Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thuận Thiên

Quân KaKa

CHƯƠNG 308: VẤN THIÊN THẠCH

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 308: VẤN THIÊN THẠCH


Thấy vậy, những người khác của Tư Mễ Gia cũng quỳ một chân xuống, đồng thanh hô theo

Trần Minh Quân lại ghi nhớ thêm một bài học. Trong gian ngắn thôi mà có quá nhiều bài học. Cho thấy hắn quá non, quá xanh. Quan trọng là, hắn phải kiềm chế “lòng tốt” của mình lại. Không thể tùy tiện giúp đỡ người khác. Mà cho dù cho giúp thì cũng không nên lấy ra cái gì quá quý giá.

Từ đó suy ra, cho dù không có chuyện của Tư Mễ Gia thì hắn cũng sẽ bị chú ý. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Có thể không có tâm hại người, nhưng mà tâm phòng người thì phải có. Đôi lúc, có những thứ đối với mình là bình thường, nhưng với kẻ khác thì lại là báo vật.

“Tiểu huynh đệ, nếu là trước đây, ta nhất định sẽ quyết định dẫn theo tộc nhân bỏ trốn, tạm thời lui tránh mũi nhọn. Đợi khi nào có đủ năng lực báo thù thì quay về. Nhưng mà bây giờ thì đã khác.”

“Tốt lắm, nếu tiền bối và Tư Mễ Gia tuân thủ bản tâm. Về sau, ta sẽ còn mang đến nhiều bất ngờ khác”

Trần Minh Quân cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng biết cái thứ gọi là Vấn Thiên Thạch này. Cái này có tác dụng cực lớn đối với tu sĩ chưa đột phá trường sinh giả. Có Vấn Thiên Thạch, tu sĩ có thể sớm tiến hành giao cảm với thiên địa, đến lúc cần đột phá lĩnh vực trường sinh thì đã tích lũy một lượng lớn cảm ngộ.

Nghe vậy, Trần Minh Quân không khỏi im lặng. Từng dòng suy nghĩ không ngừng lướt qua trong đầu. Hắn không chỉ phạm một hai sai lầm đơn giản. Có thể nói là từ đầu tới cuối đều là những sai lầm.

Chưa chờ hắn nói gì, Tư Mễ Ngã đã tự trả lời

Nói xong, hắn lại nói với những người còn lại

Trần Minh Quân vốn chỉ muốn giúp đỡ Tư Mễ Gia, cho Tư Mễ Gia lớn mạnh để quản lý Bắc Thành. Không ngờ, Tư Mễ Ngã còn suy nghĩ lớn hơn, muốn hắn thống nhất Thiên Yêu Giới.

“Chúa Công! Người đã là chúa công, không nên gọi thuộc hạ là tiền bối nữa. Làm vậy thì thuộc hạ sẽ phạm thượng, trong lòng không yên. Ngài cứ kêu thẳng tên thuộc hạ là được”

Lúc này, Tư Mễ Ngã cũng trở nên trịnh trọng. Hắn hơi lùi lại phía sau, làm động tác ôm quyền, nghiêm túc nói.

Đợi mọi người đều đã đứng lên. Trần Minh Quân liền nói tiếp.

“Thuộc hạ tham kiến Chúa Công”

“Không giấu gì tiểu huynh đệ. Con trai ta đã tìm thấy một viên Vấn Thiên Thạch trên đỉnh Thiên Thủ Sơn”

Khi biết Tư Mễ Ngã có được Vấn Thiên Thạch, thần sắc Trần Minh Quân cũng trở nên trịnh trọng hơn. Hắn biết, thứ này vô cùng quý giá. Cho dù là chủ nhân của một đế quốc vũ trụ cũng chưa chắc có được. Hắn nghiêm túc hỏi.

Quan trọng nhất là, Tư Mễ Ngã có thể dễ dàng đem Vấn Thiên Thạch ra giao cho hắn. Cái này nói rõ đối phương rất có lòng tin vào hắn. Nếu Tư Mễ Ngã biết hắn còn chưa phải linh sĩ nhất tinh thì không biết có thất vọng không.

Quả nhiên, không bao lâu sau, thần sắc Tư Mễ Ngã trở nên kiên định hơn, hắn trịnh trọng nhìn Trần Minh Quân rồi nói tiếp.

