Cô Ấy Biết Tất Cả
Tiêu Nghiêu Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 215: 215: Trúng Chiêu
Tên người gọi là số của Hàn Trung Uy, Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng ấn nút trả lời.
“Cô Thẩm, chào mừng đến phòng thí nghiệm chất độc của cục cảnh sát Kinh Thành.”
“Đây là Hàn Trung Uy, sinh viên học tiến sĩ năm nay của thầy Triệu, đang làm thêm trong phòng thí nghiệm.”
“Tôi có chút việc phải làm, cần đi một lát, chờ buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
------oOo------
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Xin chào giáo sư Thẩm, tôi tên là Hàn Trung Uy, năm nay tôi mới học tiến sĩ.”
“Buổi chiều hình như cô ngủ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phòng thí nghiệm nằm ở góc đông bắc của khuôn viên cục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là có người đẩy mạnh cửa vào.
“Dữ liệu ban đầu sẽ sớm có kết quả, cô đã quay lại đúng lúc, chúng ta ghi chép lại để đối chiếu sau đó xem khi nào có thể chuyển sang bước tiếp theo.”
Ngay sau đó, điện thoại bên cạnh cô vang lên.
Kết quả hai ngày này đều ở trong phòng máy tính, chiều nay sẽ hoàn thành, tôi sợ cô phải chờ.”
Không biết đã qua bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.
Cô xoa cái cổ đau nhức của mình, liền thấy Hàn Trung Uy đẩy cửa bước vào.
Chương 215: 215: Trúng Chiêu
“Cậu ấy sống trong trường, có thể biết mọi thứ về thí nghiệm.
Nhà ăn đầy ắp những món ăn có nồi to, vì vậy không thể dễ dàng giở trò.
Một đêm gần như mất ngủ khiến tinh thần cô không được tốt, đầu óc lơ mơ lúc nào cũng đau nhức, khi ngồi trên tàu điện ngầm cô gần như không ngủ được.
“Khi nào thì đợt dữ liệu cuối cùng sẽ có kết quả?”
Thẩm Lưu Bạch kiểm tra một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
“Mời vào.”
Hai người trao đổi thêm vài câu, cô Vương đeo túi rời khỏi phòng thí nghiệm.
Cô xem rất chăm chú, dần quên mất mọi vật xung quanh mà mải mê với báo cáo thí nghiệm nghiên cứu.
“Ồ, Tiểu Hàn xấu hổ đây mà.
Cô cau mày, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cô Vương đang nói chuyện thì nghe thấy cửa phòng bị gõ nhẹ ba cái.
“Cô Thẩm, đã đến giờ ăn trưa, ăn cơm trước rồi tiếp tục đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Lưu Bạch rùng mình một cái, theo bản năng nhìn về phía cửa.
Cô đưa mắt nhìn lại có chút nghi ngờ, chỉ thấy người phụ nữ trí thức ở đối diện nở nụ cười áy náy.
Cô Vương tuy rằng khách khí khoa trương, nhưng thật ra trong mắt tràn đầy tán thưởng sinh viên này này, xem ra cũng rất xem trọng anh ta.
“Cô Vương, đây là…”
Bây giờ tôi đang ở dưới lầu, nếu cô đã tỉnh, tôi sẽ lập tức đưa cho cô.
Cô không nghĩ nhiều về điều đó, vì sau khi ăn no người ta vẫn cảm thấy buồn ngủ, đây là kết quả của việc máu trong cơ thể tập trung về các cơ quan tiêu hóa, dẫn đến lượng máu cung cấp cho não không đủ.
Cô Vương phụ trách liên lạc và chào đón, coi như là người quen của cô, không quá khách sáo, dẫn người đi vào văn phòng.
Hai người đến phòng máy tính, Hàn Trung Uy chuyển dữ liệu rồi rời đi, để lại Thẩm Lưu Bạch một mình trong phòng làm việc.
Cô đi theo Hàn Trung Uy đến căn tin của trường ăn một bữa trưa đơn giản, sau đó quay lại phòng thí nghiệm tiếp tục công việc.
Ngày hôm sau, Thẩm Lưu Bạch ăn sáng sớm tại khách sạn, lên đường đến sở Cảnh Sát Kinh Thành theo thời gian đã thỏa thuận.
Bởi vì giọng nói này, nghe gần giống với người đàn ông đeo khẩu trang ở sân bay ngày hôm qua.
