thế nào được, thật là chán, vì thế cô mới hạ tay đang che trước ngực xuống rồi đi qua chỗ anh: "Lại đây làm cái gì?"
Lục Hi Hòa cũng quen với việc hỏi mà không đáp của anh, cô cũng không mở miệng nói chuyện, thấy được trong mắt chính là vẻ mặt nghiêm túc của anh, lông mày rậm rạp lúc này đang nhăn lại, môi mỏng hơi mím chặt.
Chương 14: Sao tay của anh lạnh vậy ?
"Sao vậy?"
Lục Hi Hòa buông túi chườm trong tay, sau đó cầm lấy hộp giữ nhiệt.
Lục Hi Hòa xoay người khó hiểu nhìn anh, cả người cô đều đã vào rồi, giày cũng đã cởi, sẽ không phải anh muốn đuổi cô đuổi ra đấy chứ?
"Thay đi."
Lục Hi Hòa đột nhiên nghĩ tới động tác nhỏ trước kia của anh trên máy bay, bây giờ vừa thấy như vậy, cô có thể xác định, không còn nghi ngờ gì nữa Kỷ Diễn có thói ở sạch thêm chứng cưỡng chế* nữa.
Bởi vì bây giờ cô đang đi theo Kỷ Diễn, nhưng Kỷ Diễn lại đi về cùng hướng với nhà cô, đối diện đằng trước chính là block chín và block mười, vì thế cô nửa đùa hỏi: "Anh sẽ không ở block chín đấy chứ?"
Lục Hi Hòa xuyên qua vai anh nhìn thoáng qua vào trong phòng: "Tôi có thể đi vào nói chuyện không, đứng ở bên ngoài có hơi không an toàn."
"Sao phản ứng của anh nhanh vậy?" Lục Hi Hòa tò mò hỏi anh.
Cô quay lại nhìn anh, thấy anh đang đặt giày lười của cô lên giá để giày, hơn nữa còn phải đặt đối xứng đúng chiều chân trái chân phải nữa.
Ánh mắt Kỷ Diễn dừng lại trên hộp giữ nhiệt, như thể đang đợi cô nói tiếp.
Đ·M!! (gốc là ngoạ tào)
Anh xoay người nhìn thoáng qua cửa chính, tiện đà duỗi tay tắt bếp sau đó đi ra cửa, qua máy theo dõi, anh thấy được Lục Hi Hoà đứng ở cửa, trong tay hình như xách theo thứ gì đó.
"Tôi biết rồi, anh chờ tôi một chút." Lục Hi Hòa nhanh chóng xỏ giày vào sau đó ra cửa.
Đang nghĩ ngợi, đã tới tầng chín rồi, cửa thang máy đinh một tiếng sau đó mở ra, cô nhìn Kỷ Diễn dẫn đầu đi ra ngoài. Lục Hi Hòa đuổi theo, sau đó chính là một màn độc thoại.
"Nhưng mà hàng xóm nhà tôi rõ ràng không phải anh mà."
Cô thấy bờ môi Kỷ Diễn động hai lần, trước khi anh từ chối liền nghiêng mình từ bên cạnh anh chen vào.
"Diễn đủ rồi thì mau lại đây."
Kỷ Diễn tiếp tục giúp cô cử động cổ tay: "Chuyện thường, lát nữa về nhà dùng túi chườm nước đá chườm lạnh một chút sẽ tốt hơn."
Sau khi vào nhà, cô xoa xoa cổ tay, hình như không còn đau như trước nữa, nhưng nghĩ đến lời của Kỷ Diễn, cô vẫn lấy ra túi chườm trong tủ lạnh ra.
Cũng may cô gầy nên không bị kẹt lại, nếu không sẽ rất xấu hổ.
"Vậy cô tiếp tục."
"Nhìn cái gì?"
Đang xem thì thấy cô duỗi tay định bấm chuông lần nữa, Kỷ Diễn mở cửa ra.
Kỷ Diễn nhìn cô, sau đó vươn tay, Lục Hi Hòa nhìn về phía ngón tay thon dài của anh đang đưa qua ấn, bàn tay này quả thực là đẹp muốn mạng luôn mà, nếu có thể nắm lại một lần thật sự là ·······
Kỷ Diễn nhẹ nhàng buông cổ tay cô xuống: "Được rồi, trở về đi, lần sau không cần làm loại chuyện cỏn con này nữa, nếu không tôi sẽ không bảo đảm được cô sẽ không lại bị thương lần nữa."
Kỷ Diễn cất giày cho cô xong, vừa ngước đầu lên liền nhìn thấy cặp mắt trong suốt của Lục Hi Hòa đang nhìn mình.
Lục Hi Hòa nhìn anh đưa dép tới bên chân mình, nhưng lại không hề động chân.
*Hắc bạch phân minh: đen trắng rõ ràng
"Làm sao vậy?" Kỷ Diễn đầu tiên mở miệng hỏi.
Kỷ Diễn nhìn cô mở cửa nhà mình, không tới vài giây, liền nhìn thấy cô xách một đôi dép qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Diễn ngước mắt nhìn cô một cái, khi chạm phải đôi mắt anh, Lục Hi Hòa đột nhiên bừng tỉnh lại, nháy mắt sửa miệng rồi nói: "Kỳ thật vẫn còn hơi đau, không biết vì sao, cổ tay một chút cũng không nhấc lên nổi."
Kỷ Diễn nhìn đôi dép cực kỳ hồng kia trên chân cô, gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Diễn mới vừa rửa sạch tôm đã bóc vỏ xong, đang chuẩn bị đổ vào nồi để xào, chuông cửa vang lên.
Vào cửa xong cô nhìn thấy giá giày chỉnh tề chỗ cửa ra vào nhà anh, lại nhìn tới sàn nhà không một hạt bụi, hỏi: "Anh có định cởi giày không?"
Lục Hi Hòa vươn tay ấn chuông, cô cũng không nghĩ tới Kỷ Diễn lại mở cửa đúng lúc như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.