Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thuận Thiên

Quân KaKa

CHƯƠNG 276: ĐỐI THOẠI CÙNG LÃNH HUYẾT THIÊN

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 276: ĐỐI THOẠI CÙNG LÃNH HUYẾT THIÊN


Lãnh Huyết Thiên đã chứng kiến thần thông của Trần Minh Quân vài lần. Nhưng lần nào hắn cũng phải kinh hồn bạt vía một phen mới có thể hoàn hồn lại. Tính ra thì lần này tốc độ phản ứng của hắn đã được xem là vô cùng nhanh rồi.

Sau giây phút lúng túng, Lãnh Huyết Thiên liền thành thật trả lời.

Nói cách khác, chỉ cần Lãnh Huyết Thiên nhận nhiệm vụ này. Hắn sẽ có cơ hội đi tiếp trên con đường tu luyện. Chuyện tu vi bị hạn chế sẽ không còn tồn tại.

Trãi qua thời gian dài sống trong khu tự giam. Càng nghe nhiều về Trần Minh Quân thì họ càng hiểu rõ con người hắn. Sau cùng, họ cũng đoán được tại sao bản thân lại được đối xử tương đối ôn hòa như thế.

Lãnh Huyết Thiên nghe xong, lòng cảm thấy đầy nghi ngờ. Nhưng chưa chờ hắn nói gì thì Trần Minh Quân bổ sung.

“Bổn tọa hỏi ngươi, ngươi có biết được lý do tại sao mình còn sống không?”

CHƯƠNG 276: ĐỐI THOẠI CÙNG LÃNH HUYẾT THIÊN

Trần Minh Quân thu biểu cảm thất vọng của Lãnh Huyết Thiên vào trong mắt. Phản ứng này rất đúng với những gì hắn đã suy tính. Thế là hắn liền cấp cho Lãnh Huyết Thiên một cơ hội.

Trần Minh Quân xuất hiện bên trong tòa tháp trung tâm. Đây là nơi mà hắn thường bế quan tu luyện. Hắn không định đi gặp từng người mà sẽ dùng sức mạnh thế giới chuyển dời bọn họ tới trước mặt hắn.

“Hãy nghe kỹ lời bổn tọa nói rồi hãy quyết định. Bổn tọa có một nhiệm vụ. Nhiệm vụ này sẽ cần ngươi phải dùng cả tính mạng để bảo vệ người cần bảo vệ. Thời gian thực hiện nhiệm vụ có thể là mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, hoặc là mấy chục năm. Chỉ cần tới khi kết thúc nhiệm vụ mà ngươi còn sống thì ngươi sẽ được trả tự do.”

Đúng như Lãnh Huyết Thiên suy nghĩ. Lúc này, Trần Minh Quân tiếp tục lên tiếng.

“Bổn tọa có cách đảm bảo các ngươi sẽ sẵn sàng c·hết để thực hiện nhiệm vụ. Bổn tọa cũng có thể không cần hỏi mà cưỡng ép làm thế. Nhưng bổn tọa không thích ép buộc. Ngươi nguyện ý thì nhận làm, không nguyện ý thì có thể sống cả đời ở khu tự giam” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng không ngờ rằng Trần Minh Quân chỉ giam lỏng họ. Cũng không có bất cứ hành vi n·gược đ·ãi hay t·ra t·ấn nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lãnh Huyết Thiên nghe xong thì cũng không cảm thấy vui mừng gì. Bởi vì hắn biết, Trần Minh Quân sắp nói ra chuyện chính rồi.

Nghe nói bản thân sẽ không bao giờ được tự do. Lòng Lãnh Huyết Thiên chợt lạnh lại. Bao nhiêu hy vọng ở trong giây phút này đều tự động tan biến. Thậm chí, hắn đã bắt đầu nảy sinh ý định t·ự v·ẫn cho xong.

“Tuy nhiên, chuyện các ngươi muốn g·iết bổn tọa thì không thể chối bỏ. Bổn tọa vì cảm thấy các ngươi làm vậy là xuất phát từ tranh đấu lợi ích, nên dự định sẽ giam lỏng các ngươi đến hết đời.”

