Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Tiết Đường không tin nổi vào tai mình nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian cũng không còn sớm, sau khi dọn dẹp bàn ghế, chuông vào tiết cũng vừa vang lên.

Đi một vòng đúng nghĩa là lượn khắp trung tâm, cuối cùng cô cũng tìm được quán.

Khóe mắt cô thoáng thấy cửa sau xe mở ra, một nam sinh cao ráo từ trong bước xuống.

Tiết Đường hỏi: “Tiết học có chỗ nào không hiểu à?”

“Vậy mời bạn vào trong ạ.” Anh lễ tân vừa dẫn đường vừa nói: “Bọn mình đã để dành sẵn cho bạn bàn có ánh sáng đẹp nhất luôn đó, chắc chắn bạn sẽ hài lòng.”

Không đến mức trùng hợp vậy chứ?

Tiết Đường đành bất lực quay đầu đi ngược lại, cô kéo môi cười khổ, tự giễu: “Chắc mình đi nhầm hướng rồi. Lần trước đi thang máy, lần này đi thang cuốn, vậy mà còn lạc đường.”

Đi thẳng một đoạn dài vẫn chưa thấy “Nồng Cay Gợi Vị Quán” đâu cả.

Ngoài trời không chỉ mưa to, mà còn có gió lớn.

Hôm đó là sáng thứ Hai đầu tuần, quay lại trường sau kỳ nghỉ.

“Ôi chà, chữ lớp phó viết đẹp ghê ta.”

À, ra là xe đưa đón người.

Tiết Đường cảm giác cả thế giới như đứng hình. Người kia vẫn chưa có động tĩnh gì, giống như còn chưa kịp phản ứng lại trước “sự kiện đũa bay”.

“Cái chiêu này chắc không phải tôi nhìn nhầm rồi ha?”

(Chuyến Didi mà nữ chính nói đến là dịch vụ gọi xe qua ứng dụng, giống như Grab, Be hay Uber bên mình.

Quay vlog khám phá quán ăn, Tiết Đường thích đi vào buổi trưa hơn, vì so với buổi tối thì khách sẽ ít hơn, quay thoải mái hơn.

Từ tầng hai lên tầng ba, Tiết Đường không nói gì, dự định đoạn này sẽ cắt đi lúc dựng clip.

“Bạn quét mã ở góc trái dưới bàn để gọi món nhé.”

Ví dụ như bây giờ, Tiết Đường đang đứng trước gương, cầm hai chiếc bông tai trông y chang nhau.

“Đương nhiên là được rồi ạ!” Đầu dây bên kia trả lời cực kỳ hồ hởi, “Quay video thì có gì đâu, thậm chí livestream cũng được luôn á!”

Nhưng cô không ngờ, người đầu tiên trong lớp gặp học sinh mới lại chính là mình.

Tiết Đường ăn cay khá tốt, bình thường đi ăn lẩu một mình, cô chỉ gọi nồi cay, trừ phi đi chung với người khác mới chuyển sang nồi lẩu uyên ương.

Trình Kim An hơi ngửa đầu: “Không, chỉ là có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra. Lớp phó nè, sáng nay cậu đối với tôi, sao cứ vừa lắc đầu vừa thở dài vậy?”

Tiết Đường không mấy quan tâm chuyện tám, bạn mới đến hay không với cô cũng chẳng khác biệt mấy, nên cũng không để ý nữa.

Fan của Tiết Đường cực kỳ thích xem series video khám phá quán ăn của cô, vì hai lý do: một là cô ăn rất có cảm giác, ăn uống gọn gàng; hai là đánh giá luôn thẳng thắn, thực tế, không bao giờ kiểu tâng bốc quá đà hay chỉ nói lời hay.

Vừa nói xong, cô đã lên đến tầng hai.

Didi Chuxing (滴滴出行) là ứng dụng gọi xe lớn nhất ở Trung Quốc, nên khi nữ chính nói “gọi một chuyến Didi” là kiểu: thôi hôm nay không chen tàu điện nữa, mình tự thưởng cho mình một chuyến xe cho sướng thân.

Tiết Đường cảm ơn rồi theo anh ta đến ngồi vào một chiếc bàn gần góc rẽ hành lang.

Tóm lại, “gọi Didi” = bắt xe công nghệ!)

Một tiết học trôi qua khá nhanh, bài mới còn chưa học hết.

“Chào bạn.” Tiết Đường hỏi: “Cho mình hỏi quán mình có cho quay video không vậy?”

