Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102
Sắc mặt Thẩm Thích chợt lạnh đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tinh thần nghiên cứu khoa học của Kỷ Phồn Âm lập tức bị câu nói này phát động, cô ngẩng đầu lên dũng cảm hỏi: "Vậy nghĩa là con người sau khi c·h·ế·t có thể đầu thai ư?"
Lông mi Thẩm Thích khẽ động, anh ta giương mắt lên nhìn Kỷ Phồn Âm: "Hai người xa lạ, cô sẽ gả cho Tống Thì Ngộ, nhưng cô c*̃ng sẽ không c·h·ế·t."
Kỷ Phồn Âm đắn đo một lát, cố gắng sửa lại câu nói của mình: "Cảm ơn... Nhưng cô ấy không phải là một nhân cách khác của tôi..."
Nhưng dòng nước chảy xiết, cô không thể tự mình bơi lên được, vùng vẫy một lát đã mất đi ý thức.
Cô bắt đầu chuẩn bị tài liệu để đăng ký chương trình thạc sĩ và tiến sĩ kết hợp cho mình.
"Cũng giống nhau mà thôi, " Lệ Minh Nguyệt nói, "Nhưng mà nghe thấy cô dùng loại giọng nói này để nói chuyện thật thú vị. Bác sĩ đang trấn an cô ta, tiếp theo cô ta sẽ không quấy rối cô nữa đâu, tôi sẽ bảo người ta giữ điện thoại di động của cô ta, cô cứ nghỉ ngơi đi. ―― đúng rồi, cô có định liên lạc lại với Trình Lâm không?"
Sau đó trong vòng mấy tháng, Kỷ Phồn Âm vẫn sống ở trong một căn phòng không mệt nhọc c*̃ng không đói khát, nhìn một Kỷ Phồn Âm khác dùng thân thể của mình sống một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Khi mà cô khôi phục ý thức thì đã là tháng mười hai, một Kỷ Phồn Âm khác ở trong cơ thể cô đã bắt đầu đại sát đặc sát.
"Tôi ở dưới lầu nhà cô." Thẩm Thích nói.
Nói chính xác hơn, khi Kỷ Phồn Âm giương mắt lên, trong phòng khách của cô ngoại trừ chính cô ra thì đã không còn lại một ai nữa rồi.
Cô không nhận ra được thái độ nói chuyện của mình đã thay đổi rất nhiều, không còn né tránh như lúc mới bắt đầu nữa, thậm chí đã có thể nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Thích để mà nói chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết câu nói này vì sao lại làm Thẩm Thích hài lòng, lúc anh ta xoay người lại trong mắt còn lưu lại một chút ý cười, thái độ so với lúc vừa tới đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Chương 102
"Không được!" Kỷ Phồn Âm lập tức lên tiếng, "Không phải cô ấy đã quyết định sẽ dùng mấy thứ này như thế nào rồi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Kỷ Phồn Âm bỗng nhiên mở hai mắt ra, bóng lưng tiêu sái quay người rời đi ở ngay trước mắt giống như được khắc sâu ở trong đáy mắt, nhưng khi dụi mắt thì thứ xuất hiện trong tầm mắt chỉ là bức tường treo một cái TV trong phòng khách.
Nhưng rõ ràng khi tỉnh lại ở trong thân thể của mình, Kỷ Phồn Âm lại không biết nên làm cái gì.
Thẩm Thích gật gật đầu: "Dù sao cũng phải nói, tôi mới là kẻ cầm đầu."
"Cô đã phát hiện." Thẩm Thích đi vào bên trong, thái độ thản nhiên giống như đi vào trong nhà mình.
Cô đột nhiên cảm thấy mất đi mục đích, quay trở lại ghế sô pha nằm xuống, nhìn như một con cá ướp muối.
Sau đó, một Kỷ Phồn Âm khác cuối cùng cũng tích lũy đủ năng lượng để trở về thế giới của cô ấy.
Trốn tránh không phải là vấn đề, đây là điều mà cô học được từ một Kỷ Phồn Âm khác.
"Được." Kỷ Phồn Âm lập tức đồng ý, sau đó lại có chút bất an nắm chặt ngón tay, "Gặp nhau ở đâu?"
"Cô ấy không phát hiện." Thẩm Thích nói.
Lệ Minh Nguyệt cười: "Ừm, cùng một ý nghĩa."
Trong di chúc có ghi rõ, nếu như cô ấy c·h·ế·t đi, cổ phần Studio sẽ được phân thành hai cho Chương Ngưng và Hạ Thâm tiếp quản, các tài sản khác thì ủy thác cho một luật sư nào đó bán đi tạo dựng hai hội ngân sách do cơ quan chuyên nghiệp quản lý, một phần để trợ giúp nghiên cứu khoa học, một phần để trợ giúp cho phim ảnh.