Bao nhiêu năm phải tự mình giam giữ chính mình. Họ cũng đã học được rất nhiều thứ mới mẻ. Cũng không phải từ lúc sinh ra thì họ đã có địa vị cao cao tại thượng. Họ cũng từng là phàm nhân, cũng từng nhỏ yếu, cũng từng chịu đủ mọi cảnh bất công mà trưởng thành.

Hiển nhiên, Lãnh Huyết Thiên cho rằng Trần Minh Quân muốn hỏi hắn thông tin. Nhưng hắn nào có ngờ rằng, toàn bộ cuộc đời của hắn đều đã bị Trần Minh Quân xem qua rồi. Nếu Trần Minh Quân không biết thông tin gì thì Lãnh Huyết Thiên dĩ nhiên cũng không biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu nhân tham kiến Đại Nhân”

Hơn nữa, ở ngay trước mặt hắn có một bóng người đang ngồi. Khi Lãnh Huyết Thiên nhìn rõ diện mạo của người này, thân thể hắn không tự chủ được mà run lên, rồi vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Xin Đại Nhân cứ hỏi, nếu tiểu nhân biết gì thì tuyệt đối sẽ không dám nói sai nửa lời”

“Bổn tọa mang ngươi tới đây là có chuyện cần hỏi ngươi”

Hắn cũng tu luyện nguyên thần dựa vào tín ngưỡng. Do đó, khi không còn nguồn tín ngưỡng thì cũng không thể tu luyện ra kết quả gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Việc một lần nữa rớt xuống vị trí thấp kém đã làm cho họ tỉnh ngộ ra rất nhiều. Hiện giờ, nếu được tự do, họ chắc chắn sẽ không hành xử tùy ý như trước.

Trần Minh Quân giơ tay lên ngăn chặn đối phương tiếp tục dập đầu. Rồi không lạnh không nhạt nói.

Đồng thời, họ cũng cảm thấy may mắn. May mắn vì những lần nổi giận trong quá khứ của họ đã bị chút nhân tính còn lại chi phối. Nếu họ cũng hành động điên cuồng như mấy tên kia, chắc giờ này xương cốt của họ đã yên lặng ở sâu trong lòng đất rồi.

Lãnh Huyết Thiên không biết Trần Minh Quân mang hắn đến là có chuyện gì. Trong lòng vừa lo vừa sợ, nhưng lo sợ qua đi thì lại nảy sinh một chút chờ mong trong lòng.

Lãnh Huyết Thiên nghe có cơ hội tự do thì trong lòng bùng cháy hy vọng trở lại. Hắn vội dập đầu, miệng liên tục cầu xin.

Nói tới đây, Trần Minh Quân không tiếp tục nói gì nữa. Hắn sẽ cho đối phương tự suy nghĩ rồi đưa ra quyết định. Quyết định này là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Dù sao đó đối phương có hối hận hay muốn làm trái nhiệm vụ cũng là đều không thể.

Lúc này, tại khu tự giam bên trong căn cứ của Trần Minh Quân. Lãnh Huyết Thiên, Hổ Giang Thần và Liêu Đình Chiến đều đang ngồi tu luyện như mọi khi.

Tuy nhiên, khi họ đạt tới độ cao mới. Họ lại trở thành đối tượng mà họ ghét bỏ. Không thể không nói, quyền lực và cảm giác thượng vị giả là một thứ c·hất đ·ộc rất mạnh. Không phải ai cũng có thể vượt qua được cảm giác lâng lâng do c·hất đ·ộc thượng vị giả mang lại.

Trải qua thời gian dài sống ở nơi đây, giờ họ đã khá quen thuộc và không còn cảm thấy ảo não như trước. Bởi vì không có việc gì làm, họ chỉ có thể trường kỳ tu luyện. Thỉnh thoảng cũng có nói chuyện và chỉ dạy cho người làm tại khu tự giam.

Đang lúc Lãnh Huyết Thiên cảm thấy nhân sinh mù mịt, không biết khi nào mới có thể được thả. Tầm mắt của hắn bỗng trở nên r·ối l·oạn, giống như trời đất đảo lộn, vật đổi sao dời. Khi tầm nhìn của hắn bình thường trở lại, hắn thấy bản thân đã ở trong một căn phòng xa lạ.

