Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thuận Thiên

Quân KaKa

Chương 48: Xuất phát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Xuất phát


Khi thấy thời gian đã gần đến 10 giờ, Trần Minh Quân chọn một nhà vệ sinh bị khuất camera để vào thay đổi trang phục lần cuối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm. Trần Minh Quân mang theo một cái balo, trên người mặc quần áo như một sinh viên. Sau đó chạy xe máy đi Long Xuyên.

Từng chiếc rời khỏi bãi xe, rồi tản ra theo những hướng khác nhau. Chiếc thì chạy theo hướng đi Cần Thơ, có chiếc thì chạy đi hướng Rạch Giá, rồi hướng Châu Đốc, hướng ra phà An Hòa, …. Đây là phương pháp đánh hỏa mù. Nếu có kẻ hữu tâm theo dõi thì chỉ có thể bất lực.

Lâm Thu Dung không có tình nguyện lắm nhưng cũng không thể từ chối. Sở dĩ chuyến đi này Lâm Đại Cường để cho cô đi cùng Trần Minh Quân là có ý để hai người có thời gian làm bạn nhiều hơn. Cô cũng hiểu ý của ba mình, nhưng cô không nghĩ nhiều như ba của cô. Cô chỉ thành tâm muốn kết giao với Trần Minh Quân mà thôi.

Nói rồi thì hướng ra bên ngoài bước đi. Mọi người thấy vậy cũng đi theo phía sau. Rất nhanh đoàn người đã đi thẳng xuống bãi đỗ xe ô tô.

Đám người kia cũng đưa mắt nhìn Trần Minh Quân, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Khi cố gắng muốn nhìn rõ mặt hắn thì ai cũng phải nhíu mày lại. Họ chỉ thấy bên trong mũ trùm đầu là một vùng tâm tối, chẳng có một chút ánh sáng nào cả.

Khi Trần Minh Quân bước vào chỗ bán thức ăn nhanh. Đã nhìn thấy rất nhiều thực khách ngồi ăn. Trong đó có khoảng hơn chục người rất dễ gây chú ý.

Một người đeo mặt nạ quỷ nói nhỏ với người đeo mặt nạ chim ưng ở bên cạnh “Này, tên đó chắc cũng là người đến tham dự hội đấu giá giống chúng ta. Thủ đoạn che dấu thật là lợi hại, mày có biết cách nào làm được vậy không?”

Địa điểm tập hợp ban đầu là ở một siêu thị tương đối nhộn nhịp. Siêu thị này nằm ngay trung tâm thành phố Long Xuyên. Người tham gia được chỉ định phải có mặt ở một chỗ bán đồ ăn nhanh. Đúng 10 giờ sẽ có người đến tiếp ứng, ai không có mặt kịp giờ thì xem như không tham gia.

Một chiếc xe loại 16 chỗ đã mở sẵn cửa, biển số bị che kín bằng một miếng dán, vị trí tài xế không có ai ngồi. Xung quanh cũng có thêm 9 chiếc xe 16 chỗ, bề ngoài không khác gì nhau cả, toàn bộ đều bị che biển số, cũng không có tài xế ở vị trí lái xe.

Khi Trần Minh Quân bước vào cũng làm cô chú ý, chỉ là bộ dáng bây giờ của Trần Minh Quân thực sự rất dọa người. Làm sao Lâm Thu Dung có thể liên kết 2 hình ảnh khác xa nhau lại thành một cho được.

Trần Minh Quân nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra một trong hai cô gái đi một mình chính là Lâm Thu Dung. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu. Lâm Thu Dung chỉ đeo một cái mặt nạ bướm, bất cứ người nào quen cô ta nhìn qua cũng sẽ nhận ra.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liên tục thay đổi nhận dạng bên ngoài hơn chục lần. Cho đến khi bước vào siêu thị, hắn cứ giả vờ như một vị khách bình thường. Đi tham quan mua sắm các thứ.

Trần Minh Quân không trực tiếp đến siêu thị nói trên. Khi đến Long Xuyên thì cũng chỉ gần 8 giờ sáng. Hắn đi thẳng đến khu vực gần trường đại học An Giang. Liên tục đi qua nhiều con đường để quan sát. Cuối cùng, hắn chọn trúng một chỗ ưng ý.

