Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62
Bước chân Bạch Trú không tự giác tăng tốc, lúc cách Kỷ Phồn Âm chỉ có mấy bước, cậu ta lại trông thấy một người đàn ông khác vượt lên trước dùng cánh tay ngăn cản Kỷ Phồn Âm.
Cậu ta tuyệt đối không thể hẹn Kỷ Phồn Âm được nữa.
Cô nở nụ cười với Bạch phu nhân: "Em gái gây cho phu nhân không ít phiền phức, tôi muốn tặng cho ngài một món quà coi như là bồi lễ để xin lỗi, xin hỏi đưa đến chỗ nào thì có người nhận thay vậy?"
"Được, ngày mai tôi sẽ đưa qua." Kỷ Phồn Âm ghi lại, chuẩn bị ngày mai sẽ gửi phần hợp đồng kia qua cho Bạch phu nhân xem thử một cái.
Hai người đi đến gần Bạch phu nhân, Bạch phu nhân nhìn hai người bọn họ một cái, khẽ cười: "Chương Ngưng, còn cả... Kỷ tiểu thư."
"Với mấy đứa trẻ con thì may ra, tớ cũng không phải bạn cùng lứa tuổi với bọn chúng." Chương Ngưng dùng ngón tay cái so sánh, "Mặc dù qua lại không nhiều, nhưng nếu theo bối phận tính toán thì Bạch Trú có khi phải gọi tớ một tiếng dì đó?"
Lần đầu tiên, Kỷ Phồn Âm nói là "Người thực vật" ; lần thứ hai, Kỷ Phồn Âm nói là "Mười tỷ" .
Bạch Trú nhìn bóng lưng Kỷ Phồn Âm.
"Nếu quả thật có loại người như vậy thì cô ta hoặc là một kẻ phạm tội, hoặc là phú hào số một số hai toàn cầu." Bạch phu nhân giúp cậu ta giải đáp.
Bạch Trú giật cả mình.
Nét mặt người đàn ông có chút kinh ngạc nhìn cậu ta một cái: "Bạch thiếu?"
Kỷ Phồn Âm quay đầu đi, trong mắt chứa đựng vui vẻ dựng thẳng ngón tay lên với Chương Ngưng rồi thở dài một tiếng.
Lời này nghe có vẻ không đúng lúc lắm, nhất là trong lúc xã giao dễ dàng làm giảm đi độ thiện cảm.
Bạch Trú phiền chán đẩy cái tay bà ta duỗi về phía cậu, giống như muốn trấn an, sau đó nhanh chân đi về phía của Kỷ Phồn Âm.
... Và cũng có thể là khách hàng của Kỷ Phồn Âm.
Lúc rời khỏi chỗ của Bạch phu nhân đi theo hướng mà Chương Ngưng vừa rời đi, Kỷ Phồn Âm có nhìn thoáng qua Bạch Trú đứng ở sau lưng Bạch phu nhân cách đó không xa.
"... Không phải." Bạch Trú nhíu chặt lông mày phủ nhận, "Con chỉ muốn hỏi một chút xem mấy người vừa rồi nói cái gì mà thôi."
Đã không thể lấy cớ "Thế thân" nữa rồi...
Cô đã bắt đầu chuyển hướng sang phương pháp kiếm tiền khác, có phải bởi vì đã cảm thấy phiền chán với công việc hiện tại, nên đang muốn chuẩn bị để thoát ly rồi hay không?
Ngay sau đó, ánh mắt Bạch phu nhân lại một lần nữa nhìn lại lên người Kỷ Phồn Âm, tỉ mỉ quan sát nét mặt Kỷ Phồn Âm: "Các cô đúng là có vẻ ngoài rất giống nhau... . Xin lỗi, tôi không thích người Kỷ gia lắm."
Lúc rời đi, cậu ta tựa hồ nghe thấy ở đằng sau là tiếng thở dài nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy của Bạch phu nhân.
Nhưng Bạch Trú lười suy nghĩ, lười mềm lòng với cái gia đình đã vỡ tan nát này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con đã gặp một đứa con trai khác của ông già rồi, bên mẹ thì sao?" Bạch Trú lạnh lùng nói, "Dự định lúc nào c*̃ng dẫn đi gặp một lần đây, gọi một tiếng ‘cha nhỏ ' hay là 'em trai', 'em gái' ?"
