Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Những lời còn lại Thời Dược không thể nghe, cũng không nghe lọt.

"Ai đó đã đăng bức ảnh này trong diễn đàn của trường, sau đó nói rằng Thích Thần và Cung Hân Nhuỵ ở điểm huấn luyện quan hệ rất tốt. Mà bức ảnh này được chụp rất mơ hồ, mình không thể biết được ai đang ngồi bên trong ... Mà nhìn bộ dáng này của Thích Thần, cũng có thể chỉ là đang giảng đề mà thôi, thế mà mọi người làm ầm ĩ lên như thể nó đã trở thành sự thật ... "

"Tôi không có gì. Tôi chỉ nhớ ra một số ... chuyện không tốt." Thích Thần từ từ thu lại cánh tay và ngồi thẳng dậy. "Những chuyện đó, hiện tại tôi chưa thể nói cho em biết."

Trong khi đang nói chuyện, nam sinh trông không có chút nào đứng đắn đã đến trước mặt hai người họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đơn giản thôi, với tư cách là một người anh trai, cậu ấy đối xử với cậu tốt như thế, sao lại có thể đối xử với bạn gái của mình như trong bức ảnh? Hoặc cậu có thể nghĩ theo cách khác – nếu Thích Thần giảng đề cho cậu, có phải hay không người ngồi tuyệt đối sẽ là cậu, còn cậu ấy sẽ đứng? "

"......Ai nói?"

Thời Dược vô thức nhấp miệng. Cô ngẩng mặt lên nhìn Hà Hi Dao: "Đây là cái gì?"

Không có ai ở đình nghỉ mát. Thích Thần đang đi phía trước dừng bước và buông lỏng cổ tay Thời Dược. Anh xoay người ngồi ở trên ghế đá trong đình nghỉ mát, chậm rãi cúi người xuống.

Tôn Tiểu Ngữ vươn tay chỉ. Thời Dược theo đầu ngón tay của Tôn Tiểu Ngữ nhìn sang, sau đó cô sửng sốt.

Mà âm thanh sau lưng vẫn chưa dừng lại--

Thích Thần nhìn cô gái bằng ánh mắt sâu thẳm, sau vài giây, anh rũ mi để che đi cảm xúc dao động bên trong.

"Cậu ấy là Thẩm Kiêu, là con của gia đình chú tôi."

Từ khi xuất hiện đến giờ, Thẩm Kiêu lần đầu tiên thay đổi sắc mặt.

Cô ấy duỗi tay ra và chọc vào eo Thời Dược--

Thích Thần bị cô gái ôm lấy, thân hình bỗng chốc cứng đờ.

Thời Dược chưa từng giao du với học sinh như vậy, hơn nữa đối phương rõ ràng mang theo địch ý khiến cô theo bản năng có chút không thoải mái - so với việc gặp lại một người bạn cũ, cảnh này giống như một màn dạo đầu để bới lông tìm vết hơn.

Ở giữa mái tóc màu đen, rõ ràng có vài sợi được nhuộm thành màu xám trông rất bắt mắt.

Đột nhiên thiếu mất một người đi học cùng đi, tan học cùng về, Thời Dược luôn cảm thấy cuộc sống thiếu mất gì đó, ngay cả trái tim cũng trống rỗng, có một loại mờ mịt không biết đặt ở đâu.

Sau đó Thẩm Kiêu đột nhiên cười một tiếng.

"......Được."

Tuy nhiên, vào thứ sáu của tuần thứ tư khi Thích Thần đến điểm huấn luyện, một tin đồn bất ngờ lan truyền trong các học sinh trong trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Dược nghe Hà Hi Dao ở bàn trước hỏi trong giờ ra chơi.

Thời Dược không hiểu quay đầu, chỉ thấy quai hàm Thích Thần căng chặt, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường vòng cung sắc bén, đôi mắt nâu càng thêm u ám.

"Thời Dược, mình nghe nói anh trai cậu và Cung Hân Nhuỵ cao tam ở cùng một chỗ? Thật không thế?"

Thời Dược ánh mắt hơi sáng lên: "Cậu nói như thế nào?"

"Cậu nên tránh xa anh ta ra, Thời Dược, đây là muốn tốt cho cậu!"