Bước lên thang cuốn dẫn đến tầng bốn, cô mới quay lại ống kính, tiếp tục nói: “Hôm đó là ngày đầu tiên mình về lại thành phố Lân. Vừa xuống máy bay không lâu thì đi ăn luôn với bạn. Điều mình thấy đỉnh nhất ở quán này là quầy pha nước chấm ấy, siêu nhiều topping luôn. Lần đó mình không đói lắm nên ăn không nhiều, lần này quyết định gọi mấy món hôm đó chưa thử qua.”

Chạy lẹ đi là vừa.

Vừa đứng dậy đã nghe người bên cạnh gọi: “Lớp phó ơi, cho tôi hỏi cái này.”

Cô biết BBA (BMW, Benz, Audi), thật ra trước đây cũng không rành, sau này nhờ Hạ Cầm giảng giải mãi mới nhớ được chút ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Đường không rành xe, nhưng vừa liếc đã biết chiếc này chắc chắn rất đắt.

Ngay trước mặt cô, hai chiếc đũa như có phép thuật vậy, vèo một phát bay khỏi bàn.

Nhưng chiếc xe đó vốn dĩ đã giảm tốc từ trước, lúc đi ngang qua cô thì còn chạy chậm như rùa.

Tiết Đường nhấc nhẹ ô lên, nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe kia.

Còn cậu nam sinh kia thì… hoàn toàn không có tí xíu gì gọi là tiếc tiền, đi qua mấy vũng nước mà không thèm né.

“…Cảm ơn.”

Tiết Đường học cấp ba ở trường Nhất Trung thành phố, còn Trình Kim An là học sinh chuyển trường năm lớp 11.

Vẻ mặt kia như đang bối rối, lại như thật sự đang không hiểu gì đó.

Cô không đặt báo thức, một giấc ngủ kéo dài đến tận gần mười giờ sáng.

Tiết Đường theo phản xạ định tránh, đúng là cô có lùi lại hai bước thật.

Hôm đó cô về ký túc thay đồ trước rồi mới quay lại lớp.

Cô nhìn thẳng về phía trước. Nam sinh kia hơi nghiêng đầu, ánh mắt hai người lướt qua nhau giữa màn mưa tầm tã.

Một chiếc rơi xuống đất, chiếc còn lại thì như được lập trình sẵn, xoay vài vòng trên không rồi đáp thẳng vào áo khoác của một vị khách đang đi ngang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bình thường khi livestream, cô không trang điểm cầu kỳ, nhưng lúc ra ngoài quay video, phong cách của cô luôn chỉn chu hơn thường ngày một chút.

Nhưng lời “xin lỗi” còn chưa kịp thoát ra, một tiếng “hừ” đã vang lên từ đỉnh đầu cô, theo làn không khí tràn vào tai cô.

Một chiếc sedan màu đen, kiểu dáng khác hẳn mấy chiếc cô thường thấy trên đường.

Ít nhất thì cái logo xe kia, cô chưa từng thấy bao giờ.

Phục vụ gì mà chu đáo thế không biết.

“Khoan đã!” Người bên kia vội lên tiếng giữ lại, rồi cười hỏi tiếp: “Bạn định khi nào ghé quán vậy ạ? Bọn mình có thể ưu tiên sắp chỗ có ánh sáng đẹp cho bạn luôn nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo sau thầy chủ nhiệm Trương Huy bước vào lớp, không ai khác chính là nam sinh cô vừa gặp ở cổng.

“Xin chào, đây là Nồng Cay Gợi Vị Quán, tôi có thể giúp gì cho bạn ạ?” Là một giọng nam còn rất trẻ.

Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ hôm đó mưa to cỡ nào, là khi cô vừa leo lên chuyến xe buýt thứ hai thì mưa bắt đầu đổ xuống.

Cái giọng này… sao mà nghe quen thế?

Chương 4: Chiếc đũa biến cố

Mặc dù tình hình sau đó cũng không khá khẩm hơn là bao.

“Hôm nay mình sẽ thực hiện lời hứa trong buổi livestream tối qua, đi quay vlog khám phá quán lẩu nha. Quán này mình mới ăn lần đầu vài hôm trước.”

Cô còn đang ngồi suy diễn lung tung thì thấy chiếc xe “có cánh” kia chạy tới cuối đường, rồi quay đầu, sau đó từ tốn đậu ngay trước cổng trường.