"Kỷ Phồn Âm?" Bạch phu nhân giơ chén rượu nhẹ nhàng nhíu mày, con mắt xinh đẹp của bà khẽ liếc lên phía trái, giống như là đang nhớ lại cái gì, "A... Tôi nhớ ra rồi, Kỷ Hân Hân có một người chị sinh đôi, chính là cô?"
Bạch Trú đột nhiên nhớ tới một câu mà Kỷ Phồn Âm từng nói qua.
Như vậy, nói cách khác, Kỷ Phồn Âm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Bạch phu nhân nhìn con của mình một cái: "Chuyện trên phương diện làm ăn. Cô ta và Chương Ngưng cùng nhau hợp tác xây dựng Studio truyền hình điện ảnh, danh tiếng rất lớn, ngay cả mẹ cũng từng nghe người ta nhắc qua. Có lẽ chỉ cần mấy năm nữa là có lẽ sẽ có thể trở thành một cây trụ rắn chắc trong ngành."
Ánh mắt sáng như tuyết của Chương Ngưng vẫn luôn tập trung vào cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì cuộc nói chuyện của hai người không muốn bị người khác nghe thấy nên hai người chỉ ghé vào lỗ tai của nhau thì thầm mấy câu, dù có buồn cười đến mấy thì c*̃ng rất khắc chế, không đầy một lát là cũng kết thúc.
"Chào ngài." Kỷ Phồn Âm cười vấn an, "Lần đầu gặp mặt."
Chương Ngưng hắng giọng: "Vậy Bạch phu nhân có biết cậu không?"
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Phồn Âm không thể thành công thực hiện kế hoạch lén lút về nhà của mình.
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Nhưng thật ra chọc ghẹo cậu ta cũng rất thú vị."
Bạch Trú không nhìn anh ta, trong mắt chứa lệ khí nhìn chằm chằm vào Kỷ Phồn Âm: "Kỷ Phồn Âm, cô nói đi. Anh ta và tôi, cô chọn ai?"
Nói cho cùng, quan hệ của Kỷ Phồn Âm và cậu ta cũng chỉ được xây dựng từ một thứ ―― tiền.
"Thật là sợ, cậu phải bảo hộ tớ nhé." Kỷ Phồn Âm giả vờ sợ hãi.
"Em gái tớ lâu không về nhà như vậy, tớ và nó có bộ dạng giống như nhau đến vậy, chắc là cậu ta tự tưởng tượng ra rồi." Kỷ Phồn Âm mặt không đỏ tim không đập nói một câu.
Bạch Trú còn không biết tên của anh ta, chỉ biết là anh ta là một đạo diễn.
Chương Ngưng quay đầu lại nhìn Kỷ Phồn Âm dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, lại nhìn Bạch Trú.
"Studio? Kỷ Phồn Âm làm á?" Bạch Trú lập tức đã nhận ra trọng điểm, "Có kiếm được nhiều tiền không?"
Bạch Trú biết ánh mắt mẹ ruột của mình cao như thế nào.
Bạch phu nhân lập tức cười nói: "Nhưng mà nếu là người Chương Ngưng mang tới thì ý nghĩa không giống rồi."
Đó giống như là liều thuốc hay duy nhất giúp cậu ta trốn tránh cái gia đình đầy đau đớn này.
"Chỉ là tính cách quá xấu." Kỷ Phồn Âm bổ sung.
"Cậu ta hiện tại ‘thích' tớ cũng giống như lúc trước ‘thích' em gái tớ vậy." Kỷ Phồn Âm nói, "Cậu cũng không cần phải kinh ngạc như vậy, tình cảm người trẻ dễ thay đổi như thế nào, chẳng lẽ cậu không biết sao?"
"Với ai?"
Sao Bạch phu nhân có thể bỏ lỡ biểu tình này của cậu ta chứ: "Lại có khó khăn trắc trở gì rồi à?"
"..." Bạch phu nhân nhẹ nhàng nói, "Bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến con. Con riêng ba của con bên kia c*̃ng tuyệt không có khả năng đụng vào bất kỳ vật gì thuộc về con."
Chương Ngưng c*̃ng cười theo, cô dùng ngữ khí trêu chọc nói: "Cậu thật là xấu."
Dáng người và khuôn mặt nổi bật của Bạch Trú ở trong số những người ở đay quá dễ tìm, Chương Ngưng rất nhanh đã phát hiện ra cậu ta: "A, thấy Bạch Trú rồi. A... có phải là cậu ta đang nhìn cậu hay không?"
