Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thuận Thiên

Quân KaKa

Chương 119: Văn hóa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Văn hóa


Vụ v·a c·hạm cũng dẫn tới nhiều người hiếu kỳ vây lại. Người chủ xe được Trần Minh Quân cứu liền tiến lên, dùng sức kéo những phần bị vỡ của chiếc xe kia ra. Sau một lúc thì cũng nhìn thấy một người toàn thân đẫm máu, hơi thở vẫn còn, nhưng dường như b·ị t·hương rất nặng.

Đột nhiên có tiếng la thất thanh vang lên. Trần Minh Quân xoay qua, hắn liền nhìn thì thấy một chiếc xe có 2 con truy phong thú kéo, tốc độ rất nhanh và đang lao thẳng tới chiếc xe chở hắn.

“Ông chủ xe, hãy giúp cậu ta băng bó v·ết t·hương ở bụng đi. Để chảy máu nhiều hơn thì cậu ta sẽ c·hết vì mất máu đấy” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu là Trần Minh Quân trước kia, chuyện này chắc chắn là hắn không từ chối. Cho dù là bây giờ, có lẽ nếu không có chuyện gì ràng buộc thì hắn cũng sẽ không từ chối. Nhưng bởi vì có sự ràng buộc, hắn muốn trước lúc trở thành linh sĩ thì sẽ không tiêu hao dương khí.

Sợ làm tổn thương La Ly, hắn cũng giải thích với cô. Tuy không nói rõ chi tiết, nhưng cũng nói là bản thân đang trong giai đoạn luyện võ, không thể tùy ý làm chuyện nam nữ. Võ sĩ trên hành tinh này cũng không phải chuyện gì lạ. Cho nên La Ly không có nghi ngờ gì. Đôi bên nói chuyện nhiều hơn thì hắn mới hiểu ra, hóa ra ở đây người ta nghĩ thoáng như vậy. Và La Ly cũng chỉ muốn cảm ơn hắn, cũng không có cái gì là lấy thân báo đáp, theo hắn cả đời gì cả.

Trần Minh Quân dùng thần niệm dò xét thương tích toàn thân người kia. Có thể thấy tên đó bị gãy mấy cái xương sườn, xương đùi phải và tay đòn tay phải. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g không có vấn đề gì, nhưng phần cơ thì bị dập không ít. Dù đối phương đã b·ất t·ỉnh do va đập, nhưng phần đầu hoàn hảo không gặp c·hấn t·hương gì nghiêm trọng.

Hắn cũng biết được tên của thiếu nữ, cô gọi là La Ly. Cha mẹ của La Ly q·ua đ·ời từ rất sớm. Một mình cô phải nuôi sống 3 đứa em nhỏ. Tiền lương từ việc làm công cũng không nhiều, nhà lại có 4 miệng ăn, nên cuộc sống của 4 chị em vô cùng cực khổ.

Sở dĩ hắn biết chuyện này là vì La Ly từng có đề nghị với hắn. Không sai, là chủ động đề nghị muốn cùng hắn làm chuyện nam nữ. Lúc đầu, hắn còn nghĩ rằng cô ta muốn lấy thân báo đáp hắn, cả đời theo hắn.

Vào buổi sáng của một ngày kia

Chính vì vậy mà La Ly rất xem trọng số tiền do Trần Minh Quân tặng. Hiện giờ, mỗi ngày cô sẽ trả tiền phòng cho Trần Minh Quân, đến khi Trần Minh Quân rời đi thì số còn lại sẽ là của cô.

Ở đất nước này, luật pháp rất là sơ sài và cơ bản. Quan chức của một thành có toàn quyền quyết định chuyện trong thành. Cứ cách một thời gian, họ chỉ cần nộp một khoản thu lên trên là được.

Người chủ xe có chút chần chừ, nhưng không quá lâu thì cũng gật đầu. Sau đó, theo hướng dẫn của Trần Minh Quân, băng bó lại v·ết t·hương ở bụng cho người kia.

“Vâng thưa võ sư đại sư”

Dù không thể so sánh với người bản địa, nhưng đã đủ để hắn hòa nhập vào cộng đồng. Đây là kết quả từ sự kiên nhẫn, nỗ lực cùng với khả năng học tập cực nhanh của hắn. Chính bản thân hắn cũng thấy rất bất ngờ với đầu óc của mình. Hắn suy đoán, có thể đây là kết quả có được khi sinh ra thần niệm.

