Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108
Trần Vân Thịnh hơi cụp mắt xuống để lắng nghe, chờ đợi cô nói câu kế tiếp.
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nhìn cậu một hồi, nét mặt không có thay đổi, chỉ nói: "Em ở chỗ này chờ chị một lát." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ngẩng đầu một cái, Kỷ Phồn Âm quả nhiên đang khoanh tay dựa vào cửa cười không ngừng.
―― cần bọn mày để làm gì!
Hai tay của cô chen vào khe hở giữa eo và cánh tay của cậu, cho nên chỉ ôm được eo của cậu.
Trước mắt Trần Vân Thịnh lập tức tối sầm lại, cảm giác giống như là sau một thời gian vất vả cuối cùng cũng đã lấy được phần tiếp theo của trò chơi chiến lược mà mình đã mong đợi từ lâu, kết quả vừa mở màn thì lựa chọn đầu tiên đã là lựa chọn cái c·h·ế·t.
Cậu không ngừng bước mà trực tiếp nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói của Kỷ Phồn Âm ở bên kia hỏi cậu: "Sao lại chạy vội như vậy, quên thứ gì à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
―― Kỷ Phồn Âm đã gọi điện thoại cho cậu rồi, vì sao cậu còn phải tới đây hỏi lại số di động của cô một lần nữa nữa?
Nhưng trước khi cậu kịp mở miệng, Kỷ Phồn Âm đã bước tới và ôm trầm lấy cậu.
Hành động đó làm cho Trần Vân Thịnh càng cảm thấy cơn tức giận ban nãy của Kỷ Phồn Âm là thật.
"Nửa năm trước chị gặp tai nạn xe cộ rồi hôn mê vài ngày, hiện tại thân thể của chị đã tốt hơn chưa? Có di chứng hay là không thoải mái ở chỗ nào hay không?" Trần Vân Thịnh hỏi.
Trong thời gian chờ đợi dài dằng dặc, lòng cậu tràn đầy nặng nề và hoài nghi.
Trần Vân Thịnh đỡ trán của mình, thở dài một hơi thật sâu, mở điện thoại ra tìm cái người trước đó đã thông báo cho cậu cách thức tham gia buổi gặp mặt fan hâm mộ của Kỷ Phồn Âm rồi gửi một tin nhắn qua.
"Vậy chị muốn hỏi em một chuyện trước." Kỷ Phồn Âm hơi hếch cằm lên nhìn vào mắt cậu, “Trước kia có phải chị đã nói với em là không được trao tấm chân tình quý giá của mình cho một phụ nữ xấu, có đúng hay không?"
Kỷ Phồn Âm nhìn cậu gật gật đầu, nụ cười trên miệng không có ý định biến mất.
Người ta bảo bạn nhắm mắt lại chính là muốn hôn bạn đó mà. jpg
Đây cũng là một thông lệ cũ giữa hai người bọn họ, Kỷ Phồn Âm hếch cằm lên ra hiệu cậu hỏi thẳng.
Kỷ Phồn Âm hỏi tiếp: "Dù vậy, em có muốn thử nhìn một chút hay không?"
Trần Vân Thịnh chạy chậm lại: "Em nhớ ra là em quên hỏi chị phương thức liên lạc."
"Vậy em đến đây đi, chị sẽ đưa cho em." Kỷ Phồn Âm nói.
―― cậu còn chưa trao đổi thông tin liên lạc với Kỷ Phồn Âm!
Trần Vân Thịnh lần đầu tiên cảm thấy hai bên cánh tay mình giống như là phế vật vô dụng, đến cả việc nâng lên hay là bất động cũng không thể quyết định được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đáp án xông ra khỏi yết hầu, cậu mới lấy lại bình tĩnh bổ sung: "Trước kia không phải em cũng đã nói như vậy rồi sao? Chị cũng nên mạo hiểm, không thể bởi vì nghĩ đến khả năng thất bại mà giậm chân tại chỗ, em không phải người như vậy."
Trần Vân Thịnh vô thức báo địa chỉ công ty ra, nhưng vừa nhấc mắt lên thì cửa xe đã bị đóng lại.
Trần Vân Thịnh quyết định dùng phép khích tướng với Thẩm Thích không phải là vì cậu bốc đồng, mà ngay từ đầu cậu đã muốn lý luận với Thẩm Thích rồi.
Sau khi Thẩm Thích nói xong, Trần Vân Thịnh lập tức hỏi có phải anh ta yêu Kỷ Phồn Âm hay không, Thẩm Thích đã thừa nhận.
