Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Chấn Động

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chấn Động


“Thời gian không đợi người, còn tiếp tục dây dưa mất thời gian vô ích, tất cả sẽ c·h·ế·t” Tần Cao phẫn nộ hô.

Bốn người quay mặt nhìn nhau, thợ làm bánh là người đầu tiên đuổi theo, thợ bánh thân pháp tạo nghệ cao nhất, không cần thang bộ vẫn có thể leo lên nóc nhà, tốc độ nhanh chóng đuổi theo bốn người.

Tần Cao nội tâm nhận định, Đàm Hướng Nhân là một tên công tử bột chưa từng tiến ra ngoài lịch luyện, tầm mắt nông cạn, không biết trời cao đất dày.

Tần Cao cau mày, bên cạnh Lô Đại Chí không tự chủ ngửa đầu nhìn lên trời, quả thật trăng đêm nay thật tròn.

Dạ Thử nở nụ cười tàn độc, hai ngón tay hóa tàn ảnh nhắm vào hai mắt Đàm Hướng Nhân, đào đi mắt của hắn.

“A” Lô Đại Chí bất ngờ bị gọi tên, sửng sốt.

Đừng nói tới tên nhóc so mình còn nhỏ hơn một tuổi, Tần Cao không tin Đàm Hướng Nhân so Lưu thúc còn lợi hại hơn.

Ta phải c·h·ế·t sao?

Chợt lúc này, tiếng bước chân đều đều truyền tới, ba người thấy một thiếu niên đi tới, trên vai còn ngồi một con hồ ly mập mạp.

“Công tử, bảo trọng” Ngô Tường Tường trầm thấp nói.

Bỗng nhiên lúc này, tầng lầu trên khách sạn nổ tung, tựa như một quả bom phát nổ, mảnh vỡ, tường gạch đổ nát.

Lô Đại Chí nhắm mắt, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một cỗ lực lượng kéo hắn về phía sau, là Tần Cao kịp thời nắm áo kéo hắn.

Lưu thúc thần sắc biến đổi, lo lắng an nguy của bốn người Tần Cao.

“Sao lại là hắn ?” Tần Cao cắn răng, không tin được.

“Hai tỷ muội kia da thịt trắng nõn, rất phù hợp để ta giã bột làm bánh” Thợ làm bánh liếm môi, nhìn bốn người nói.

Lưu thúc bị hai người đánh trọng thương, không biết chống đỡ được bao lâu?

“Chúng ta ở dưới không đánh lại bọn chúng, từ trên cao nhảy ra phía ngoài” Tần Cao hô hấp gấp gáp.

“Ngươi cố gắng cầm cự, tranh thủ thời gian cho bọn chúng trốn thoát ?” Độc Lang hỏi.

Tần Cao mắt nhìn quanh, thấy bên tường có một thanh thang bộ dựng đó, dùng thang bộ leo lên trên nóc nhà.

“Tiếp tục chạy hay là quay lại đánh hắn ?” Tần Cao thấy thợ làm bánh rút ngắn khoảng cách, trầm tư suy nghĩ.

“Ha ha, ta đoán đúng” Độc Lang nhận ra Lưu thúc thần sắc thay đổi, cười lớn.

“Thông minh” Ngô Linh Linh mắt sáng lên nói.

“C·h·ế·t” Tần Cao dữ tợn quát.

Bốn người thân pháp linh hoạt, từ nóc nhà này nhảy sang nóc nhà khác, từng bước từng bước tiến ra khỏi phạm vị thôn trang.

Ngô gia hai tỷ muội trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng, còn tưởng là một vị công tử ca tuấn tiếu không tầm thường, không nghĩ tới, hắn lộ ra suy nghĩ non nớt, đối thế đạo bên ngoài không hoàn toàn hiểu biết.

Tận mắt chứng kiến thủ đoạn hai người Độc Lang, Dạ Thử, đến bây giờ, trong lòng Tần Cao còn lưu lại sợ hãi.

Lưu thúc không trả lời, pháp lực còn sót lại vận chuyển, tranh thủ hóa giải độc tố trong cơ thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lô Đại Chí trông thấy chùy gai rơi vào đầu, hình dáng chùy gai trong mắt phóng lớn, sợ hãi chân tay cứng đờ.

Nàng không như Ngô Tường Tường say nắng tướng mạo hắn, bất quá vẫn có hảo cảm.

Mười giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy.

Sau đó hai tay đặt lên đầu gối, chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, A Phương chà chà hai tay, thở một hơi, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là hắn” Ngô Tường Tường thất thanh thốt lên.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nóc nhà chợt sụp đổ, cả năm người cùng lúc rơi xuống.

