Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96: Chương 96
Hàn Mỹ Nguyệt nghiến chặt môi, trong lòng chửi thầm.
Ngày xưa đẹp đẽ thế nào, giờ lại đi đến bước này?
Sở Lăng không thay đổi nét mặt, "Chào cô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Tranh bình thản, "Nếu đã chóng mặt, về nhà nghỉ sớm đi."
"Cậu Hạ, đã lâu không gặp."
Hàn Mỹ Nguyệt khoác tay cô ấy làm nũng.
Tầng một là sảnh chính, tầng hai có vài phòng để khách nghỉ ngơi.
Rượu vang đổ khắp nơi, vạt váy của Hàn Mỹ Nguyệt và cả giày của Sở Lăng đều bị dính một ít.
Quý Tranh thản nhiên đáp: "Sở Lăng, trợ lý kiêm vệ sĩ của tôi."
Một cô gái mặc váy hồng, trang điểm kỹ lưỡng đưa tay ra, "Đêm khuya ngồi dưới đất sẽ lạnh, mau đứng dậy đi."
"Không, không cần đâu." Hàn Mỹ Nguyệt nắm lấy tay cô ấy, "Quý Tranh, cô đưa tôi lên tầng hai nghỉ ngơi một lát, váy tôi bẩn rồi, không muốn để quá nhiều người nhìn thấy."
Sở Lăng chẳng thèm liếc mắt, quay lưng trở lại bảo vệ cô cả.
Bước đầu tiên, đã thành công.
"Quý Tranh, cô đợi đã." Hàn Mỹ Nguyệt giả vờ ngã, đ.â.m vào Sở Lăng, "Ôi da."
Quý Tranh đúng là nhẫn tâm, không cho anh ta cơ hội giải thích, còn gọi người ném anh ta ra ngoài.
Đám đàn ông bên cạnh Quý Tranh toàn cái kiểu c.h.ế.t tiệt này, trong mắt chỉ có mỗi cô ấy.
Hạ Đình nhớ ra, "Bạn cùng phòng của Quý Tranh, Tiểu Mỹ."
Hàn Mỹ Nguyệt mất vài phút để tìm người, cô ta cầm hai ly rượu vang tiến lại gần, "Bạn cũ, lâu rồi không gặp."
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô ta còn việc chính phải làm.
Quý Tranh đồng ý, "Tôi đưa cô lên phòng nghỉ trên tầng hai."
"Tôi đi du học, mới về nước gần đây." Hàn Mỹ Nguyệt đưa ly rượu cho cô ấy, "Cụng ly chứ?"
"Ừ, vậy tôi về trước đây, khi nào rảnh chúng ta gặp lại nhé." Hàn Mỹ Nguyệt bước một bước, rồi kêu lên đau đớn, "Ôi ~, hình như tôi bị trật chân rồi."
Ngày xưa, rõ ràng cô ta là người tỏ tình trước, vậy mà Hạ Đình lại ở bên Quý Tranh. Cô ta hận đến mức nghiến răng ken két. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ Quý Tranh là CEO của tập đoàn Quý Thị, mọi việc đều phải đặt lợi ích của nhà họ Quý lên hàng đầu, tình yêu hay tình bạn đều chỉ là những thứ cản trở cô ấy trên con đường sự nghiệp.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Váy ướt sũng, cô ta ngã sóng soài, Hàn Mỹ Nguyệt tức đến phát điên.
"Tôi rất nhớ thời đại học, lúc đó chẳng phải lo nghĩ gì, mỗi ngày chỉ học vài tiết rồi chơi bời, không như bây giờ phải lo cho hôn nhân và tương lai."
Hàn Mỹ Nguyệt cười tươi, "Chào anh Sở."
Hàn Mỹ Nguyệt tức điên lên.
Mắt cô ta hơi đỏ lên, "Quý Tranh, tôi rất nhớ cô, chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?"
Hạ Đình đứng lên, phủi cỏ trên mông, "Còn cô thì thay đổi rồi, không những già đi mà còn xấu đi nữa."
Hàn Mỹ Nguyệt siết chặt tay, tức giận.
Anh mới là Tiểu Mỹ, cả nhà anh đều là Tiểu Mỹ.
Hai người từ từ bước lên cầu thang, Sở Lăng đi theo sau.
Hàn Mỹ Nguyệt thoáng cứng người, "Khá ổn, ba tôi không quản được tôi, tôi rất tự do, nhưng lại chẳng có mấy bạn bè."