―― nếu như Thẩm Thích không giữ lời hứa thì sao?
Trần Vân Thịnh có chút nản lòng nắm chặt mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, lòng bàn tay bị một thứ kim loại cứng rắn, lạnh buốt cấn lên.
―― mình thực sự có thể đợi đến ngày đó sao?
Trần Vân Thịnh c*̃ng không phát hiện được ra có gì đó không đúng, ồ một tiếng rồi liền ngoan ngoãn rời đi, tâm trạng còn có chút vui vẻ.
Một tiếng sau, đối phương trả lời, uyển chuyển nói rằng phương thức liên lạc của Kỷ Phồn Âm không tiện để lộ ra ngoài.
―― dù sao thì thân phận của Thẩm Thích cũng đã sáng tỏ, cậu cũng đã biết chân tướng, cho nên gần như những chuyện liên quan tới Kỷ Phồn Âm cậu đều có thể diễn dịch ra được.
Trần Vân Thịnh cảm thấy mình có vẽ đã nghe hiểu, nhưng hình như lại là nghe không hiểu.
Đó là loại dây chuyền tạo hình kiểu gì vậy, sờ tới sờ lui vẫn thấy thật là kỳ lạ.
Sau đó có thể là vì khát vọng quá sâu sắc, cậu đã không cẩn thận lỡ miệng nói ra ý nghĩ trong đầu mình.
Không phải Trần Vân Thịnh chưa từng chất vấn chính mình, nhưng đến cuối cùng, cậu lại thật sự từng bước bước vào thế giới của Kỷ Phồn Âm.
Nhưng sau khi khoảnh khắc đó trôi qua, nét mặt của Kỷ Phồn Âm lại khôi phục lại như bình thường, giống như kia chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Kỷ Phồn Âm giương lông mày lên, nét mặt có vẻ trêu chọc nhiều hơn là bất mãn: "Còn có lời muốn nói à?"
Nhưng sau khi nghe cậu hỏi xong, Kỷ Phồn Âm nãy giờ vẫn đang cười đột nhiên sửng sốt một chút.
Nhưng Trần Vân Thịnh vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, trên đường trở về cậu đã cố thu thập đủ sĩ khí, chờ đến khi Kỷ Phồn Âm nói chỗ dừng xe xong, cậu mới ngăn động tác tháo dây an toàn của cô.
Tiếng bước chân của Kỷ Phồn Âm dần dần tới gần, cô cười nói: "Cúi đầu."
―― Không đời nào đây lại là chìa khoá cánh cửa trước mặt.
Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn xuống, là một dãy số xa lạ.
Cho nên dù cho Kỷ Phồn Âm có dự định sẽ khuyên bảo cậu thì cậu cũng đều từ bỏ, cậu sẽ...
Trần Vân Thịnh ồ một tiếng, có chút thấp thỏm đứng ở bên ngoài cánh cửa, bộ mặt đáng thương nhìn bóng lưng của cô đi xa.
Nhưng không nhìn ra.
"Đúng vậy ." Kỷ Phồn Âm cười đáp lại.
"Có phải vừa nãy chị đã tức giận hay không?" Trần Vân Thịnh nhỏ giọng hỏi, lại đột nhiên chột dạ không biết mình làm sai ở chỗ nào, câu hỏi nghe khá là không chắc chắn.
"Tất cả đều ổn rồi." Kỷ Phồn Âm nói, "Nhưng chị nghĩ so với chuyện này, trong lòng em có lẽ sẽ có chút oán trách chị đấy."
Tinh thần Trần Vân Thịnh vẫn còn hơi hoang mang, nhưng thân thể lại rất thành thật, chỉ một giây sau đã thốt ra: "Đương nhiên!"
"Thử cái gì..." Trần Vân Thịnh vừa mới hỏi ra ba chữ, Kỷ Phồn Âm đã trực tiếp đóng cửa lại ngay trước mặt cậu.
Qua một hồi lâu, trong đầu Trần Vân Thịnh cuối cùng cũng đưa ra được một lời lý giải mà có lẽ người tỉnh táo đều đã nhìn ra được.
Trần Vân Thịnh suýt chút nữa cho rằng mình lại vô trí nhấn xuống lựa chọn c·h·ế·t thứ hai, lập tức muốn tìm một phương pháp nào đó có thể bù đắp.
Cảm tạ chính cậu vì đã từng cố gắng cho mục tiêu của mình.