"..." Lệ Minh Nguyệt trầm mặc một lát, cô ấy hỏi, "Nhân cách của cô đã hoán đổi về rồi sao?"
Lần này giọng nữ đã tỉnh táo hơn rất nhiều: "Kỷ Phồn Âm?"
―― Rất nhiều thời gian? Đợi cô ấy?
Kỷ Phồn Âm mang theo phần dũng khí đối phương tặng cho trở lại trong thân thể của mình.
Kỷ Phồn Âm hắng giọng: "Hân Hân, cô ấy đã trở về, hiện tại là chị."
Cô đã quá quen thuộc với việc không làm gì và cũng không nói gì.
"... Chị?" Giọng nói của Kỷ Hân Hân khó có thể tin, còn mang theo một sự sợ hãi thật sâu, "Cô ta cho chị trở về rồi? Chị không c·h·ế·t?"
Vào lúc mà cô đang do dự không biết làm thế nào, điện thoại đột nhiên vang lên.
Kỷ Phồn Âm đang định mời anh ta vào trong, nhưng nghe thấy câu xin lỗi này bèn rủ mắt xuống: "Bởi vì anh là 'Thần' đúng không?"
Cô cảm thấy từ khi còn nhỏ mình gần như không giỏi bất cứ thứ gì, duy chỉ có một việc không cần cố gắng, thậm chí có thể làm theo bản năng giống như là hô hấp vậy.
Kỷ Phồn Âm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy ở trong một thế giới khác, anh và cô ấy cũng là người yêu của nhau sao?"
Kỷ Phồn Âm phản xạ có điều kiện rụt rụt bả vai, nhỏ giọng nói: "Để tôi suy nghĩ lại một chút, tôi sợ cô ấy gặp tôi thì sẽ khóc."
"... Bởi vì anh là thần, cho nên anh biết cô ấy nghĩ thế nào sao?"
Đó là một vài chuyện, một vài tri thức mà người bình thường, có lẽ dù có dành cả một đời cũng không thể biết đến.
Kỷ Phồn Âm lập tức hiểu ra, cô lập tức rủ con mắt xuống, cảm giác giống như hiện tại sự trừng phạt của thần đang chuẩn bị giáng xuống căn hộ rộng lớn xa hoa này vậy.
"Dù cô ấy không chấp nhận tôi cũng không sao." Giọng nói của Thẩm Thích từ phía trước truyền đến, "Tôi có rất nhiều thời gian, tôi có thể đợi cô ấy."
Cô hít một hơi thật sâu trước khi bắt máy: "Chào anh."
Nhưng đây là biện pháp xử lý sau khi "Kỷ Phồn Âm" của cái thân phận này c·h·ế·t đi.
Kỷ Phồn Âm bỗng nhiên mở mắt ra.
Nhưng thời gian nói chuyện rõ ràng vẫn đang tăng lên từng giây.
Kỷ Phồn Âm không cảm thấy mình có quyền lực để tự ý xử lý tài sản của đối phương.
Cái khó là không biết nên lựa chọn đi theo con đường nào, chọn chuyên ngành nào.
Lệ Minh Nguyệt nói đùa: "Tôi biết tính cách của cô không giống như một nhân cách khác, đến lúc đó tôi sẽ cho gửi vệ sĩ đến cho cô, không cần sợ."
Tuy tên của hai người giống nhau, nhưng năng lực xã giao thì quả thực là như hai thái cực.
"Alo?" Kỷ Phồn Âm nhỏ giọng chào hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Phồn Âm bận bịu đến tận đêm khuya, lúc cô khép máy vi tính lại mở điện thoại của mình ra, mới phát hiện bên trong có một loạt cuộc gọi và tin nhắn, số lượng nhiều đến mức có thể khiến cho bất kỳ một người nào mắc chứng sợ xã hội lâm vào khủng hoảng trong thời gian ngắn.
Kỷ Phồn Âm vô cùng phấn khởi nghĩ đến điều này, sau đó liền đi vào phòng làm việc tìm một máy tính nhập một mật khẩu do Kỷ Phồn Âm khác từng đặt.
Kỷ Phồn Âm vốn bị chứng sợ giao tiếp xã hội, lại thêm cả việc gần một năm chưa nhận điện thoại của ai, nên vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì toàn thân đã hơi run rẩy, sau một lát mới chạy ra ngoài kiểm tra điện thoại, cái tên hiển thị trên đó là Thẩm Thích.