"Vị này là đối tác làm ăn của cháu, Kỷ Phồn Âm." Chương Ngưng lập tức giới thiệu.
Chương Ngưng nói nhìn thấy người quen biết khác, Bạch phu nhân gật gật đầu nói là hẹn gặp lại, duy chỉ có Kỷ Phồn Âm còn đứng đây không nhúc nhích.
"Con gần đây dùng tiền có hơi nhiều rồi đây." Bạch phu nhân dùng giọng nói giống như là nói chuyện phiếm.
Chương Ngưng tức giận đẩy bả vai Kỷ Phồn Âm, ánh mắt thuận thế nhìn quanh toàn trường: "Nói đến, hình như tớ có trông thấy Bạch Trú c*̃ng đi theo bọn họ, từ nhỏ cậu ta đã đẹp mắt, lớn lên c*̃ng không thay đổi là bao, nhìn thật là cảnh đẹp ý vui."
"Vậy chúng ta đi thôi." Chương Ngưng nhấc cái cằm lên, "Đừng sợ, tớ và Bạch phu nhân cũng có chút quan hệ với nhau."
Kỷ Phồn Âm một tay cầm Champagne, một nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay bên kia: "Ừm, thật là lợi hại."
Bạch Trú chỉ quét mắt nhìn anh ta một cái, hoàn toàn không có ý chào hỏi, cậu ta chuyển hướng sang Kỷ Phồn Âm: "Tôi có lời muốn nói với cô."
Chương Ngưng lại có chút muốn cười: "Bảo bối, cậu đừng đùa tớ, tớ cảm thấy ánh mắt Bạch Trú nhìn cậu chằm chằm như sắp bốc lửa đến nơi rồi ―― cậu thật là nhẫn tâm, một ánh mắt cũng không cho cậu ta được sao?"
"Cũng hợp lý." Chương Ngưng sờ môi suy tư, "Yêu đương mấy đứa thanh niên ngày nay thật là phiền toái, không kết hôn thì cũng không ổn, nhưng tớ thấy cậu có vẻ cũng không hứng thú lắm."
Hiện tại, giờ phút này, Bạch Trú chỉ muốn đi đến bên cạnh Kỷ Phồn Âm, nghe cô nói chuyện. Dù chỉ nhìn cô ở trong phòng bếp nấu cơm, ngồi trước máy vi tính chơi game, hay là tựa ở trên ghế sa lon đọc sách, tất cả đều rất tốt.
Bạch Trú trầm mặt ba chân bốn cẳng tiến lên, cưỡng ép chen vào giữa hai người mới nói được mấy câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sẽ không quá nhiều, nhưng có thể làm thành công, hẳn là cũng là nhân tài mới nổi." Bạch phu nhân bình phẩm một câu.
"Còn để ý như vậy làm cái gì?" Bạch phu nhân giơ chén rượu thoáng quay sang nhìn cậu, lãnh lãnh đạm đạm hỏi một câu, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời, "Yên tâm, không có liên quan đến cô bạn gái nhỏ kia của con đâu."
"Cậu không biết con của bà ấy là người theo đuổi em gái tôi sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại, "Tôi còn tưởng rằng người người ở trong ngành của cậu đều thích nói chuyện bát quái cơ chứ."
Kỷ Phồn Âm vừa mới buông bộ đồ ăn xuống, Chương Ngưng liền như cơn gió từ xa xa bay tới xuất hiện ở trước mặt của cô: "Lại đây nào, bảo bối, chúng ta qua bên kia chào hỏi vài câu đi."
Kỷ Phồn Âm nhíu mày.
Bà ta nói cực kì ngay thẳng, điệu bộ vừa cao cao tại thượng mà vừa tao nhã.
Trên mặt người đàn ông là một nụ cười vô hại, nhưng Bạch Trú còn nhớ rõ người này.
"Cậu ta nhìn cậu, chắc chắn luôn." Chương Ngưng khẳng định nói.
"Nhỏ ――?" Bạch Trú niệm một chữ liền hiểu được người mà Bạch phu nhân nói đến là Kỷ Hân Hân, cậu ta khẽ dừng lại nhíu nhíu mày.
Ngày đó, vào buổi tối mà cậu gặp đứa con riêng kia, kẻ làm cho Tống Thì Ngộ đố kị, dùng một tiếng cười liền khiến cho toàn thân Bạch Trú rợn cả gai ốc.