Cô có việc nặng nhọc gì thì có thể tìm cậu ấy, không cần khách khí.”
Phòng máy tính ở lầu bốn của phòng thí nghiệm, có thể đi thang máy cửa thoát hiểm để đi xuống, hôm nay là cuối tuần, phòng thí nghiệm yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người khác.
Nói rồi, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch cười.
Có lẽ tối hôm qua không ngủ đủ, cô ngủ rất sâu, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối.
Nhưng ánh mắt Thẩm Lưu Bạch lập tức căng thẳng.
“Dự kiến là đến 4 giờ chiều.
Hàn Trung Uy liền để lại cô một mình trong phòng máy tính mà không làm phiền cô.
Cô ấy nói, liền thấy một thanh niên cao lớn bưng khay trà đi vào cửa, khuôn mặt non nớt nở nụ cười dịu dàng.
Từ khi cô bước chân vào cục cảnh sát, ngoại trừ ly nước anh ta mang qua, còn lại là bữa trưa cô ăn ở nhà ăn.
Thẩm Lưu Bạch trông nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
“Cô Vương, Cô Thẩm, mời uống trà.”
Cô dán lên cửa và lắng nghe, có tiếng bước chân nhẹ nhàng trong tòa nhà yên tĩnh.
Nói đến đây, cậu thanh niên có khuôn mặt non nớt đỏ bừng, lắp bắp.
Càng ngày càng buồn ngủ, hai mí mắt gần như dính chặt vào nhau, đại não cũng không hoạt động được chút nào, Thẩm Lưu Bạch cảm thấy muốn chợp mắt một chút.
Nhưng mà, cô Thẩm chỉ nhỏ hơn cậu vài tuổi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Lưu Bạch liếc nhìn đồng hồ trên tường, quả nhiên kim giờ đã chỉ đến mười hai giờ.
Hàn Trung Uy cười nói.
Nhờ Cận Hải Dương, cô đã hiểu được rất nhiều nghệ thuật ngôn ngữ hàng ngày, những lời như thế này chỉ có thể nghe thấy, không nên xem là thật.
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh ta, phát hiện người thanh niên trước mặt khoảng 27 28 tuổi, nhìn lớn hơn cô một chút, khuôn mặt đeo kính gọng đen đầy vẻ thư sinh.
Có một khoảng cách nhỏ giữa chiếc ghế chặn cửa và cánh cửa, cô nhớ rất rõ là trước khi chợp mắt, cô đã cố ý để chiếc ghế sát cửa.
Bởi vì dụng cụ thí nghiệm khoa học cần thẩm định theo trình tự, khó có thể sớm hơn.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Một khuôn mặt xa lạ
Tôi gõ cửa không thấy phản hồi nên không dám quấy rầy.
“Ồ, nhìn tôi này, tôi cứ suy nghĩ về dữ liệu, nên quên giới thiệu.”
Cô cẩn thận khóa cửa ra vào và cửa sổ, đồng thời đặt đồng hồ báo thức bằng điện thoại di động, sau đó cô ngủ quên trên ghế sô pha trong phòng máy tính.
“Không cần phiền phức như vậy, sau khi có kết quả tôi sẽ rời đi, tối nay, tôi đã có hẹn.”
“
Đến lúc này, cô không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cô đã bị trúng chiêu, nếu không cô sẽ không bao giờ ngủ say mà không cảnh giác như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô Vương cười, nói đùa.
Trời càng ngày càng tối, cô không thể ngồi yên mà phải rời đi càng sớm càng tốt.
Thanh niên có khuôn mặt non nớt cười nói.
“Nhưng người ta đã là giáo sư rồi, cậu phải nghe lời người ta, phối hợp cho tốt, đứng ỷ mình lớn tuổi đó.”
“Cô Thẩm, đã có số liệu rồi, tôi sẽ gửi cho cô.”
Hàn Trung Uy xoay người, tỉ mỉ rót cho cô một cốc nước.
Tại sao cô ấy không nghe thấy gì cả?
Giọng nói trên điện thoại tươi cười, lời nói ân cần, tôn kính.
Cô nhẹ giọng hỏi, mới nhận ra giọng mình hơi khàn.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Vậy làm phiền anh rồi, để tôi xem qua kết quả lần trước.”
“Nghe danh cô đã lâu, không ngờ cô còn trẻ như vậy…”
Có phải là Hàn Trung Uy không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.