"Vậy anh......"

Thanh âm đó có sự tuyệt vọng ... giống như một con thú bị thương nặng sắp c.h.ế.t.

Cô giận dữ nhìn vào mắt đối phương, nhưng rồi lại tìm thấy một mùi vị quen thuộc trên khuôn mặt có phần điển trai đó. Thời Dược cảm thấy kỳ lạ và quay lại nhìn Thích Thần. Chỉ là lúc này chàng trai quay lưng lại với cô, muốn kiểm chứng phỏng đoán cũng không thể tra ra được.

Vừa dứt lời, một cánh tay đã chặn lại trước mặt cô – Thích Thần đem người che ở sau lưng, nhìn Thẩm Kiêu với đôi mắt lạnh như mực.

Thời Dược khẽ giật mình, vượt qua Thích Thần nhìn Thẩm Kiêu.

"Không ngờ ... Thích Thần, mày thật sự trở về Trung Quốc?"

Thời Dược một mực bị Thích Thần đưa đến góc đông bắc của điểm huấn luyện.

"Xin lỗi, xin lỗi ..." Thời Dược xoa xoa cái trán đau nhức của chính mình, rất có lỗi nói. "Tiểu Ngữ, mình vừa rồi không thấy cậu qua đây."

Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, Tôn Tiêu Ngữ mới thần thần bí bí dính vào cô——

Giọng nói của Thẩm Kiêu đột ngột dừng lại, hờ hững chuyển ánh mắt đặt trên Thời Dược.

Tôn Tiểu Ngữ bất lực vẫy vẫy tay, chờ Thời Dược thu dọn cặp sách, kéo cô đứng dậy đi ra ngoài.

——

Thẩm Kiêu đột ngột quay người lại, "Thời Dược!"

"Hả? Ở đâu?" Thời Dược tò mò hỏi.

Độ phân giải của bức ảnh rất kém và ống kính có chút hư, rõ ràng là không thể nhận ra được - nhưng Thời Dược vẫn nhìn ra một chút: nam sinh đó là Thích Thần.

Tôn Tiểu Ngữ lần đầu tiên nhận thấy sự trầm mặc của Thời Dược cũng đoán được lý do, nhưng cô ấy không phá vỡ điều đó mà chỉ vui vẻ đi cùng Thời Dược để trêu đùa cô. Sau hai, ba tuần, Thời Dược cuối cùng cũng đã khôi phục lại từ cảm giác lo được lo mất trong lòng.

Qua hai giây, cậu chậm rãi l**m răng, nở một nụ cười vô cùng phức tạp.

Chàng trai chỉ lộ bóng lưng.

Cuối cùng, chàng trai chống đỡ trán, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

n** m*m m** nhất và bất khả xâm phạm trong trái tim cô dường như đột nhiên bị xuyên thủng.

Trong lòng Thời Dược trong nháy mắt thắt lại, đau đớn và hoảng loạn. Cô chưa bao giờ thấy Thích Thần lộ ra vẻ ngoài ... gần như yếu ớt này.

"Mình nói này Dược Dược, lúc đầu óc cậu như đang trên mây ấy, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì thế?"

"Này? Cậu cũng không biết sao? Vậy có khả năng điều đó không phải sự thật rồi ..." Hà Hi Dao bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa điện thoại di động của cô cho Thời Dược. Trên điện thoại là một bức ảnh phóng to.

Hai người trong bức ảnh đang đứng và ngồi cách nhau, cô gái đứng ôm mái tóc đen dài, hơi cúi đầu trìu mến, lộ nửa khuôn mặt về phía máy ảnh, dịu dàng nhìn chàng trai ngồi bên cạnh.

Không cần nghĩ ngợi, Thời Dược cúi người về phía trước và ôm Thích Thần vào lòng, giọng cô cũng trở nên nghẹn ngào——

"Mình đã đứng ở đây một phút đồng hồ, lại gọi cậu ba bốn lần, cậu đang nghĩ gì vậy ... ôi cái mũi tội nghiệp của mình ..."

Bên ngoài cánh cổng vàng đen của trường Tam trung, có một chàng trai đang khoanh tay dựa vào cột đá chênh vênh, như cười như không mà nhìn qua Thời Dược và Tôn Tiểu Ngữ ở nơi này.

