Chúng Thần Trở Về
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Đánh Đại Lực Ma Ngưu
“Họ Đàm, làm sao, làm sao, ngươi biến mạnh, còn mạnh như thế ?”
Đạo pháp tự nhiên cho Hổ tốc độ tu hành nhanh đến không tưởng, bất quá đạo tâm thông suốt của hắn cũng không thua kém. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên trong túi càn khôn có Đan Dược Thiên, Đàm Hướng Nhân dựa vào đó phân biệt các loại đan dược, không sợ uống nhầm thuốc.
“Ta là hồ ly của công tử, ta nói không cho là không cho” Hồ Tiên Nhi nhàn nhạt nói.
“Hồ ly c·hết tiệt, né sang một bên” Hổ tức giận mắng, đưa tay phủi Hồ Tiên Nhi.
Nắm đấm chưa tới, nhưng thiên địa linh khí đã tới trước, Đàm Hướng Nhân cảm nhận thiên địa linh khí lướt qua da thịt.
Ngươi có tốc độ tu hành nhanh, ta có thể không gián đoạn tu hành, còn chưa biết ai thua vào tay ai.
“Thủ đoạn của nó đơn giản, ta vẫn có thể đánh được” Đàm Hướng Nhân phân tích.
Mối thù đoạt danh tiếng.
“Được thôi, muốn thì đánh” Đàm Hướng Nhân dứt khoát đồng ý.
Đàm Hướng Nhân đi tới, một tay nắm chân Hổ kéo lên, quanh thân Hổ có thiên địa linh khí bảo bọc, cho nên Đàm Hướng Nhân ra tay, không cần lo lắng hắn b·ị t·hương.
Hổ đôi mắt nhìn chằm chằm Đàm Hướng Nhân, nhớ lại nụ cười trên khuôn mặt hắn khi đồng ý đánh với bản thân.
Cho nên Hổ muốn khiêu khích Đàm Hướng Nhân, trả lại mối thù.
Hồ Tiên Nhi bản thân là yêu tộc, cho nên đối địa hình trên núi nắm rõ như lòng bàn tay, nói nàng là thổ địa cũng không oan uổng.
Đàm Hướng Nhân thản nhiên nói.
Hổ khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, hận không thể nuốt trọn con hồ ly tinh trước mặt cho bỏ ghét.
Đại Lực Ma Ngưu lại một lần nữa đánh không trúng, Đàm Hướng Nhân nắm bắt sơ hở, nhanh chóng ra quyền.
Liền biết ngươi cười không phải dạng gì tốt lành.
Đạo tâm thông suốt khiến cho Đàm Hướng Nhân có thể nhất tâm nhị dụng, mỗi một thời khắc đều có thể phân tâm tu hành, không cần nhất định phải như khổ tu sĩ.
Từ trước tới nay họ Đàm mỗi lần nhắc tới đánh nhau đều mắng hắn mãng phu, cho nên Hổ theo bản năng khoát tay, không ngờ họ Đàm không do dự đồng ý.
“Ta là bạn từ nhỏ của họ Đàm, họ Đàm nhất định cho ta phần” Hổ không vui nói.
“Thành thật mà tu hành Bàn Long Tâm Kinh, ta có việc, đi trước” Đàm Hướng Nhân nói.
“Ha ha” Đàm Hướng Nhân cười trừ.
Tốt, là cái bộ dáng này, xem ngươi có gọi ta là cha hay không?
Đàm Hướng Nhân lúc trước mở sao Bắc Thần, thắp sáng 12 tinh điểm, về sau xong chuyến xuống Miếu Hà Thần lại tiếp tục mở một nửa chòm sao Thiên Kỷ, hiện đã thắp sáng thêm 40 tinh điểm, như vậy, Đàm Hướng Nhân tổng cộng thắp sáng 52 tinh điểm.
Một chưởng nặng một ngàn năm trăm cân, chưởng lực nặng như núi từ trên đè xuống đầu Đại Lực Ma Ngưu, Đại Lực Ma Ngưu theo bản năng gào thét.
“Nghiêm túc như vậy làm gì, mệt mỏi? Còn chả phải vẫn thua” Đàm Hướng Nhân khinh miệt cười, đưa tay chỉnh lại quần áo.
Rầm!
Đương nhiên, vẫn là do Đàm Hướng Nhân chướng mắt Hổ, thường ngày thực lực không bằng Hổ cho nên không muốn trực tiếp đánh với hắn, lúc này thực lực đại tiến, còn phải sợ hắn?
“Ngươi đi đâu? Chờ một tí, ta thay đồ” Nói xong, Hổ không đợi Đàm Hướng Nhân trả lời, thay xong quần áo, tiện tay rửa sạch bụi trên mặt, khuôn mặt hớn hở xuất hiện.
