Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Nhìn từng chữ từng chữ, nước mắt Đoàn Lâm Chu lặng lẽ rơi xuống.
Tâm trạng vừa mới ổn định đôi chút của Đoàn Lâm Chu lập tức rơi xuống đáy vực.
Đây là món quà bất ngờ dành cho anh à?
Mẹ anh ta không nghe máy, chỉ gửi lại một tin nhắn.
14.
[Cậu Đoàn, thật xin lỗi, sếp Lương đang họp, sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ lập tức báo bà ấy gọi lại cho cậu.]
Đợi cơn đau dịu đi một chút, anh ta cầm lấy chén canh, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh rồi thẳng một hơi đổ hết vào bồn cầu.
Anh ta không muốn bật khóc thành tiếng, cầm lấy một chiếc gối ép chặt vào mũi, tự làm mình ngạt đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Anh ta định xuống lầu để đi bệnh viện, nhưng vừa mở cửa đã chạm mặt mẹ Hướng đang mang canh giải rượu lên.
Công việc, lúc nào cũng là công việc.
Anh ta mở mắt, theo phản xạ đưa tay sờ quanh hai bên.
Đến tận 11 giờ đêm, Lương Dật Quân mới gọi điện, hỏi anh ta có chuyện gì.
“Hôm đó mẹ có việc rồi, con muốn gì cứ nói với Tiểu Hà, cô ấy sẽ chuẩn bị cho con. Giờ trong nước cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, mẹ cúp máy đây.”
Đã giờ này rồi mà chưa không về nhà sao?
Đoàn Lâm Chu nghĩ chỉ có thể là khả năng này thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẫn là khoảng không.
Đoàn Lâm Chu cố nhịn cơn đau, làm ra vẻ không có chuyện gì, khẽ đáp một tiếng rồi cầm khay trở về phòng.
Nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Anh ta thành thục bước đến giường, thò tay vào trong chăn.
Lại là thư ký gửi thay.
Đồng hồ sinh học đúng 5 giờ sáng đánh thức Đoàn Lâm Chu.
Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi, sắc mặt Đoàn Lâm Chu đã trở nên khó coi.
Đợi đến khi kim đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ, anh ta mới buông gối đứng dậy.
Đoàn Lâm Chu mở đôi mắt đỏ ngầu, cầm điện thoại gọi cho mẹ mình đang ở tận Paris.
Lọ tinh dầu hoa nhài vốn vẫn thắp thường ngày nhưng hôm nay lại không thắp, Đoàn Lâm Chu cảm thấy hơi không quen.
Đoàn Lâm Chu nghiến răng đưa tay vuốt qua, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Mái tóc ướt chưa lau khô nhanh chóng làm ướt cả chăn.
Anh ta đưa tay sờ thử, chạm vào hai món đồ.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đôi mày cau chặt của anh ta mới dần dần thả lỏng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi về phía đầu kia của tầng hai.
Một đêm không mộng.
Một giây sau, điện thoại vang lên âm báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẫn đang giận à? Chẳng phải sáng nay vẫn đang tốt lắm sao?
Căn phòng yên tĩnh hơn hẳn thường ngày, không bật điều hòa, có hơi ngột ngạt.
Lương Dật Quân không cho con trai cơ hội nói thêm, nói cúp là cúp máy ngay.
Mà là âm báo tin nhắn gửi đi bị từ chối.
Anh ta cố nhịn cơn khó chịu, lục tung cả hộc tủ mà chỉ tìm thấy một vỉ thuốc dạ dày đã rỗng, tức giận đập mạnh một cú lên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 11
Vừa thấy anh ta, bà lập tức đưa khay đồ ăn qua, giọng đầy sự quan tâm.
Tâm trạng u ám đến cực độ của anh ta cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.
Lần này, Đoàn Lâm Chu không dùng chìa khóa mà trực tiếp mở cửa phòng cuối cùng.
Anh ta nhìn ngày được khoanh tròn trên lịch, giọng khàn khàn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cơn đau hành hạ anh ta cũng biến mất.
Tâm trạng bực bội của Đoàn Lâm Chu ngày càng khó chịu, chỉ đành cuộn mình trong chăn.
Nhìn dòng nước canh vàng óng bị dòng nước cuốn trôi, Đoàn Lâm Chu cảm thấy dạ dày mình như bớt đau hơn nhiều.
Anh ta không chịu được nữa ngồi bệt xuống đất, nhìn chén canh bốc khói trước mặt, nhưng không với tay lấy.
Tắm bằng nước lạnh làm dạ dày của Đoàn Lâm Chu quặn đau.
Nhìn dấu chấm than đỏ trên màn hình, Đoàn Lâm Chu mới nhận ra Hướng Vân Lộc vẫn chưa bỏ chặn mình.
Anh ta cúi xuống mò sang phía bên kia, vẫn không chạm được đến người.
Cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.
Anh ta nằm trên chiếc giường ướt sũng, không nhúc nhích.
Mồ hôi lạnh lẫn với những giọt nước từ trên trán chảy xuống.
Không có ai?
Vào nhà tắm rửa mặt xong, anh ta tắt đèn phòng, sau đó rón rén ra khỏi cửa.
Anh ta tiện tay ném bát vào bồn rửa, vịn tường bước vào phòng, rồi ngã xuống giường.
Anh ta trở lại phòng mình, định mở điện ra để tìm cô, nằm xuống giường thì bất ngờ cảm thấy có vật gì đó dưới gối.
Nhìn màn hình tắt lịm, Đoàn Lâm Chu siết chặt chăn, ngón tay bị siết trắng đến mức không còn chút máu.
Cả đêm không về sao?
“Lâm Chu, con uống canh đi, nếu không chắc chắn cơ thể sẽ khó chịu. Bố con cứ để dì nói cho, con cứ nghỉ ngơi đi.”
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, chỉ có tiếng tút tút vang vọng trong phòng.
Anh ta lấy điện thoại ra, tìm Hướng Vân Lộc gửi một dấu chấm hỏi.
“Mẹ, vài ngày nữa là sinh nhật con, mẹ có thể về…”
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, tay anh ta không kìm được mà run lên, làm chén canh nóng văng ra ngoài, mùi gừng mật ong nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một câu nói khiến Đoàn Lâm Chu lặng im.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.