Lúc Trần Minh Quân nhận thấy được tình huống, hắn đã sớm phóng ra khỏi xe, đồng thời còn kéo theo người điều khiển. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Khi nghe ầm một tiếng thì Trần Minh Quân và người chủ xe đã đứng yên ổn ở một bên đường.

Một phương diện khác cũng rất đáng chú ý. Ở nơi đây, phụ nữ gần như không có địa vị gì đáng nói. Chẳng những như vậy, họ còn phải tuân thủ đủ mọi phép tắc. Tuy nhiên, khá bất ngờ là xã hội này lại rất cởi mở chuyện nam nữ. Cũng không có đem trinh tiết ra làm cáng cân đo đếm phụ nữ.

Chỉ cần phụ nữ chưa chồng, đàn ông chưa vợ, họ có thể thoải mái quan hệ thân xác với nhau, miễn là đôi bên tình nguyện. Họ sẽ không nhận được sự phê phán của bất kỳ ai. Đàn ông lấy vợ cũng không có yêu cầu người mình lấy còn thân trong trắng gì cả.

Không biết vì sao hôm nay lại có người của Tung gia làm trái quy định. Với tốc độ di chuyển kiểu này, không phải chỉ làm trái một chút thôi đâu. Nhìn thảm cảnh của tên điều khiển bên phía Tung gia là biết. Cả người đã gần như nát bét, c·hết đến không thể c·hết hơn. Trong 3 con truy phong thú cũng đ·ã c·hết 2 con, chỉ còn 1 con đang hấp hối.

Trần Minh Quân đi xuống dưới lầu để ăn sáng. Nhà trọ thông thường sẽ bao gồm kinh doanh quán ăn. Mặc dù không giống kiểu khách điếm trong phim giang hồ, nhưng cũng không sai biệt lắm. Chỉ có điều, phong cách trang trí kiểu rất lạ, nửa kiếm hiệp, nửa hiện đại, lại pha tạp một chút dư vị đạo giáo huyền bí.

“RÉT RÉT …” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người nọ dừng xe lại, bước xuống xe, sau một vài thao tác thì một cái bậc thang được hạ xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tung gia, một trong 4 gia tộc lớn nhất của thành này. Địa vị không thua gì quan chức. Hơn nữa, Tung gia còn là gia tộc có lực lượng võ sư cường đại nhất trong thành. Mặc dù trong thành có quy định về tốc độ khi điều khiển xe thú kéo. Nhưng của người của bốn đại gia tộc thì ai dám có ý kiến.

Ở khoảnh khắc vừa rồi, người điều khiển xe đã nghĩ rằng mình c·hết chắc rồi. Không ngờ, đột nhiên có thứ gì đó kéo lấy y, đưa y ra khỏi xe và đứng vững ở mép đường. Nhìn lại thì y mới hiểu, vị khách nhân này là một vị võ sư. Hơn nữa, còn rộng lòng ra tay cứu mạng y.

Khi nhìn thấy trang phục của người kia, chủ xe chở Trần Minh Quân hô lên (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Minh Quân đưa tay ra, dìu đối phương đứng dậy rồi nói

Cứ như vậy, Trần Minh Quân ở nhà trọ này đã được 3 tháng. Ban ngày, hắn sẽ đi dạo quanh thành trấn để lắng nghe và quan sát. Ban đêm thì trở lại phòng trọ nghỉ ngơi. Thời gian này, thiếu nữ kia cũng thường xuyên đến nói chuyện cùng hắn. Dần dần, hắn cũng có thể bắt đầu giao tiếp bình thường với dân bản địa.

Sau một lúc hoảng hồn, người chủ xe quay lại, quỳ xuống trước mặt Trần Minh Quân

Trần Minh Quân gọi một cỗ xe thú ở gần nhất. Người chủ xe liền điều khiển truy phong thú đi đến chỗ Trần Minh Quân đứng.

“Khách quan, ngài muốn đi đâu?”

“Cái này …!!!”

Trần Minh Quân đang muốn nói cho chủ xe chở hắn đến Thư Đường thì một ý nghĩ bỗng nảy sinh. Hắn bèn nói

Sau khi dùng xong bữa sáng, Trần Minh Quân cất bước ra bên ngoài. Xung quanh những khu nhà trọ sẽ có rất nhiều người hành nghề chở thuê bằng xe thú. Xe thú được kéo bởi một con vật có phần thân giống ngựa, phần đầu như sư tử, cùng với đôi tai rất to. Đây là vật cưỡi rất phổ biến ở hành tinh này. Tên gọi của nó dịch ra có nghĩa là “nhanh như gió” có thể gọi là Truy Phong Thú.