"Thật không ngờ. Không ngờ ... Thích Thần, mày không chỉ trở về nước, còn trở về nhà họ Thời? Sao, bệnh mày không cách nào chữa được rồi?"

"- 'Anh trai'?" Thẩm Kiêu nhướng mày, "Có thể sao, Thích Thần, mày về nước một chuyến, đến em gái cũng có luôn rồi? Tao chỉ không biết, người nào là dì của tao—"

Trong tiết học cuối cùng, cô vô cùng bối rối với một mớ hỗn độn trong đầu không biết bắt đầu từ đâu.

"... Thẩm Kiêu ??"

Một lúc lâu sau, anh dường như không thể kìm nén được nữa, trong cổ họng phát ra một tiếng rít trầm thấp.

Đến tiếng chuông tan học chói tai cô cũng không thể nghe lọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thử một chút cũng không sao – mối thù 8 năm qua tao vẫn nhớ, cũng đến lúc trả lại cho mày rồi!"

Khi đang cảm thấy tay chân luống cuống, Thời Dược nhanh chóng lắc đầu, sau khi lắc đầu, cô mới nhận ra rằng người kia đang cúi đầu xuống và hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Cô tiến lên một bước, đứng trước mặt Thích Thần, "Anh trai, anh không sao chứ? Người đó ... anh biết sao?"

Cho đến khi có một cái vỗ nặng nề vào vai, Thời Dược mới chấn kinh hoàn hồn. Cô nghiêng đầu qua thì cái trán lại đập vào mũi của Tôn Tiểu Ngữ.

Thẩm Kiêu bất động thanh sắc: "Tôi đương nhiên biết cậu. Chúng tôi tám năm trước từng thấy cậu. Chỉ là khi đó, cậu mới chỉ ..." Thẩm Kiêu đưa tay lên eo ước lượng, "Cậu mới chỉ là một tiểu lùn. Tất nhiên, hiện tại cũng không cao bao nhiêu."

"Nếu mày muốn lại nằm trên xe cứu thương lần nữa, tao không ngại giúp một tay." Thích Thần từ từ nâng mắt lên, con ngươi màu nâu sâu thẳm, giọng nói từ tính lạnh lùng, "Muốn thử một chút không?

Chương 27

Chỉ một lúc sau, anh đã chủ động đưa tay ra ôm chặt lấy eo cô gái. Anh không nói, chỉ thống khổ gần như run rẩy, trầm mặc..

Hai người mình một câu cậu một câu, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường. Vì lúc trước ngẩn người làm lãng phí thời gian nên bây giờ học sinh ra vào trường không đông lắm, chỉ có vài nhóm tốp 5, tốp 3.

Kỳ nghỉ 11 ngày kết thúc, Thời Dược tự trở lại trường học một mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của chàng trai trước mặt mình âm trầm khiến người khác không rét mà run.

Thoạt nhìn, đó không phải là người tốt.

"... Được." Anh trầm mặc nhìn Thẩm Kiêu, "Vậy thì một ngày khác."

Thời Dược im lặng trong vài giây, nhưng đột nhiên dừng lại. Cô quay sang Tôn Tiểu Ngữ với vẻ mặt nghiêm túc-

"..." Thích Thần không ngẩng đầu cũng không nói lời nào, tay trái đè ở trên đầu gối chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay tái nhợt, trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên gân xanh.

Tóc đen, cổ thon dài, áo len đen rộng vai.

"Dược Dược, tại sao mình lại có cảm giác... Quên đi, tự cậu nhìn xem, nam sinh ở chỗ cổng kia có phải là đang nhìn cậu không?"

Thẩm Kiêu đã thu lại ánh mắt đầy ẩn ý của mình khỏi Thời Dược, sau đó đi theo cánh tay của Thích Thần đang cản ở phía trước rồi nhìn lên trên mặt anh.

Thời Dược: "...... ???"

"... Chú?" Thời Dược giật mình. Bởi vì Thích Thần sống trong nhà riêng của cô nên cô chưa từng nghĩ rằng Thích Thần sẽ có những người thân khác ở Trung Quốc.

"... Cũng đúng." Khoé miệng Thời Dược khẽ cong lên, tâm tình hiển nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.