Cho nên, theo nhận định của hắn, muốn cải biến Bắc Thành thì chỉ có hắn là làm được. Nói đúng hơn thì chỉ có hắn là muốn làm cho Bắc Thành trở nên công bằng công chính. Người khác mà có sức mạnh thì chỉ muốn lợi dụng Bắc Thành để phục vụ cho bản thân.

Trần Minh Quân cười vui vẻ đáp

“Tạ chúa công” mọi người đồng thanh đáp rồi liền đồng loạt đứng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện giờ, Trần Minh Quân đã xuất hiện. Tuy hắn chẳng có tiếp xúc nhiều với đối phương. Nhưng chỉ cần nhìn thấy tiểu thanh loan nhận đối phương làm chủ thôi là đã đủ. Hơn nữa, sâu trong tâm can, Tư Mễ Ngã không thích nắm quyền. Càng không thích chuyện quản lý xã hội.

Tư Mễ Ngã thấy thần sắc của con trai mình thì liền biết nó đang nghĩ cái gì. Hắn liền giải thích.

Trong trường hợp ngộ tính cao, nói không chừng sẽ đạt được trạng thái thiên nhân hợp nhất trước khi cần đột phá trường sinh giả. Khi đó, việc đột phá thành trường sinh giả sẽ không còn bị kẹt do thiếu lĩnh ngộ nữa.

Tư Mễ Ngã vội đáp lời

Trần Minh Quân mỉm cười, tiến đến nâng Tư Mễ Ngã đứng lên và nói

Đứng ở đằng sau, Tư Mễ Thiên nghe cha mình nói vậy thì thần sắc không khỏi ngốc trệ ra. Không phải hắn kinh ngạc vì cha mình lại tiết lộ thông tin quan trọng. Hắn kinh ngạc vì hắn không nhớ chuyện đó. Chuyện do hắn làm, sao hắn có thể không nhớ. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, không lẽ cha mình định lừa gạt vì ân công này.

“Ta cũng xin nói thật với Tiền Bối. Đúng là ta không phải dân Bắc Thành. Nhưng ta cũng không cố tình tiếp xúc với Tư Mễ Gia. Hay nói đúng hơn là ta không có mưu đồ thứ gì của Tư Mễ Gia cả. Tuy nhiên, nếu tiền bối hỏi ta muốn gì ở Tư Mễ Gia, thì đúng là ta có một ý tưởng. Nhưng mà, trước khi nói cái ý tưởng này ra, ta muốn hỏi tiền bối một câu. Tiền bối dự định sẽ làm gì trong thời gian sắp tới?”

Nghe vậy, Tư Mễ Ngã càng mừng rỡ trong lòng. Hắn vội vàng hô lên.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có biết tại sao con trai ta lại bị đàn huyết đồng yêu lang bao vây không tha không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đến đây, Tư Mễ Ngã dừng lại một chút. Giống như tìm từ ngữ thích hợp cho những lời định nói tiếp theo. Trần Minh Quân không chen vào mà yên lặng đứng chờ. Nếu Tư Mễ Ngã nói vậy, tức là vẫn còn vế sau.

Sở dĩ hắn giàu tài nguyên tu luyện là vì thừa hưởng tài sản của cả một tinh cầu tu đạo. Chuyện như vậy không thể là chuyện mà ai cũng có thể gặp phải.

“Tiền bối, tại sao ngài lại nói chuyện Vấn Thiên Thạch cho ta biết?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đoạn, hắn trực tiếp quỳ một chân, lớn giọng hô lên

“Thuộc hạ tham kiến Chúa Công”

Liên tục nói mấy lần hai chữ “chuyện đó”. Nhưng Tư Mễ Thiên vẫn không biết nên hỏi thế nào. Không lẽ nói trực tiếp ra là “cha ơi, cha không nên lừa gạt ân công của nhà mình”.

Nghĩ thì nghĩ, hắn cũng không định nói ra. Mà lại nói, không phải hắn chưa bao giờ thu thuộc hạ. Nếu đối phương đã nguyện ý, hắn sẽ không từ chối. Hơn nữa, nhân cách của gia tộc này làm hắn rất hài lòng.