Quá trình quay hôm nay nhìn chung khá suôn sẻ, nếu như không tính đến chuyện gần cuối quay thì cô làm rơi luôn đôi đũa.

Động tác giở sách của Tiết Đường hơi khựng lại một nhịp.

Hôm nay cô vào từ tầng một, liền đi thẳng lên thang cuốn gần cửa nhất.

Tiếng vỗ tay vang lên lác đác, Trình Kim An khoác ba lô một bên vai, đi về phía bàn trống.

Không thể nào…

“…Gì cơ?”

Tiết Đường khẽ lắc đầu thở dài, đúng là giữa người với người, cái khoảng cách không phải nhỏ.

Chàng trai trực lễ tân thấy cô cầm máy quay, lập tức bước ra chào đón: “Xin chào, bạn là người gọi điện hẹn quay clip đúng không ạ?”

Tiết Đường vội ngoảnh mặt đi, đưa ô che thấp xuống hơn, chắn tầm nhìn của đối phương.

Với các video khám phá quán, Tiết Đường có thói quen quay từ bên ngoài quán.

Quán mở cửa lúc mười giờ, bây giờ đã gần chín giờ năm mươi, gọi điện chắc là sẽ có người nghe máy rồi.

“Chào các bạn một tiếng đi.” Thầy Trương nhắc.

Cậu bạn kia thu ánh nhìn lại, gật đầu cho có lệ: “Vâng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ hai phút sau, mây đen đã phủ kín bầu trời, rồi những hạt mưa to như hạt đậu đập thẳng vào cửa kính xe.

Tiết Đường nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chắc khoảng mười hai giờ mình đến.”

Chỉ tiếc là cô lại hay bị hội chứng “lựa chọn khó khăn”, mỗi lần chuẩn bị ra cửa là phải mất kha khá thời gian.

Tiết Đường cầm điện thoại mở app đánh giá địa điểm, tìm kiếm “Nồng Cay Gợi Vị Quán” ở trung tâm thương mại LC.

Đêm đầu tiên ở Vân Đỉnh Loan, Tiết Đường ngủ rất ngon.

“Đúng rồi.” Tiết Đường đáp, “Mình đi một mình.”

Tiết Đường cắm đầu bước nhanh qua cổng, lúc đi ngang xe mới để ý kính ghế phụ đang hạ xuống, còn cậu kia vẫn đứng cạnh xe.

Cô hoàn hồn lại, lập tức đứng dậy định xin lỗi.

Logo xe này thì… ở giữa là chữ “B”, hai bên có đôi cánh, lần đầu tiên cô thấy luôn đấy.

Ngay khi mở ô đi ra khỏi trạm xe buýt, ống quần cô đã ướt một nửa.

Hôm nay phải mang theo nhiều đồ quay, Tiết Đường không chen chúc tàu điện nữa, tự thưởng cho mình một chuyến Didi* luôn cho lẹ.

Tiết Đường giở sách đến đoạn đã học trước, khi thấy bóng người hiện trong tầm mắt thì cô lại khẽ đẩy sách sang bên phải một chút.

Đừng bảo là tưởng mình đang rình nhìn người ta nha…

Tiết Đường nghe thế thì quay sang nhìn.

Tiết Đường gọi thẳng vào số điện thoại bàn được để ở trang chủ, sau ba tiếng “tút tút”, bên kia bắt máy.

Anh Trình: Lớp phó à, có phải cậu đang khinh thường tôi, lớn chừng này rồi còn phải có phụ huynh đưa đi học không vậy [khóc bù lu]

Tiết Đường thu sách lại, định ra ngoài lấy nước.

Cậu không mặc đồng phục, chỉ đơn giản là một bộ đồ đen thuần gọn gàng. Đôi giày trên chân thì Tiết Đường nhận ra, là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng, chính là đôi cô định mua tặng Hạ Cầm nhân sinh nhật anh ấy.

Lại chạm mắt lần nữa.

Có lẽ vì là ngày thường nên buổi trưa khách không quá đông.

Tiếp đó là tiếng kéo ghế vang lên.

Món được mang lên rất nhanh, đồ ăn gần như đã đầy bàn trong khi nước lẩu còn chưa dọn ra.

Cô giơ lên so trái so phải, phân vân cả buổi, cuối cùng mới bỏ chiếc bên tay phải xuống.

Cúp máy xong, Tiết Đường mới bắt đầu dậy chuẩn bị.

“Lát có thể cho tôi mượn sách không, muốn chép lại mấy phần bài cũ.”