Hiện tại Kỷ Phồn Âm vẫn còn sống, di chúc này đương nhiên cũng không cần dùng đến.
Kỷ Phồn Âm: "..." Cái này có hơi giống kỹ năng của một siêu anh hùng trong một bộ phim mà Kỷ Phồn Âm đã từng xem.
Sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng động lớn, sau đó liền biến thành người khác nghe.
"Cái này không cần dùng nữa, " Thẩm Thích nói, "Cô ấy đã để lại đồ cho cô, cô có thể tùy tiện dùng."
"Đó là vì phòng ngừa sau khi cô ấy đi, cô cũng không về được." Thẩm Thích thu hồi phong thư, đứng dậy, "Cô ấy không quan tâm đến số tiền này, chỉ là không muốn bị một vài người xấu lợi dụng mà thôi. Nếu để lại cho cô, cô ấy chắc chắn rất tình nguyện."
Ngay vào lúc Kỷ Phồn Âm đang vô cùng xung đột, một cuộc điện thoại đột nhiên xuất hiện, cô trượt tay, suýt chút nữa là ném di động lên trên laptop.
Kỷ Hân Hân có vẻ không ngờ được cuộc gọi lần này có thể kết nối, dừng một chút, sau đó mới lạnh lùng hỏi: "Cô biết tất cả rồi phải không? Nhìn thấy tôi không còn cái gì nữa, lần này có phải cô cảm thấy rất hài lòng hay không?"
"Không nói gì ư? Cô cũng biết chột dạ à?" Kỷ Hân Hân hung hăng hỏi.
"Tư tâm?" Kỷ Phồn Âm vô thức lặp lại một lần.
Cái ghế sô pha quý này mặc dù đắt tiền, nhưng nằm xuống nó mang đến cảm giác rất dễ chịu.
Sau đó đầu óc của cô lại bắt đầu suy nghĩ, tính toán về vấn đề các nguyên tố cuối cùng của bảng tuần hoàn rốt cuộc là nằm ở đâu.
Hơn nữa, những thứ đó đều là số tiền mà một Kỷ Phồn Âm khác dựa vào bản lĩnh mà kiếm được, cô không thể tiêu xài tùy ý.
Cái nhìn kia khiến cho Kỷ Phồn Âm hơi mất tự nhiên bất giác lui về sau một bước, cảm thấy giống như cặp mắt phía sau thấu kính kia đã nhìn thấu linh hồn của cô.
Kỷ Phồn Âm nghe ra giọng nói của cô ấy, nuốt một ngụm nước miếng, lễ phép chào hỏi người phụ nữ mạnh mẽ và cũng rất đáng được kính nể này: "Lệ tiểu thư, chào cô."
Kỷ Hân Hân: "..."
Nhưng Kỷ Phồn Âm nhìn phần di chúc này, đột nhiên có một suy nghĩ muốn dựa theo kế hoạch của đối phương để xử lý tài sản của cô ấy.
Lệ Minh Nguyệt dường như chỉ thuận miệng hỏi một chút: "Ừm. Còn có một việc, nếu như là một nhân cách khác thì tôi sẽ không hỏi, còn nếu là cô thì tôi sẽ thử hỏi một chút ―― cha mẹ cô đang trên đường tới đây chăm sóc Kỷ Hân Hân, cô có muốn tới nhìn cô ta một chút không?"
―― đó là di chúc mà một Kỷ Phồn Âm khác lưu lại, đồng thời cũng đã được công chứng.
Kỷ Phồn Âm cúi đầu suy tư: "Được thôi, xin gửi địa chỉ cho tôi."
Đối phương mỉm cười với cô, bên trong sự thờ ơ còn mang theo một chút bao dung và khích lệ.
Bởi vì đây là một cuộc điện thoại đã điên cuồng gọi tới cho cô mười lăm lần nhưng đều không được bắt máy, hơn nữa còn là của Kỷ Hân Hân.
Kỷ Phồn Âm không biết giải thích thế nào, chỉ đáp lại một tiếng “ừ” đơn điệu.
Bây giờ mới tốt nghiệp còn chưa đầy một năm, việc xin công việc đối với Kỷ Phồn Âm mà nói cũng không tính là quá khó khăn.
"Thế nhưng vẫn ngoại trừ Kỷ Phồn Âm?" Kỷ Phồn Âm thốt ra, sau đó mới phản ứng được, vội bịt kín miệng của mình, chính bản thân cô cũng có chút kinh ngạc.