Lãnh Huyết Thiên đang nhập định thì mở mắt ra. Ánh mắt lóe lên vẻ chán nản. Hắn lắc đầu cảm thán trong lòng. Trình độ nguyên thần của hắn đã không có chút tiến bộ nào trong hơn 3 năm qua. Cái này là vì tín đồ của hắn trên cơ bản là không còn lại một người nào.

“Thưa Đại Nhân, nếu tiểu nhân đoán không sai, sở dĩ đám người tiểu nhân còn sống, có lẽ là vì hành vi trước đây không quá tàn bạo và hiếu sát.”

Vừa không thể tăng trưởng tu vi, cũng không thể tăng trưởng nguyên thần. Có thể nói là vừa đói bụng lại vừa khát nước.

Lãnh Huyết Thiên nghe hỏi thì thần sắc không khỏi có chút lúng túng. Ban đầu, khi Trần Minh Quân bắt toàn bộ bọn họ về đây, rồi g·iết c·hết vài người, hắn cũng cho rằng tiếp theo sẽ tới lượt hắn.

“Nhưng mà … bổn tọa đem ngươi tới đây cũng không phải chỉ để thông báo cho ngươi biết về thời gian bị giam. Bổn tọa có thể tặng cho ngươi một cơ hội tự do. Chỉ là không biết ngươi có nguyện ý nhận hay không thôi?”

Còn về phần tu vi của hắn. Nó vốn đã dậm chân một chỗ từ trước khi hắn bị Trần Minh Quân bắt. Hắn đã dùng hết tiềm lực mà hắn tạo được ở giai đoạn khai huyệt. Cả đời hắn chỉ có thể là một Vệ Thần, tức là linh sĩ ngũ tinh, không thể mở thêm khí hải. Ít nhất thì theo hắn biết là vậy.

“Không lẽ … thời gian mình bị giam đã hết?”

“Ngươi đoán không sai, chính nhân tính của các ngươi đã cứu các ngươi một mạng”

Trần Minh Quân không quan tâm Lãnh Huyết Thiên đang suy nghĩ cái gì. Hắn thấy Lãnh Huyết Thiên hành lễ thì cũng không có miễn lễ cho đối phương mà lạnh lùng nói.

Trần Minh Quân nghe vậy thì mỉm cười. Đây cũng là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy khi quyết định giam lỏng họ. Sau đó, hắn nói tiếp.

Lãnh Huyết Thiên nghe vậy thì sâu trong ánh mắt thể hiện nét thất vọng rõ rệt. Chỉ là, ánh mắt thất vọng này chưa kịp lóe lên thì đã bị hắn cưỡng chế đè xuống. Hắn vội vàng đáp.

Thời gian dài về sau, họ bình tĩnh suy nghĩ lại. Kết hợp với hiểu biết của họ về những người đã bị Trần Minh Quân xử tử. Họ mới có thể đoán được đại khái lý do bản thân không c·hết.

Tất cả đều là kẻ thù sống c·hết. Ai cũng tham gia hành động m·ưu s·át Trần Minh Quân. Cho nên, không thể nào có chuyện Trần Minh Quân tha thứ cho họ vì nhất thời nảy sinh lòng tốt.

Trần Minh Quân hài lòng gật đầu, dù hắn không có thông tin gì muốn hỏi, nhưng thái độ của đối phương làm hắn rất hài lòng. Lúc này, giọng Trần Minh Quân nghiêm nghị lên.

“Tiểu nhân nhất định sẽ nguyện ý. Kính xin Đại Nhân ban ân. Kính xin Đại Nhân ban ân.”

Chỉ là, đứng trước một nhiệm vụ mà bản thân phải sẵn sàng hy sinh để làm. Lãnh Huyết Thiên không thể không cân nhắc cho kỹ. Lãnh Huyết Thiên không nghi ngờ câu nói của Trần Minh Quân. Hắn cũng tin Trần Minh Quân có cách để hắn phải tự nguyện hy sinh khi cần thiết trong lúc làm nhiệm vụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 276: ĐỐI THOẠI CÙNG LÃNH HUYẾT THIÊN