Tiết Đường lấy sách Ngữ văn ra, đang định giở thì nghe thầy Trương nói thêm: “Trình Kim An, hai tiết đầu sáng nay em kéo ghế qua ngồi tạm cạnh Tiết Đường nhé, trưa ăn cơm xong lên tìm thầy lấy sách mới.”

Nhân viên gì mà nhiệt tình ghê, đúng là “nồng cay” như cái tên của quán.

“Hẹn gặp lại.”


“Ok thôi.” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng cô.

“Ờ, được.” Cậu kéo kéo khóe môi, cười nhạt với cả lớp, “Chào các bạn, tôi là Trình Kim An, hai năm còn lại mong mọi người giúp đỡ.”

Ánh mắt cả lớp, bao gồm cả Tiết Đường, đều dồn về phía học sinh mới.

Nếu không chắc chắn là cô sẽ ướt như chuột lột trước khi về tới ký túc xá.

Editor: Qin

Khi đó, Tiết Đường đâu biết được họ sắp gặp lại rất sớm thôi.

“Okieee.” Nhân viên cười tươi như hoa, “Nồng Cay Gợi Vị Quán rất mong được đón tiếp bạn nhé, hẹn gặp lại~”

Mà đôi giày đó đắt không đùa được đâu, cô dành dụm tiền tiêu vặt cả nửa năm mà vẫn còn thiếu chút nữa.

Còn ánh mắt của học sinh mới thì chẳng thèm nhìn đi đâu, nhìn thẳng một mạch về phía… Tiết Đường.

Thầy Trương để ý ánh nhìn của cậu, đứng trên bục nói: “Còn trống đúng chỗ đó, lát em ngồi đấy nhé. Bàn trên là lớp phó môn Văn, tên là Tiết Đường.”

Tiết Đường gật đầu, “Ừ, được.”

Cái đầu vốn định ngẩng lên, lập tức nặng trĩu cả trăm ký.

“…”

Đang đứng bên đường chờ đèn đỏ, thì một chiếc xe vượt đèn vàng không chịu giảm tốc. Nửa ống quần còn lại cũng xong luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng lớp 1 thích thầy Trương nhất ở điểm: không bao giờ dạy quá giờ, cũng không hề giở trò “giáo viên thể d·ụ·c bị bệnh”.

Cô là kiểu người rất có nguyên tắc, ngon thì nói ngon, không ngon thì nói không ngon.

Lúc ấy cô thật sự rất tức, nhưng vẫn còn chút an ủi, ít ra phần trên chưa sao.

Tiết Đường cúi người nhặt, lúc đứng dậy lại vô tình đè tay lên đôi đũa đang gác ngang miệng bát.

Khi chỉ còn cách cổng trường một vạch qua đường, từ bên trái lại có một chiếc xe chạy đến.

Nghe tiếng than vãn của mấy hành khách xung quanh, Tiết Đường thầm cảm thấy khâm phục tầm nhìn xa của bà Hạ.

Cô nghĩ chắc người trong xe đang dặn dò mấy câu kiểu “cẩn thận nhé”, “nhớ ăn uống đầy đủ” các kiểu.

Chương 4

Chuông hết tiết reo, thầy Trương liền tuyên bố: “Tan học.”

Vừa xuống xe là cô đã bật máy quay.

Kể cả hôm nay là quay quán của chủ cũ căn nhà cô đang ở, Tiết Đường cũng không hề “nể tình” mà nói quá lời.

Ngay tuần đầu tiên của học kỳ mới, cô đã nghe lớp trưởng Lưu Giang lan truyền trong lớp: “Thầy Trương nói tuần sau lớp mình sẽ có một học sinh chuyển đến, nghe bảo từ nước ngoài về, ở ngoài không quen nên chuyển trường lại, chắc là công tử nhà giàu gì đó.”

Tiết Đường cũng không nghĩ thêm gì nữa, vẩy nhẹ ống quần ướt sũng, bước tiếp về phía cổng.

Thấy giờ đã thế rồi, cô cũng không tính nằm ườn nữa.

Ngay lúc đôi đũa chạm đất, trên chiếc áo dạ màu xám tro lập tức xuất hiện một vệt dầu ớt đỏ au rõ mồn một.

Khi đang chuẩn bị nói lời kết video, hộp khăn giấy trên bàn rơi xuống đất.

Giọng điệu đó y như cũ, không sai một chút nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4