Kỷ Phồn Âm: "...Chỉ là cô ấy không nghĩ đến phương diện kia thôi. Cô ấy chỉ cảm thấy anh rất giống một người bạn cũ của cô ấy."
Kỷ Phồn Âm nhìn một cái liền nhận ra đó chính là tài liệu di chúc mà một Kỷ Phồn Âm khác để lại, rõ ràng vừa nãy còn đặt ở trong thư phòng.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon sửng sốt một hồi lâu, chân tay luống cuống.
Không phải là lựa chọn quá ít, mà là cô có quá nhiều lựa chọn.
Sau khi cơ thể đã khôi phục lại hết tri giác, linh hồn của Kỷ Phồn Âm hình như vẫn còn lưu lại ký ức của lần trước, phản ứng đầu tiên chính là há mồm dùng sức hít thật sâu một hơi, giống như là sự phản kháng cuối cùng của một người ngâm nước sắp c·h·ế·t.
Sau khi chuẩn bị tinh thần, Kỷ Phồn Âm thốt lên: "Em vừa mới sảy thai xong, bụng không đau sao? Tốt hơn hết là đừng tức giận."
Chưa đến hai phút sau, Thẩm Thích đã tới, anh ta đứng ở cửa nhìn thoáng qua Kỷ Phồn Âm.
"Trên thế giới này loại người nào cũng có, " Thẩm Thích bình tĩnh nói, "Với tôi mà nói dù mọi người có làm như nào thì cũng giống nhau mà thôi."
"Cho nên khi em gái của cô mơ thấy một chuyện không nên mơ, " Thẩm Thích cụp hai mắt xuống, "Tôi đã vội vàng tìm kiếm cơ hội để Phồn Âm khôi phục lại, đến lúc tìm được thì chuyện ở đây đã xảy ra rồi. ―― cho nên tôi thử kết hợp hai chuyện này lại, để cô ấy vừa có thể khôi phục, c*̃ng đưa cô trở lại cuộc sống."
Mặc dù cô đã theo dõi hoạt động của Kỷ Phồn Âm khác trong một thời gian dài, mặc dù con mắt đã nhìn rất kỹ, nhưng đầu óc vẫn không thể vận động để điều khiển được hành động.
"Nhưng tôi không thể ngăn cản được tai nạn xe cộ của cô ấy." Thẩm Thích tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, ánh mắt có hơi hờ hững, "Lúc ý thức được điểm này, tôi đã không kiểm soát được."
Kỷ Phồn Âm vội vàng đứng dậy mở cửa tầng dưới cho Thẩm Thích đi vào.
Kỷ Phồn Âm nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm động viên chính mình.
"... Chính tôi c*̃ng có trách nhiệm." Kỷ Phồn Âm bất an x.oa n.ắn ngón tay của mình, "Nếu như tính cách của tôi có thể cứng rắn hơn một chút thì tôi cũng sẽ không tự bức mình đến tình trạng kia. Tôi vốn nên phản kháng từ lâu, có đúng hay không?"
Nhưng sau khi Kỷ Phồn Âm khác đi, những gì mà cô ấy lưu lại có thể nói là tất cả những gì cô cần.
Thẩm Thích không trả lời, anh ta giơ tay lên, giữa ngón tay kẹp một phong thư.
Kỷ Phồn Âm bàng hoàng thầm nghĩ.
Kỷ Phồn Âm chờ đợi một lát, thấy Thẩm Thích vẫn không có ý lên tiếng, bèn nhéo nhéo cổ tay của mình để có dũng khí mở miệng hỏi: "Vậy nếu như Hân Hân không nằm mơ thì sao? Gia đình bọn tôi sẽ ra sao?"
Phổi nhanh chóng được lấp đầy bởi bầu không khí trong lành, khiến cơ thể cảm thấy như được sống lại.
Khi nào mà đầu óc trống rỗng, cô sẽ tự động nghĩ đến những việc không hề có ý nghĩa.
Kỷ Phồn Âm cầm cái điện thoại như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, thực sự không biết nên bắt đầu trả lời tin nhắn hay cuộc gọi nào trước, càng không biết lúc trả lời thì nên nói như thế nào và làm thế nào.
Đột nhiên gia nhập một cuộc đối thoại đối với cô là một thử thách có độ khó quá cao.
"Đúng, ngoại trừ cô ấy." Thẩm Thích đáp lại rất tự nhiên, "Tôi cũng có thể có tư tâm, không phải sao?"
Thậm chí cô còn cảm thấy, nói không chừng mình còn biết rõ người này nhiều hơn Kỷ Phồn Âm kia một chút.
Sau khi nhảy sông, thật ra Kỷ Phồn Âm đã cảm thấy rất hối hận.