Từ trong bóng tối, ba bóng người đi tới.

“Lô Đại Chí, ngươi thành thành thật thật, nói một tiếng ?” Ngô Tường Tường gắt.

Ngô Tường Tường lúc này tung người lên, một chỉ nhắm vào trán thợ làm bánh, Ngô Linh Linh bọc hậu bên cạnh, không cho hắn lối thoát.

Bốn người bên kia, ai nấy đều hung thần ác sát, trong tay nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi?

“Tỷ” Ngô Tường Tường trưng cầu ý kiến của Ngô Linh Linh.

Một chưởng nặng tựa sơn nhạc, năm ngàn cân trọng lượng bộc phát.

“Tất cả các ngươi, đều phải c·h·ế·t” Dạ Thử hung ác nói.

Thợ làm bánh vung chùy gai phản công, Tần Cao không dám cứng đối cứng, lựa chọn né tránh, trong lúc đó, Lô Đại Chí nhút nhát đã tiến tới trước người thợ làm bánh.

99 tinh điểm, trong đó sao Bắc Thần, chòm Thiên Kỷ, Câu Trần, Thất Công chiếu sáng.

“Có công tử tại, đám sát nhân không làm gì được chúng ta” Hồ Tiên Nhi nhếch miệng tự tin nói.

“Tiểu tử, mau chạy trốn” Lưu thức sửng sốt quát.

“Thiếu hiệp ?” Lô Đại Chí ngửa đầu.

A Phương ngặm nhánh cỏ ngửa đầu nhìn bốn người bọn hắn.

Bất kể bốn người Trần Cao hay là bốn tên sát nhân, tất cả đều chấn động mạnh.

“Chúng ta có bốn người, ngươi khôn hồn thì cút đi” Tần Cao quát.

Ánh trăng chiếu rọi trước cửa thôn, chỉ thấy một người ngồi trên ghế, miệng ngặm lấy nhánh cỏ khô, bên trái ghế đặt một thanh đao mỏng.

Đối mặt bốn tên sát nhân g·i·ế·t người không chớp mắt, khí thế bốn người Tần Cao sa sút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cát bụi mờ mịt.

“Thợ làm bánh, thợ đóng giày, họa sĩ, ăn tiệc” A Phương ngửa đầu sang một bên, gãi tai nói.

“Tần Cao hắn nói đúng, rời đi” Ngô Linh Linh gật đầu.

Cỗ lực lượng này, nào có phải một người tu hành giai đoạn trúc cơ có được? Không đùa ta đi?

Bảo vệ an toàn cho bọn nhỏ là bổn phận của hắn, cho dù có hi sinh mạng sống bản thân.

Trước cửa thôn chỉ có một người A Phương canh cửa, bên đây bọn hắn nhân số có bốn người, không nhất thiết phải sợ hãi.

….

“Ngươi phải thất vọng, bên ngoài còn có người của chúng ta chặn g·i·ế·t, bọn chúng có ba đầu sáu tay cũng không thể rời khỏi thôn trang này” Độc Lang nói.

Ngay lập tức, bốn người triển khai thế trận, không tiếp tục chạy trốn, Tần Cao vọt lên phía trước, Lô Đại Chí tiến theo sau, hai tỷ muội Ngô gia chờ kẻ địch lộ sơ hở.

“Phi” Ngô Tường Tường khuôn mặt xấu hổ phi một tiếng.

“Lô Đại Chí yểm trợ ta, Ngô gia hai tỷ muội bọc hậu, chờ đợi hắn xuất hiện sơ hở”

Một màn rượt đuổi trên nóc nhà diễn ra.

Thợ làm bánh trong mắt lóe lên tia sáng hung ác, chùy gai thế mà đột ngột chuyển hướng, từ trên cao rơi xuống.

“Thỏ đã trong hang” A Phương đôi mắt nhìn chằm chằm.

“Mạnh miệng” Tần Cao khinh thường.

Nhưng quả thật, Ngô Tường Tường nội tâm chân thật say nắng tướng mạo Đàm Hướng Nhân.

“Sống c·h·ế·t mặc hắn, các ngươi còn muốn níu kéo hắn đi theo” Tần Cao rất chán ghét tính cách yếu đuối của Lô Đại Chí, giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

Thoáng cái, tầng lầu khách sạn trụi lủi, biến mất.

Dạ Thử nụ cười cứng ngắc, một cỗ lực lượng kinh khủng không một tiếng động bạo phát, cánh tay xương cốt bạo tạc, cỗ lực lượng chưa dừng lại, tiếp tục đánh nổ thân thể hắn.

Nói tới Lưu thúc, Lô Đại Chí thần thái buồn rầu.