―― lỡ như anh ta nói đúng, sẽ có ngày mình sẽ quên lãng, sẽ hối hận thì sao?
Trần Vân Thịnh c*̃ng cười theo: "Vậy coi như là phần thưởng đi, trước khi đi em muốn hỏi chị một vấn đề."
"Chị không phải là người xấu." Trần Vân Thịnh vội vàng đáp lại.
Trần Vân Thịnh tỉnh táo hỏi: "Nếu như anh thật sự cảm thấy như vậy thì cũng không cần phải tới gặp tôi. Chẳng lẽ anh cũng sẽ đi gặp tất cả những người mà chị ấy từng tiếp xúc sao?"
Trần Vân Thịnh ngơ ngác nhìn một cái: "Đây là cái gì?"
Trần Vân Thịnh mở to mắt nhưng không lập tức nhìn xuống ngực, ánh mắt của cậu rơi xuống khuôn mặt của Kỷ Phồn Âm trước, sau đó bình tĩnh nhìn nét mặt của cô, muốn phán đoán một chút xem sự l.ỗ m.ãng vừa rồi của mình có bị phát hiện hay không.
"Ôm thêm chút nữa?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại.
Trần Vân Thịnh có hơi thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không có gì không đúng hết, " Kỷ Phồn Âm nghiêng người tựa lên trên ghế ngồi nhìn cậu, "Mà là quá đúng."
Những hình ảnh, kế hoạch, lời kịch đã soạn sẵn trong đầu Trần Vân Thịnh bỗng chốc bị mấy chữ mở đầu của Kỷ Phồn Âm đập cho vỡ nát.
Trần Vân Thịnh không cảm thấy niềm yêu thích của cậu và tình yêu của cậu kém nhau ở chỗ nào.
Chí ít, không phải là tình cảm yêu thích giữa nam và nữ.
Trần Vân Thịnh vô thức muốn chạm vào ngực một cái, Kỷ Phồn Âm liền nói: "Bây giờ em có thể mở mắt rồi."
"Em thử xem." Kỷ Phồn Âm nói.
―― cậu vẫn luôn cho rằng Kỷ Phồn Âm không thích mình.
Trần Vân Thịnh cắn răng một cái, quyết định đáp lại: "Đúng."
"Chỗ chị có camera giám sát đó, đứa nhỏ ngốc."
Lý trí của Trần Vân Thịnh cho biết cậu mới đứng ở ngoài cửa khoảng hai phút, nhưng trong một trăm hai mươi giây kia, mỗi một giây đều vô cùng dài dằng dặc, tựa như lúc sắp tan học thì kim giây lại đột nhiên trở nên chậm đi vậy.
Là chìa khóa nhà cô ấy!
Cậu xuống xe, chạy về cái hướng đi mà Kỷ Phồn Âm vừa mới rời đi được mấy bước trước đó thì đột nhiên, cái điện thoại cầm ở trong tay cậu đột nhiên đổ chuông.
"Vì vậy dù chị thích em, chị cũng không biết về sau cái “thích” này sẽ đi đến bước nào." Kỷ Phồn Âm nói, "Nói không chừng kết cục cuối cùng sẽ vô cùng xấu xí, sẽ làm em hối hận."
"Ừm... Vì sao nhỉ?" Kỷ Phồn Âm từ chối cho ý kiến, buông lỏng cánh tay ra.
Chờ khi Trần Vân Thịnh đến thế giới này lên mạng tra một chút thì toàn cảnh vấn đề lại càng trở nên rõ ràng.
Không hổ là nữ hoàng.
Cô nói xong cũng quay người rời đi.
Cậu đương nhiên sẽ không nghĩ là Kỷ Phồn Âm muốn hôn cậu, nhưng trái tim cậu lại phủ nhận đi sự thật này.
"Bởi vì bắt đầu từ 'Yêu thích' sẽ có rất nhiều con đường mở rộng khác, " Kỷ Phồn Âm lơ đễnh nói, "Đại đa số đều không đi đến được 'Yêu' ."
Trần Vân Thịnh đã gửi một yêu cầu kết bạn trên WeChat cho cô, sau đó hỏi: "Chị vui như vậy sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu như đột nhiên biến thành một con c·h·ó trung thành đưa mắt nhìn chủ nhân của mình đi xa.
Trò chơi này chẳng những không thể tải hay khởi động lại, mà còn không có bất luận chiến lược nào.
Cậu cảm thấy đây là một câu hỏi hết sức bình thường.