Đúng là chỉ cần có nhiều tiền thì mọi nguyện vọng đều sẽ được người khác xử lý thoả đáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Phồn Âm: "..." Suýt nữa thì quên mất, Kỷ Phồn Âm kia là vua xã giao.
Kỷ Phồn Âm do dự vài giây trước lựa chọn nhận hay không nhận, cuối cùng vẫn quyết định nhận.
Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng hít một hơi, nhớ lại xem rốt cuộc Kỷ Phồn Âm kia đã đối mặt với những tình huống cực đoan làm cho người ta nhức đầu đến thế nào, sau đó hơi lắp ba lắp bắp nói: "Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi từ từ nói."
"Không phải nhân cách hoán đổi..."
Thẩm Thích không trả lời cô.
Mặc dù biết năng lực kiếm tiền của một Kỷ Phồn Âm khác là không gì sánh kịp, nhưng giá của ghế sa lon này vẫn khiến cho Kỷ Phồn Âm hiện tại cảm thấy đau lòng.
Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể tiêu hết số tiền mà cô ấy kiếm được, ở không hết nhiều căn phòng như vậy, c*̃ng lái không hết những chiếc xe kia...
Kỷ Phồn Âm biết Thẩm Thích là ai.
Trong lần gặp đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng, Kỷ Phồn Âm lấy hết dũng khí nói lời cảm ơn với một Kỷ Phồn Âm khác.
Cô có chút xấu hổ sờ xuống cái ghế sô pha dưới mông, nhớ ra đây chính là một cái ghế số pha được một Kỷ Phồn Âm khác lựa chọn tỉ mỉ, mua về nhà với giá cực cao.
"Chào cô, Kỷ Phồn Âm." Thẩm Thích không dùng kính ngữ, " Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?"
Không thiếu tiền, lại không thiếu đầu óc, cô muốn đi chỗ nào cũng được.
―― nếu như trên đời này thật sự có thần, tôi chỉ cần ép buộc anh ta một chút thì chẳng những tôi có thể khởi tử hoàn sinh, mà còn có thể đùa giỡn với thần minh.
Thẩm Thích tiện tay kéo chiếc ghế bên người ra rồi ngồi xuống: "Tôi ở thế giới đó đã quen biết cô ấy rất nhiều năm."
"Bởi vì tôi thích cô ấy, cho nên tôi biết cô ấy nghĩ gì." Thẩm Thích nói.
"Alo?" Kỷ Phồn Âm ngờ vực gọi lại
"Dù sao thì anh..." Kỷ Phồn Âm nhỏ giọng nói, "Cái tên này cũng đã đủ rõ ràng rồi."
Nghĩ tới đây, Kỷ Phồn Âm đột nhiên đứng lên, cô đi thẳng đến phòng làm việc, kéo ngăn tủ ra, nhìn thấy một phong thư đặt ở bên trong đó, vị trí có thể nói là không hề có ý che đậy, chỉ vì muốn cho người ta mau chóng tìm được.
Kỷ Phồn Âm dựa vào ký ức, rót nước cho Thẩm Thích, sau đó ngồi cách một bàn, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Anh đến đây để nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đúng không?"
Đó là cô có thể học tập.
Tiếng hít thở của Kỷ Hân Hân trở nên nặng nề, còn càng lúc càng nhanh, không biết qua mất bao lâu, cô ta mới kinh hãi kêu lên: "Không thể nào! Cô chỉ đang muốn gạt tôi mà thôi, Kỷ Phồn Âm! Không phải cô đã c·h·ế·t rồi sao! Sao cô còn chưa c·h·ế·t chứ? !"
Lần này Kỷ Hân Hân còn trầm mặc lâu hơn, lâu đến mức Kỷ Phồn Âm phải lấy cái điện thoại ra nhìn xem cuộc trò chuyện có phải đã bị ngắt đi giữa chừng do tín hiệu không tốt hay không.
Lần này tờ di chúc cũng bị Thẩm Thích mang đi, thứ mà Kỷ Phồn Âm vừa mới tìm được, hạng mục công việc duy nhất mà cô chuẩn bị làm c*̃ng đã bị lấy đi mất rồi.
Anh ta ngừng lại, giống như là đang lâm vào trầm tư.
"..." Kỷ Phồn Âm nhanh chóng hiểu được ý của anh ta, nhưng cô không mở miệng ngắt lời.
"Tôi còn nợ cô một lời xin lỗi." Thẩm Thích đột nhiên nói, "Chuyện xảy ra với thân thể của cô, hơn phân nửa là trách nhiệm của tôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.