“Mau công kích hắn” Tần Cao hô.

“Đi” Có Tần Cao dẫn đầu, bốn người phóng như bay xuống đại sảnh, bên dưới đại sảnh không một bóng người, toàn bộ số người có trong khách sạn, khi nãy đã tiến lên lầu vây g·i·ế·t bọn hắn.

Đứng phía trên tầng lầu, bụi dần tán đi, Đàm Hướng Nhân thân hình lộ ra trong mắt mọi người, hắn bình tĩnh đứng trên tầng lầu trụi lủi.

Đàm Hướng Nhân bình tĩnh, một chưởng vung ra.

“Cô nương thỉnh tự trọng, công tử nhà ta thuở nhỏ nguyên dương tiết sớm, không gần nữ sắc” Hồ Tiên Nhi giang hai tay ngăn trở.

“Thiếu hiệp, hai kẻ ở trong là Độc Lang, Dạ Thử, lúc này thừa dịp có Lưu thúc chống đỡ, ngươi hãy cùng chúng ta chạy trốn” Tỷ tỷ Ngô Linh Linh lần này mới nói lên lời.

Trong tay thanh chùy gai đung đưa.

Ba người giật mình, riêng phần mình leo lên nóc nhà, một chưởng đánh vỡ thang bộ, không để bốn tên sát nhân có đường lên.

Tần Cao mừng rỡ, không mở cửa mà trực tiếp một chân phá cửa chính xông ra ngoài, mắt thấy cách cửa thôn đã không xa.

Tần Cao lồng ngực khó hít thở, bốn người từng bước bị ép lùi về chân tường, bốn người nhìn nhau, tâm tình dâng lên bi thương.

Đàm Hướng Nhân tựa như người điếc, mắt điếc tai ngơ không nghe thấy, càng lúc tiến tới càng gần ba người.

Ngô Tường Tường thở dài, đáng tiếc người trời sinh đẹp mắt, nhưng đầu óc lại không dùng được.

Thợ làm bánh mặc một bộ đồ màu trắng, trên đầu đội lấy cái mũ tượng trưng cho thân phận của hắn, trong tay còn nắm một cây chùy gai.

“Các vị, trăng đêm nay tròn vành vạnh, ánh sáng so ngày thường đẹp đẽ, các vị có thấy ta nói đúng không?”

Dạ Thử như đ·ạ·n pháo tông đổ nát toàn bộ tầng lầu khách sạn.

Lưu thúc khuôn mặt mờ mịt.

“Trước leo lên” Tần Cao thức tỉnh ba người.

“Cầm cự đến thời gian này, hẳn là bốn người bọn hắn đã chạy thoát ?” Lưu thúc tay chặn vết thương trên ngực suy nghĩ.

“Nhìn lầm hắn” Ngô Linh Linh âm thầm nói.

Ầm!

“Trăng đẹp cần có rượu nhắm, rượu đã có, nhưng đồ ăn thì không, tiện đây, các vị tới rất hợp thời điểm” Người dắt ngựa A Phương cười híp mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy biết chắc bốn người Tần Cao sẽ không trở lại, nhưng Lưu thúc không có một tí ti tức giận.

“Công tử, toàn Thôn Cật Phạm đều là sát nhân, ngươi có lẽ không biết chúng ta vừa bị tập kích? May có Lưu thúc chống đỡ, nếu không, chỉ e rằng...”

Chương 22: Chấn Động

Họa sĩ cùng A Phương nắm đao, từng bước áp sát bốn người.

Một bộ gà mẹ bảo hộ con, yêu nữ chớ dụ hoặc công tử nhà ta.

Hết đường trốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thợ đóng giày nhe răng, búa nhỏ gõ dùi cây đục thủng tường nhà.

Miệng há hốc, mắt trợn tròn.

“Đánh, chúng ta bốn người, không sợ không đánh lại” Tần Cao máu nóng hô.

Lô Đại Chí mồ hôi lạnh chảy như thác nước.

“Tới” Lô Đại Chí một quyền nhắm vào giữa ngực thợ làm bánh.

“Bọn hắn còn có người” Tần Cao kinh hãi.

Nàng chỉ là có ý tốt nhắc nhở Đàm Hướng Nhân, không muốn hắn tao n·gộ đ·ộc thủ, nào ngờ con hồ ly này lại hiểu thành ý khác.

Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng.

“Người xinh đẹp như vậy, sao có thể để ngươi giã thành bột? Nữ nhân xinh đẹp nhất, chính là lúc c·h·ế·t đi, lúc đó để ta vẽ vào tranh, tuyệt vời, tuyệt vời” Họa sĩ buồn nôn nói rằng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chấn Động