Cậu ta vẫn luôn nghĩ, nếu như Kỷ Phồn Âm không phải vì Tống Thì Ngộ, mà là vì tiền mà đi làm thế thân cho Kỷ Hân Hân thì rốt cuộc vì sao cô lại cần nhiều tiền như vậy.
Hai người nhìn nhau ước chừng một giây đồng hồ, sau đó Kỷ Phồn Âm là người đầu tiên vân đạm phong khinh dời ánh mắt đi.
Nhìn ba người phụ nữ nói cười nhẹ nhàng hồi lâu cuối cùng cũng rời đi ―― chung quanh không ai đi lên xen vào ―― Bạch Trú uống một hơi cạn sạch chenns rượu trong tay, lúc để ly xuống lập tức tiến lên tìm mẹ của mình: "Vừa rồi ba người đã nói cái gì vậy?"
Bạch phu nhân dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một cái, nhàn nhạt báo ra tên một công ty. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..." Chương Ngưng lập tức nhận ra có chỗ không đúng, "Biểu tình này là có ý gì thế?"
Bạch Trú hỏi hai lần.
"Có người thiếu nợ tận mười tỷ sao?" Cậu ta tự lẩm bẩm hỏi.
Bạch phu nhân giống như bị đâm một cái, dừng chớp mắt một cái, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài: "Bạch Trú."
Vừa mới dứt lời, cô liền cười đến mức mềm nhũn cả eo gục vào bờ vai Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm đã quá quen với cách cư xử kỳ lạ của mấy kẻ có tiền, nên nội tâm cô cũng không có một chút dao động nào, chỉ mỉm cười không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ còn quan tâm con dùng tiền thế nào à?" Bạch Trú hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, "Mẹ rảnh vậy sao?"
Mẹ Bạch Trú chắc chắn là biết Kỷ Hân Hân, dù sao thì Bạch Trú cũng vì Kỷ Hân Hân mà muốn c·h·ế·t muốn sống đòi đến đại học Lâm Hồ học, trước đó còn bị cha mẹ cấm đi đến Paris với cô ta.
...
Chương 62
Có Chương Ngưng ở giữa làm cầu nối, Bạch phu nhân cũng không đến mức không nể mặt mũi, ba người lễ phép nói chuyện với nhau một hồi xong liền ăn ý kết thúc chủ đề.
Kỷ Hân Hân giỏi như thế nhưng ở trong mắt Bạch phu nhân căn bản không có thứ tự xếp hạng, mặc dù nàng trên miệng không nói, nhưng trong lòng Bạch Trú hiểu rất rõ ràng.
Nếu như cái Studio truyền hình điện ảnh của cô ta có thể kiếm được rất nhiều tiền, Kỷ Phồn Âm sẽ còn tiếp tục làm công việc trên cái phần mềm nhỏ kia sao?
Kỷ Phồn Âm không nói gì.
Giọng nói kia tựa như đang hời hợt nói "Món ăn trong bữa tiệc tối hôm nay bỏ hơi nhiều muối”.
Nhưng mà Kỷ Phồn Âm cảm thấy bởi vì Kỷ Hân Hân mà mình ở trong mắt Bạch phu nhân đã sớm mất đi ấn tượng tốt ban đầu rồi nên cô cũng không cần thiết phải để ý chi tiết này, không bằng đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Phồn Âm suy tư một lát, sau đó lắc đầu: "Chắc là không biết."
"Thật á?" Chương Ngưng kinh ngạc mở to hai mắt.
"Bạch thiếu, tôi họ Sầm, Sầm Hướng Dương." Người đàn ông lập tức nói tiếp, anh không kiêu ngạo không tự ti đứng tại chỗ, mang trên mặt một nụ cười vô hại, "Cửu ngưỡng đại danh... . Nhưng mà tôi chính là người đã đến trước và cũng muốn nói chuyện với Kỷ tiểu thư, không cần quá lâu, Bạch thiếu có thể nén lại rồi chờ một lát được không?"
Chương Ngưng nói: "Phu nhân Bạch gia."
"Bảo bối, ánh mắt chân thật và tự tưởng tưởng tớ cũng có thể phân biệt được." Chương Ngưng ý vị thâm trường cười, "Người cậu ta nhìn chính là cậu, không phải em gái của cậu."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.