Thời Dược cẩn thận liếc nhìn những người phía sau nam sinh, chắc chắn rằng những người đó cũng đang hoàn toàn mơ màng như trong sương trên mây, cô mới hơi yên tâm một chút, sau đó hắng giọng nói với Thích Thần: "Anh trai, bố mẹ hẳn là đang đợi chúng ta ở phía trước, chúng ta đi qua đấy đi? "

Thời Dược dùng sức gật đầu: "Chờ khi anh muốn nói, bất cứ lúc nào em cũng có thể nghe!"

"Mẹ kiếp, sao cậu không tận dụng tốt tài nguyên của một học thần chứ, Dược Dược ơi là Dược Dược?" Tôn Tiểu Ngữ trừng mắt nhìn Thời Dược, chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó quay đầu lại, "Coi như không cần mình nói – ngay trước rất nhiều bạn học như vậy, cậu ấy có thể quỳ xuống buộc dây giày cho cậu, vậy ngồi giảng đề có tính là gì?"

Chờ một lúc lâu, cô mới nghe thấy giọng nói vang lên trước mặt.

"Thời...Dược?"

Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, Thời Dược ở sau lưng anh cũng không nhịn được. Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Thích Thần trước mặt, nói nhỏ với anh: "Anh trai, đi thôi, bố mẹ cũng nóng lòng rồi ... Được không?"

Ngay khi bắt gặp ánh nhìn của Thời Dược trong không khí, chàng trai mỉm cười và buông tay ra, sau đó nhấc lên và vẫy tay với cô.

"..."

Bị điểm tên, Thời Dược đột nhiên sững sờ.

"Được rồi, tha thứ cho cậu đó. Đi thôi, tan học về nhà!"

Thời Dược c·h·ế·t lặng trong hai giây.

Cô ngẩng mặt lên nhìn đối phương, "Cậu biết tôi sao?"

Thích Thần không nói lời nào, Thời Dược cũng không dám mở miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thích Thần, đừng làm em sợ ... anh có chuyện gì vậy? Nơi nào không thoải mái thì nói cho em biết, được không?"

"Xin lỗi ... Có phải anh làm em sợ rồi?"

Thời Dược choáng váng, cô không ngờ rằng người kia sẽ gọi mình, cô vô thức muốn nhìn lại, nhưng cảm thấy cánh tay đang ôm lấy cô ngày càng siết chặt hơn.

"Tiểu Ngữ, tin đồn trong trường chiều nay, cậu đã nghe chưa?"

"Ừ. Nhưng lâu rồi tôi không tiếp xúc nhiều với họ."

Sau khi nói xong, Thích Thần trở tay dắt cô gái, đem nửa người tiến vào trong lòng, vòng qua Thẩm Kiêu muốn rời đi.

Khi chỉ còn cách cổng trường vài mét, Tôn Tiểu Ngữ đã im lặng một hồi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

"Khi đó mày bị gãy mất cánh tay kia, xem ra vẫn phát triển tốt."

Thời Dược suy nghĩ một lúc. "Anh ấy chưa bao giờ giảng đề cho mình..."

Đang giải bài tập thì đầu óc bỗng mơ hồ, Thời Dược đã rất bối rối, khi hoàn hồn lại thì thấy vết mực đen đã vẽ thành một đường dài trên tờ giấy. Cô không quan tâm đến bài thi mà ngẩng đầu lên nhìn Hà Hi Dao.

Tôn Tiểu Ngữ nói: "Mình biết cậu nhất định là vì chuyện này mà, còn không thừa nhận sao?" Cô bĩu môi, sau đó đi tới vỗ vai an ủi Thời Dược, ôn nhu vỗ về, "Cậu yên tâm đi, mình thấy dáng vẻ Thích Thần không giống như là thích Cung Hân Nhuỵ đâu. "

Đối diện với ánh sáng, Thời Dược nhìn rõ trên tai đối phương có hai chiếc hoa tai bằng bạc sáng loáng đang đung đưa, ánh sáng phản chiếu từ trên cao lóe lên khiến người ta hoa cả mắt.

"Không có gì..."

"..."

"Xin lỗi Tiểu Ngữ, mình thực sự không nhìn thấy."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27