“NHANH TRÁNH RA !!!”

“Không cần câu nệ. Trước hãy xem người bên kia ra sao rồi?”

Đồng thời, nếu có lệnh gì từ trên thì cũng phải tuân theo. Cho nên, quan là đúng, không có khái niệm quan làm sai. Tư tưởng về giai cấp và sang hèn vô cùng rõ ràng, nhất quán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một vụ v·a c·hạm xảy ra, cả 2 xe đều cùng lật nhào xuống đất. Cả 3 con truy phong thú cũng bị quật ngã theo, kêu la inh ỏi rồi nhanh chóng im bật lại.

Hiện tại, Trần Minh Quân đã có thể nói chuyện và hiểu rõ cách hành xử ở chỗ này. Mục tiêu tiếp theo của hắn là học chữ viết. Chỉ có một cách duy nhất để học chữ, chính là đến đăng ký học tại nhà thầy dạy chữ trong thành. Đây là một loại đặc quyền, chỉ có thầy dạy chữ mới được phép dạy. Ai dám lén lút dạy chữ cho người khác chính là tội c·hết. Người lén học chữ cũng sẽ chịu chung số phận.

Chương 119: Văn hóa

Chuyện mua bán người làm nô lệ là hợp pháp. Tội phạm có thể dùng tiền để chuộc tội, nếu là tội c·hết thì vẫn có thể dùng tiền để mua mạng của chính mình.

Cũng không thể nói cô tham lam. Thứ nhất, đây là được Trần Minh Quân chủ động cho cô. Thứ nhì, ở vị trí của cô, số tiền này sẽ nuôi sống 3 đứa em của cô trong thời gian rất lâu. Cho nên cô sẽ không vì sĩ diện mà từ chối ý tốt của Trần Minh Quân.

Người biết chữ sẽ có địa vị cao hơn người dân thường, chỉ đứng sau quan lại. Chính vì vậy, thầy dạy chữ rất được tôn trọng. Thường thì, trong một thành trấn chỉ có một người được phép dạy chữ. Kể cả quan chức của thành trấn cũng rất tôn trọng thầy dạy chữ. Bởi vì, thầy dạy chữ là do triều đình khâm duyệt và cũng chỉ có triều đình mới có thể phán tội.

Trần Minh Quân gật đầu, bước lên bậc thang, đi lên xe thú. Sau khi hắn đã ngồi yên vị, chủ xe lại thực hiện vài thao tác, từ từ thu cái bậc thang lại. Nhìn khá thủ công nhưng cũng rất hữu dụng.

“Được, khách quan xin hãy ngồi vững”

“Khách quan, xin mời lên xe”

Người chủ xe nói xong thì hơi kéo sợi dây điều khiển. Truy phong thú đã được huấn luyện kỹ nên lập tức liền bước đi. Tốc độ không nhanh không chậm, nhưng nhanh hơn so với đi bộ. Đây không phải vì truy phong thú không nhanh. Đây là vì quy định trong thành trấn.

“Quần áo của Tung gia, là người của Tung gia”

Về phần Trần Minh Quân, sau 3 tháng tìm hiểu, hắn đã biết được một vài đặc điểm văn hóa của đất nước sở tại. Trong đó, kỳ lạ nhất là chuyện người ta không có khái niệm về họ, chỉ có tên. Gia tộc cũng có một cái tên, tên của gia tộc.

“Làm phiền chở tôi qua khu nhà nghèo ở Nam Thành”

“NGUY HIỂM !!!”

Trần Minh Quân dò xét xong thì nói với người chủ xe.

Nói như vậy không có nghĩa là thầy dạy chữ muốn làm gì thì làm. Nếu thầy dạy chữ dám làm càng, quan chức có thể báo lên trên, chỉ cần bị định tội, thầy dạy chữ sẽ bị thay thế và bị xử tội.

Trần Minh Quân ngồi trên xe, thả lỏng tâm tình, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Hắn không dùng thần niệm quan sát mà dùng mắt mình. Chiếc xe đi qua từng đoạn đường, từng dãy nhà. Kết hợp với tiếng bước chân lộc cộc của truy phong thú không khỏi làm người ta có cảm giác bình thản.

Tuy nhiên, Tung gia bình thường rất điệu thấp. Xưa nay hành xử rất bình dị. Không tùy ý làm trái các quy định, kể cả họ có thể nhưng vẫn không làm.

“ẦM”

“Cảm ơn võ sư đại nhân đã cứu mạng!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Văn hóa