Vù vù.
Hai chiếc sừng trên đầu toàn lực đâm tới Đàm Hướng Nhân, tròng mắt nổi lên tia sáng màu xanh, Đàm Hướng Nhân thị giác biến chậm, trong gang tấc, né qua Đại Lực Ma Ngưu công kích.
“Ngươi từ chối thì cũng thôi đi….Hả? Họ Đàm, ngươi đồng ý ?” Hổ khoát tay, chợt kinh ngạc kêu lên.
Chưa kể dựa vào đan dược có bên trong túi càn khôn, Đàm Hướng Nhân ngưng luyện thành công 2 giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy, nặng hai trăm cân.
Đàm Hướng Nhân vọt tới, quyền kình nặng nề đánh vào người Đại Lực Ma Ngưu, đẩy nó lảo đảo.
Có cái này, có thể tu tới 360 huyệt vị, cộng thêm đạo pháp tự nhiên, sinh ra vốn là dành cho hắn.
Không cần dùng tới nắm đấm, Đàm Hướng Nhân một đầu ngón tay đủ h·ành h·ạ Hổ.
“Hừ, nhỏ mọn” Hồ Tiên Nhi há mồm, yêu phong nâng lên cơ thể.
Đàm Hướng Nhân một chân đạp xuống người Đại Lực Ma Ngưu, giống như Huyền Vũ đạp yêu long.
“Yếu đuối như ngươi mà dám cả gan khiêu chiến công tử, chưa c·hết là may mắn, đáng đời” Hồ Tiên Nhi trèo lên vai Đàm Hướng Nhân bĩu môi nói.
Hồ Tiên Nhi ngồi trên vai Đàm Hướng Nhân, cánh tay lúc thì chỉ về phía trước, lúc chỉ sang hướng khác, nàng có nhiệm vụ dẫn đường.
Có một loại cảm giác rất khó chịu.
Hồ Tiên Nhi thấy phong cảnh phía trước là một khoảng đất bằng, bên cạnh có hồ nước, liền nói.
Thân pháp lắc lư, không trực tiếp đánh một đường thẳng, mà lựa chọn tùy theo tình huống mới công kích.
Chương 12: Đánh Đại Lực Ma Ngưu
“Họ Đàm, có phải là ngươi đã sớm trúc cơ, cho nên mới đồng ý đánh với ta ?” Chợt nghĩ đến, Hổ u oán nói.
Phải biết một quyền vừa rồi hắn không hề lưu thủ, 52 tinh điểm toàn bộ vận dụng, 2 giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy, một quyền vừa rồi nặng ít nhất năm trăm cân.
Hổ đầu cắm xuống đất, cái mông ngửa lên trời, khói bụi bay mù mịt.
“Cho” Hổ trừng mắt.
Chỉ thấy gần đó có một con Đại Lực Ma Ngưu đang uống nước từ trong hồ, tứ chi tráng kiện, toàn thân một màu vàng nhạt, hai cái sừng trên đầu to lớn.
Đại Lực Ma Ngưu bỗng nhiên bị một nhân loại bất ngờ tập kích, nó hai mắt đỏ chót, hóa điên công kích.
Đàm Hướng Nhân nhíu mày, nắm đấm nhắm chuẩn xác nắm đấm của Hổ, ngay lập tức, Hổ như đ·ạ·n pháo bắn ra ngoài.
“Hoan hô công tử, tối nay nhà chúng ta có thịt bò ăn” Hồ Tiên Nhi ngự phong bay tới, bỗng nhiên quay đầu về phía sau nói: “Không có phần ngươi”
“Nhìn cái gì? Muốn đánh nhau không ?” Hổ cảm nhận bản thân lực lượng sôi sục, từng khối thịt trên cơ thể đều chảy dài năng lượng vô tận, có một loại sức mạnh dùng mãi không cạn kiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huyền Vũ đạo pháp.
Đàm Hướng Nhân thực lực xưa đâu bằng nay, mỗi một giây thời gian, thực lực của Đàm Hướng Nhân đều đang tăng trưởng.
“Cơ thể thật cứng rắn” Đàm Hướng Nhân nói.
Bởi vì bọn nó phòng thủ cao, lực công kích lại lớn, võ giả cấp một tuy không sợ, nhưng cũng không làm gì được bọn nó.
Dùng nắm đấm, chỉ là quen thuộc.
Âm thanh ríu rít.
Đại Lực Ma Ngưu chủ yếu t·ấn c·ông b·ằng hai chiếc sừng trên đầu.
Hổ gấp rút chồm tới, hai tay đỡ lấy Bàn Long Tâm Kinh cùng đan dược, miệng kém chút chảy nước bọt ròng ròng.
