Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Hoàn
Chụp ảnh xong, Hướng Vân Lộc ôm hoa đi đến bên Phó Vân Thâm, chuẩn bị kiểm tra tay nghề chụp ảnh của cậu học trò này.
Hai năm sau, Hướng Vân Lộc tốt nghiệp Đại học London. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đột ngột mở to mắt, ánh mắt ngập tràn sự hoảng sợ và lo lắng.
Tống Yểu Yểu và Đoàn Lâm Chu giữ được tính mạng, nhưng họ đã trở thành người thực vật, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Nghe thấy lời thúc giục của cô, Phó Vân Thâm lập tức đạp ga.
Rơi vào biển sâu vô tận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi khoảng cách còn 10 mét, cô nhận ra mọi chuyện sẽ không thể kết thúc chỉ vì sự trốn chạy của mình, nên định bảo dừng lại.
Chương 21: Hoàn
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Đoàn Lâm Chu đang lái xe điên cuồng đuổi theo.
Cô chỉ không muốn mẹ mình lại phải chịu đựng thêm một cú sốc nữa vì mình thôi.
"Người gọi điện cho tôi là ai? Tại sao cậu lại đến một nơi xa như vậy?"
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cô dứt khoát mở cửa lên xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Vân Lộc không ngờ anh lại đoán ra nhanh như vậy, chỉ lặng lẽ gật đầu.
"Phải đặt người mẫu ở trung tâm ống kính chứ, sao anh không học được thế?"
Phó Vân Thâm tăng tốc, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cô mỉm cười nhận hoa, kéo mẹ đi chụp ảnh khắp nơi.
Cũng không biết khi nào họ mới có thể tỉnh lại.
Hướng Vân Lộc nhìn vào gương chiếu hậu, thấy không ai đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều nghĩ rằng cô bị tổn thương tâm lý vì chứng kiến bi kịch này.
Qua cửa sổ xe sau, Hướng Vân Lộc còn có thể thấy rõ vẻ mặt điên cuồng và giận dữ của Đoàn Lâm Chu.
Nhà họ Đoàn và nhà họ Tống vì cuộc hôn nhân đầy thù hận này mà quay lưng với nhau.
Hướng Vân Lộc định giải thích thì bỗng nghe thấy một tiếng còi xe dồn dập và chói tai.
"Chạy nhanh lên!"
Những vấn đề này, Hướng Vân Lộc không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
"Anh trai cậu à?"
Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhận ra đó là xe của Phó Vân Thâm, vội vã vẫy tay.
Những người nằm trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Vân Thâm mới học, làm sao có thể chụp tốt như con được? Lộc Lộc, con phải kiên nhẫn chút chứ!"
Tống Yểu Yểu ngồi ở ghế phụ, tinh thần suy sụp mà vươn tay giật lấy vô lăng.
"Liệu cậu có thể thoát khỏi chiếc xe đằng sau không?"
Là khoảnh khắc bình thường nhất, đơn giản nhất.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống ba người, ánh sáng và bóng tối đan xen trên những gương mặt rạng rỡ nụ cười của họ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày.
Phó Vân Thâm vẫn im lặng nhìn cô thả lỏng, cuối cùng mới lên tiếng hỏi lý do.
(Kết thúc)
Nhưng chỉ có cô biết, lý do cô im lặng chỉ là để giấu kín chuyện giữa cô và Đoàn Lâm Chu.
Phó Vân Thâm đi phía sau cầm máy ảnh, ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời này.
Cô nhìn phía sau chăm chăm, thấy khoảng cách từ 20 mét rút xuống còn 15 mét.
Và khoảnh khắc này chỉ là một trong vô số những ngày tháng ấm áp, tự nhiên và hạnh phúc trong quãng đời còn lại của họ.
Mới vừa chạy ra ngoài cửa, Hướng Vân Lộc đã thấy một chiếc xe màu đen đang từ xa lao tới.
Mọi thứ không cần nói cũng đã rõ.
Nhưng chỉ nhìn qua một cái, cô đã nhướng mày.
Đội cứu hộ đến rất nhanh.
Cô thừa nhận mình là một người ích kỷ.
Chữ "xe" còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại giữa môi Hướng Vân Lộc.
Máy ghi hành trình của Phó Vân Thâm đã ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ tai nạn.
26.
Cách 10 mét.
Cả chiếc xe hoàn toàn mất kiểm soát, một cú phanh gấp rồi rẽ trái, lao thẳng ra ngoài rào chắn.
Hơn nữa, dù có nói hay không thì điều này cũng không ảnh hưởng đến việc xác định nguyên nhân của vụ tai nạn.
Cô không kịp giải thích nữa, quay lại nhìn Phó Vân Thâm nói với giọng đầy lo lắng:
"Nếu là do anh chụp không đẹp thì chụp lại lần nữa thôi..."
Hướng Vân Lộc nắm tay mẹ, tạo dáng với máy ảnh, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh trong ống kính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng rút ngắn, rất nhanh chỉ còn cách 20 mét.
Vào ngày tốt nghiệp, mẹ cô đã bay đến London để tặng hoa chúc mừng cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhận được câu trả lời, Phó Vân Thâm lại tăng tốc thêm, nhưng chiếc xe đằng sau như không sợ c·h·ế·t, đạp ga đến tận cùng.
Nhưng ích kỷ có gì sai?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.