“Tiếp theo đây, ta muốn Tư Mễ Gia nhanh chóng tiếp quản Bắc Thành. Chuyện này ta sẽ không đứng ra mà chỉ âm thầm chỉ đạo. Nói cách khác, khi nào chiếm được Bắc Thành, người khác sẽ chỉ biết đến Tư Mễ Gia, không biết gì về ta.”

Trần Minh Quân bị kho tài sản khổng lồ của Hư Tôn Giả làm cho suy nghĩ bị ảnh hưởng. Nói cho dễ hiểu thì hắn bị tâm lý già nhàu làm cho suy nghĩ không theo kịp suy nghĩ của người nghèo. Đã bước lên con đường tu đạo thì có mấy ai dám nói mình giàu tài nguyên tu luyện cơ chứ?

Việc này cũng giống như bạn học lái xe. Khi đã biết lái xe thì bạn có thể thoải mái lái nhiều loại xe khác nhau. Miễn là các loại xe này có cùng nguyên tắc với nhau là được.

Mấy người ở sau cũng đồng thanh hô theo

“Mọi người cũng đứng lên cả đi. “

Hiện giờ, khi biết Trần Minh Quân không nói gì với thứ đó. Tư Mễ Ngã lại động tâm tư muốn nói ra. Tư Mễ Ngã không phải loại người luôn xem bản thân là nhất. Hắn đến từ một nơi vô cùng xa xôi, nơi mà hắn được giáo d·ụ·c và lớn lên trong một môi trường rất quy cũ.

“Kính xin ân công thu nhận!”

Nếu là trước kia, nói không chừng chính Trần Minh Quân cũng sẽ động tâm tư. Nhưng hiện tại, hắn là chủ nhân của một thế giới nhỏ. Việc tiến hành giao cảm với thiên địa không có khó khăn gì. Hơn nữa, cảm ngộ có được này cũng có thể được củng cố ở thế giới bên ngoài. Không bị ảnh hưởng gì cả.

“ n công! Ta muốn giao Vấn Thiên Thạch cho ân công. Đồng thời, Tư Mễ Gia cũng sẽ thần phục dưới trướng ân công. Chúng ta sẽ một lòng một dạ phò trợ ân công, giúp ân công sớm ngày thống nhất Thiên Yêu Giới.”

Nghe Trần Minh Quân nói xong, Tư Mễ Ngã đã biết hắn suy nghĩ nhiều rồi. Đối phương thật sự không có ý với thứ đó. Thậm chí, có thể là đối phương cũng không biết đến thứ đó. Lúc đầu, Tư Mễ Ngã có hơi xoắn suýt trong lòng. Tuy tâm lý đã chuẩn bị sẽ giao ra, nhưng lòng hắn vẫn có một chút cảm giác không cam.

Vừa nghĩ như vậy, lương tâm hắn chợt cảm thấy khó chịu. Tư Mễ Thiên không khỏi hỏi cha mình.

Nghe vậy, thần sắc Tư Mễ Thiên và mấy người phía sau chợt hiểu ra. Đây là lý do vì sao Thanh Liên Y cho thuộc hạ sưu hồn nhiều tộc nhân của Tư Mễ Gia mà vẫn chỉ hỏi về thứ thuốc kia. Nếu bà ta biết tới Vấn Thiên Thạch, bà ta làm gì còn quan tâm tới thứ thuốc kia nữa.

“Kính xin ân công thu nhận!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe câu hỏi này, thần sắc Trần Minh Quân có chút biến hóa. Hắn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chuyện đó còn có ẩn tình gì.

Sau khi suy nghĩ và cân nhắc tình hình, Tư Mễ Ngã liền đáp lời

Thế là hắn không đỡ đối phương dậy mà nghiêm túc nói

“Ừ, ta biết rồi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

CHƯƠNG 308: VẤN THIÊN THẠCH

“Con người ta có rất nhiều quy cũ. Đặc biệt là không ưa hành vi ỷ thế h·i·ế·p người, lạm sát bừa bãi. Một khi ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ không để yên. Nếu mọi người có thể chấp nhận được thì ta xin hoan nghênh.”

“Cha! Chuyện đó? Chuyện đó? …”

Sau khi lướt qua những ý nghĩ này, Trần Minh Quân liền quay lại chủ đề chính. Hắn ân cần nói với Tư Mễ Ngã.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 308: VẤN THIÊN THẠCH