Bởi vì bọn người này đều đeo một cái mặt nạ. Mỗi người một loại, nếu mà ngồi chung thì chẳng khác nào một đoàn kịch. Đáng chú ý hơn là trước mặt mỗi người đều có một khay thức ăn còn nguyên vẹn. Dù đã mua nhưng không ai ăn một miếng nào.

Trần Minh Quân bước vào liền làm cho nhiều người chú ý. Bộ dáng của hắn cũng đâu có dễ nhìn gì. Còn quái dị hơn những người đeo mặt nạ nữa. Toàn thân đen kịt từ trên xuống dưới, lại không thể nhìn rõ gương mặt. Một vài đứa trẻ đã khóc lên vì sợ.

Không chỉ có bọn họ, một vài nhóm khác cũng to nhỏ với nhau. Đa phần là đi hai người một nhóm. Cũng có nhiều người chỉ đi một mình. Đám người này nam nữ đều có, nhưng chỉ có 2 cô gái là đi một mình, không ngồi chung với ai.

Hơn nữa, Trần Minh Quân cũng không chào hỏi cô. Trong suy nghĩ của cô, nếu Trần Minh Quân đến thì chắc chắn sẽ nhận ra cô. Nếu Trần Minh Quân biết Lâm Thu Dung ngụy trang sơ sài là để cho hắn có thể nhận ra thì không biết sẽ nghĩ cái gì.

Hắn chọn trang phục toàn một màu đen kịt. Áo đen, quần đen, giày đen, áo khoác đen, đeo luôn mặt nạ triệt quang. Toàn bộ vật dụng còn lại bị hắn cho vào hộp trữ vật. Hắn kéo mũ trùm đầu lên, cố gắng trùm kín cả khuôn mặt. Hắn bước ra, rồi đi thẳng đến chỗ hẹn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mang theo tâm trạng không vui vẻ gì, Lầm Thu Dung lái xe rời đi. Trần Minh Quân thấy Lâm Thu Dung có vẻ thất vọng thì cũng chỉ âm thầm xin lỗi.

Chớp mắt một cái đã đến ngày xuất phát, Lâm Thu Dung đến tận nhà rước hắn bằng ô tô con. Nhưng Trần Minh Quân đã thay đổi ý định. Hắn hỏi cô điểm đến rồi cầm một trong hai tín vật để tự đi. Mỗi một vé mời chỉ có 2 tín vật, cũng có nghĩa là chỉ có thể đi 2 người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong thì một cảnh cửa được hạ xuống, ngăn cách hoàn toàn phần sau và phần trước. Lúc này, đám người cứ như là tù nhân, bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, không thể nhìn thấy gì, cũng không thể nghe gì.

Trần Minh Quân gọi điện cho anh Trần Minh Tuấn, nhắn địa chỉ căn nhà này cho Trần Minh Tuấn. Sau đó thay đổi một bộ trang phục khác, dùng áo khoác thường, mũ trùm kín đầu, đeo khẩu trang y tế, rồi mang theo một cái túi xách nhỏ rời khỏi căn nhà.

Người nọ lắc đầu “Tao chịu, đây là lần thứ 3 tao tham gia rồi. Nhưng cũng chưa nhìn thấy tên nào như vậy cả. Đến cả ánh mắt cũng không nhìn thấy. Chẳng khác nào một cái bóng ma. Tốt nhất là đừng có nhiều chuyện quá. Người đến tham gia đều không phải người tầm thường gì đâu. Nói không chừng đối phương là một thầy pháp hoặc là một nhân sĩ võ lâm”

Trần Minh Quân không đi gọi thức ăn, hắn cứ như vậy tìm một chỗ ngồi chờ. Cũng không ai dám đến gần hắn, chứ đừng nói là hỏi hắn chuyện gì. Nhưng các giác quan của hắn rất là nhạy bén, lại ngồi không quá xa hai tên đó, nên hắn nghe rõ những chuyện họ vừa nói.

Đó là một căn nhà cho thuê, ở vị trí hẻo lánh. Trái phải trước sau căn nhà đều là đất bỏ trống. Đoạn đường này cũng không thấy có nhà nào trang bị camera giá·m s·át. Hắn liên lạc với chủ nhà, rồi không cò kè mặc cả gì nhiều mà chuyển khoản trả luôn một năm tiền thuê.