“Bàn Long Tâm Kinh” Hổ mừng rỡ, mười hai năm đọc sách, mắt nhìn hàng vẫn là có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá, bốn chân nó bị sức nặng kinh khủng đè ép đứt gãy, người bị sức nặng đè xuống mặt đất.
Ụm!
Đàm Hướng Nhân lúc này là muốn đi săn, sẵn tiện kiểm tra thực lực bản thân, mà đối thủ phù hợp nhất là đám yêu quái trên núi.
Phản ứng cấp tốc né tránh, Đàm Hướng Nhân hừ lạnh.
Đàm Hướng Nhân, Hổ hai người đi song song vào trong núi.
“Đừng tưởng ta không làm gì được ngươi” Pháp lực trong người kịch liệt vận chuyển, pháp lực như hóa thành chất lỏng nặng trịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đàm Hướng Nhân không biết rằng, đám thợ săn trong làng khi đi săn thường né đám Đại Lực Ma Ngưu này ra.
Đàm Hướng Nhân mặc kệ một người một hồ ly trừng mắt nhau, cánh tay hắn vung lên, Bàn Long Tâm Kinh từ túi càn khôn rút ra tới.
Đàm Hướng Nhân nhún vai, Hồ Tiên Nhi tự động nhảy qua một bên, địa điểm đáp xuống lại là đầu của Hổ.
…..
“Muốn mạnh lên thì tu luyện cái này, sớm ngày khai phá huyệt vị, bước vào giai đoạn trúc cơ, còn đây là đan dược, Bàn Long Tâm Kinh bản thân tự bao gồm đạo pháp”
Hai đạo kình phong do sừng Đại Lực Ma Ngưu đâm thủng vách đá, Đàm Hướng Nhân sơ bộ xác định được phương thức chiến đấu của nó.
Trời sinh Nhân, cớ gì sinh Hổ!
Yêu quái hung tàn, bản năng chiến đấu nguyên thủy nhất, Đàm Hướng Nhân có thể thỏa thích đánh hết sức, không lo gây thương tổn như khi đánh với người khác.
Đương nhiên vứt Bàn Long Tâm Kinh như vứt rác rưởi cho Hổ cũng là Đàm Hướng Nhân giả bộ.
Vứt cho Hổ Bàn Long Tâm Kinh cùng với đan dược như vứt rác, không một cái nháy mắt.
“Làm sao? Chưa thấy hồ ly đẹp như bản hồ ly ?” Hồ Tiên Nhi miệng mồm chua cực kỳ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hổ cổ vũ bản thân, lao ra khỏi giường, từ trong nhà phóng ra ngoài sân, ngay lập tức điều chỉnh tư thế bản thân tiến vào tình trạng tốt nhất.
Hổ lần này ngược lại có chút do dự, họ Đàm mỗi lần xuất hiện nụ cười trên mặt, cho tới nay đều không hề mang ý nghĩa tốt đẹp.
Đại Lực Ma Ngưu, giống bò, trời sinh lực lượng lớn, cho nên có hai chữ đại lực phía trước tên.
Hổ tâm tình muốn bành trướng, cảm giác muốn vô địch thiên hạ.
Phòng thủ của nó thì dựa vào lớp da cứng như sắt đá.
“Tự luyến” Hổ trong đầu hiện lên hai chữ này, bình sinh chưa từng thấy con hồ ly nào có thể yêu bản thân như trước mặt.
Bàn Long Tâm Kinh là bảo bối, giá trị liên thành, bán cũng không biết bán được bao nhiêu tiền, sao có thể xem như rác rưởi vứt, Đàm Hướng Nhân hắn nghèo a, con nhà nghèo từ nhỏ liền biết giá trị đồng tiền.
“Tới đi” Hổ nhào tới, nắm đấm kéo theo thiên địa linh khí vung tới trước mặt Đàm Hướng Nhân, tốc độ nhanh dọa người.
“Không cho” Hồ Tiên Nhi trừng mắt.
Sợ cái rắm.
Hổ khuôn mặt ngơ ngác, có một loại cảm giác sinh không thể luyến, hai mắt vô thần lẩm bẩm.
Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng.
Một tiếng sau.
Đòn công kích không hiệu quả, trái lại kích thích Đại Lực Ma Ngưu, nó hai chân ủi về sau, lấy đà xông tới, hai chiếc sừng từ dưới mặt đất cào một đường rãnh, cố ý từ dưới đánh lên Đàm Hướng Nhân.
Trước tới nay, chỗ dựa tinh thần vững chắc của Hổ là mạnh hơn Đàm Hướng Nhân, lúc này tới chỗ dựa tinh thần cũng biến mất, Hổ sụp đổ.
“Yêu tộc” Hổ thấy Hồ Tiên Nhi, mắt mở to.
“Công tử tới nơi, trước mặt là chỗ ở của đám Đại Lực Ma Ngưu”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.