Nếu như cậu có thể mang theo tấm lòng, hi vọng chờ đợi đến cái ngày mà sinh mệnh kết thúc mà c*̃ng không buông bỏ phần tình cảm này thì cậu có thể đi đến thế giới của Kỷ Phồn Âm.
Trần Vân Thịnh buồn bã nói: "Chị, hẹn gặp lại."
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Kỷ Phồn Âm đã lách qua tay của cậu tháo dây an toàn ra, cô mở cửa xe, thuận miệng hỏi một câu: "Em đang thực tập ở đâu?"
Trần Vân Thịnh đang do dự giữa việc lái xe về nhà và xuống xe đuổi theo Kỷ Phồn Âm hỏi xin phương thức liên lạc, nhưng sau đó cậu đã quyết định chọn cái sau.
Trần Vân Thịnh bỗng nhiên che kín khuôn mặt nóng hổi của mình, hai chân như nhũn ra ngồi xổm người xuống, từ trong cổ họng phát một tiếng kêu không thành tiếng.
Chương 108
Lúc cậu đếm tới hai trăm mười bốn giây, Kỷ Phồn Âm đã trở về.
Thế là khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trần Vân Thịnh và Thẩm Thích đã đánh cược với nhau.
Sau đó cậu nhận thấy có thứ gì đó sượt qua tóc gáy của mình, cuối cùng rơi vào trên cổ.
Trần Vân Thịnh cúi đầu thấp xuống.
Cậu nhìn qua cửa sổ xe, trông thấy căn biệt thự cách đó không xa.
Là quà sao? Với giá trị tài sản của Kỷ Phồn Âm, tặng cho cậu một căn hộ dường như c*̃ng không kỳ quái.
Trần Vân Thịnh không thể không dừng lại, dùng thái độ đoan chính mà cúi đầu nhận sai: "Vậy chị nói cho em nghe đi, vừa rồi em đã trả lời không đúng ở chỗ nào?"
Phải chăm chỉ kiếm tiền. Trần Vân Thịnh cầm vô lăng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đang định nổ máy xe, đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ lỡ một chuyện rất là quan trọng.
Trần Vân Thịnh nhìn chìa khoá rồi lại nhìn cái cửa đã đóng chặt, chân tay luống cuống lấy cái chìa khóa xuống, cầm ở trong tay nhìn.
Kết quả không biết câu nói nào lại chọc giận Thẩm Thích, anh ta nói: "Cậu cho rằng cậu có thể thích cô ấy bao lâu? Khi nào cô ấy biến mất khỏi cuộc đời của cậu, chẳng mấy chốc cậu sẽ sớm quên cô ấy thôi."
Cô thò đầu và bả vai ra từ sau bức tường, nháy mắt với cậu một cái: "Em nhắm mắt lại trước đi."
Giống như là... Dây chuyền?
Trong bộ phim “Bát chào gà linh hồn” có một câu nói như thế nào nhỉ.
Trần Vân Thịnh rủ mắt xuống nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu cô: "Vì sao?"
Sau khi Kỷ Phồn Âm đi ra mở cửa cho cậu, báo xong số điện thoại di động của mình, Trần Vân Thịnh mới hậu tri hậu giác phát hiện ra chỗ không đúng đó là gì.
―― là một chiếc chìa khoá buộc trên một sợi dây da.
Chỗ mà Kỷ Phồn Âm sống đương nhiên là một nơi cực kỳ sang trọng, lúc trước Trần Vân Thịnh cũng có thể mua mà không cần nhìn giá, nhưng hiện tại kinh tế của cậu mới vừa vặn cất bước, còn rất lâu mới mua được một căn nhà như thế này.
Nhưng c*̃ng không có địa chỉ, vậy thì thử cái gì?
Trần Vân Thịnh không tin nổi cầm chìa khóa lên nhét vào lỗ khóa dưới ổ khóa đã được mã hóa, giống như một phép thuật thần kì, cậu có thể thuận lợi nhét vào được, thậm chí chỉ cần vặn một cái là có thể mở cửa ra.
Quá trình đánh cược với Thẩm Thích kỳ thật diễn ra rất đơn giản.
Trần Vân Thịnh vô thức nhìn về phía cửa sổ căn biệt thự, nhưng không thể tìm thấy được bóng dáng của Kỷ Phồn Âm.
Ôm thêm chút nữa cũng đâu có sao. Cậu muốn.
Trần Vân Thịnh nghĩ như vậy, bèn cúi đầu nhìn lướt qua.
Trần Vân Thịnh làm theo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.