Sau khi toàn bộ 13 người đã lên xe. Người nọ cũng tiến lên ngồi ở vị trí phụ xe. Cửa xe cũng được khóa lại.

Người nọ tiến đến chiếc xe đã mở cửa và ra hiệu cho mọi người bước vào. Nếu chú ý một chút sẽ thấy bãi đỗ xe lúc này chẳng có một ai. Toàn bộ hệ thống camera giá·m s·át cũng đã bị che lại.

Hắn làm vậy là vì an toàn cho Lâm Thu Dung và gia đình của cô ấy. Hành tung của hắn phải tuyệt đối bí mật. Không thể để bất cứ ai dò ra được nguồn gốc và thông tin của hắn. Sau khi Liệu Thương Dịch hoàn mỹ lộ ra, bất cứ ai trở thành đầu mối để tìm đến hắn đều sẽ gặp nguy hiểm.

Bởi vì Trần Minh Quân đã ném điện thoại vào hộp trữ vật, nên hắn không phát hiện là trên xe ngăn cách hoàn toàn mọi loại sóng truyền tin, kể cả âm thanh cũng bị ngăn cách.

Qua một lúc thì họ có thể cảm nhận được chiếc xe đang từ từ chuyển động. Còn ở bên ngoài, có 10 chiếc xe đang nối đuôi nhau ra khỏi bãi đỗ. Chúng đều là xe loại 16 chỗ, có vẻ ngoài hoàn toàn như nhau. Tất cả biển số xe cũng đã được tháo băng dán.

“Quy cũ chắc các vị đã hiểu rõ rồi. Xin quý khách chịu khó trong vài giờ.”

Chương 48: Xuất phát

Lâm Thu Dung có vẻ không được vui, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài. Giống như tìm kiếm ai đó. Cô cũng có nhìn qua những người đeo mặt nạ ở đây. Nhưng chắc chắn là không phải người cô muốn tìm.

Một trong số những người đeo mặt nạ đột nhiên đứng lên. Cởi bỏ áo khoác, lộ ra một cái áo thun. Mặt trước và sau của áo đều có hình một cái vòng tròn đỏ. Đây là dấu hiệu nhận biết người tiếp dẫn.

Hắn lựa chọn những con đường không có camera giá·m s·át mà đi khỏi khu vực này. Trước khi tiến nhập vào một con đường có camera giá·m s·át thì hắn lại đổi áo khoác, đổi giày, đổi màu sắc khẩu trang, đổi luôn túi xách thành balo. Cứ như vậy, hắn vừa tiến dần về chỗ tập hợp vừa liên tục thay đổi nhận dạng bên ngoài. Chủ yếu là áo khoác, giày, khẩu trang và balo.

Trần Minh Quân thầm nói trong lòng “Thầy pháp? Võ lâm? Có vẻ như chuyến đi này thú vị hơn mình nghĩ rất nhiều!”

Từng người tiến lên, lấy ra tín vật cho người nọ kiểm tra rồi bước lên xe. Thật là hữu duyên, Trần Minh Quân lại ngồi sát cạnh Lâm Thu Dung.

“Khi nào mày trải nghiệm xong hành trình của buổi đấu giá thì mày sẽ hiểu. Lần này bác Thọ cho mày đi chính là để mày có thêm hiểu biết, tiếp xúc nhiều hơn và mở rộng tầm nhìn hơn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên đeo mặt nạ quỷ trề môi phản bác “Tao không hiểu sao mày và bác Thọ lại đi tin những chuyện như vậy. Cái gì thầy pháp, cái gì võ lâm. Bộ đang nói chuyện phim kiếm hiệp sao?”

Tên đeo mặt nạ quỷ muốn nói gì thêm thì người nọ đã chặn lại “Được rồi, đừng có nói nhiều nữa. Quy tắc đầu tiên là càng nói ít càng tốt. Cứ mở mắt lên mà nhìn, vểnh tai lên mà nghe, rồi từ từ mày sẽ hiểu.”

Rất nhanh thì 10 giờ đã đến

Người nọ cởi áo khoác ra xong thì nói “Xin mời các vị quý khách!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Xuất phát