Cô ấy, Hàn Mỹ Nguyệt, và Hạ Đình đều không thể quay lại như xưa.
Nhưng sớm thôi, Quý Tranh sẽ không thể cười nổi nữa.
Quý Tranh liếc nhìn cô ta, "Hàn Mỹ Nguyệt, lâu rồi không thấy cô."
Hạ Đình khinh bỉ hừ một tiếng, "Một tên gỗ đá, cô ấy nhìn anh có gì hay?"
Anh ta giận dữ hét lên, "Đợi đó cho tôi!"
Hạ Đình ngẩng đầu, "Cô là... gì Mỹ nhỉ?"
Hạ Đình ngã xuống đất, đầy miệng cỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Lăng không đưa tay đỡ, để mặc cô ta ngã xuống đất.
Hàn Mỹ Nguyệt xoay mắt, người thứ hai sẽ là anh ta.
Cô cả nhà họ Quý và vệ sĩ của cô ta, lại dính líu với nhau ngay tại tiệc sinh nhật của ông nội. Tin tức này chắc chắn sẽ gây chấn động lớn.
Quý Tranh nhìn thẳng về phía trước, "Đến nơi rồi."
Anh ta cứng rắn kiềm chế bản năng của mình, vẫn đứng chắn giữa hai người.
Quý Tranh nhấp một ngụm nước trái cây, "Cảm ơn."
Hạ Đình không ngờ lại thành ra như vậy.
Thôi, đành tìm Hạ Đình vào lúc khác vậy, trước mắt phải giải quyết Quý Tranh, bỏ lỡ thời cơ này thì không ổn.
"C·h·ế·t tiệt!"
Anh ta và Quý Tranh có lẽ đã chấm dứt thật rồi.
Hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi của ông cụ Quý, Quý Tranh không muốn gây ra chuyện gì không hay.
Khuôn mặt cô gái thoáng méo mó, "Cậu Hạ, cậu đúng là quý nhân hay quên, tôi là Hàn Mỹ Nguyệt."
Quý Tranh đáp lại bằng một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng, "Cô ở nước ngoài ổn chứ?"
Hàn Mỹ Nguyệt tìm mục tiêu tiếp theo, cô ta nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, "Người này là ai?"
Hàn Mỹ Nguyệt vừa chạm vào Sở Lăng, bước thứ hai đã hoàn thành. Cô ta chỉ cần chờ xem kịch hay.
"Hôm nay sinh nhật ông, tôi không tiện uống rượu." Quý Tranh nâng ly nước trái cây, giọng điệu rất khách sáo, "Chào mừng cô trở về nước."
Hàn Mỹ Nguyệt siết chặt nắm đấm.
"Đợi khi tiệc kết thúc, tôi sẽ bảo tài xế nhà tôi đến đón, không cần phiền cô như vậy."
Quý Tranh liếc nhìn cô ta một cái, "Tôi gọi bác sĩ cho cô."
Hạ Đình bịt mũi, "Cô có mùi gì thế, giống như đôi tất ba trăm năm chưa giặt. Tránh xa tôi ra."
Diễn xuất tốt như vậy, thế mà Quý Tranh lại không để ý đến cô ta!
Hàn Mỹ Nguyệt cố gượng cười, "Ha ha, hôm nay trang điểm không được đẹp lắm, khiến cậu Hạ chê cười rồi."
Nước mắt Hàn Mỹ Nguyệt rưng rưng, cô ta lại xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, bác sĩ nói tôi bị hạ đường huyết."
Hạ Đình xoa xoa mông, ngồi bần thần trên đám cỏ.
Lúc này, như thể cô đang trở lại thời đại học, khi mà hai người cùng học, cùng ăn, quan hệ còn thân hơn cả chị em ruột.
Cảnh này thật quen thuộc, trước đây Kỳ Văn Dã cũng đã từng ném anh ta như thế này.
Hàn Mỹ Nguyệt tìm một cái cớ để rời đi, "Cậu Hạ, tôi có việc, hẹn gặp lại lần sau."
Chương 96: Chương 96
Đáng ghét! Cô ta vẫn chưa tiếp cận được Hạ Đình, làm sao thực hiện kế hoạch đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Lăng nhìn có vẻ gầy guộc, nhưng sức lực không thua kém gì Kỳ Văn Dã, hai người này ăn gì mà khỏe vậy?
Sở Lăng định phản ứng lại, nhưng nhớ đây là tiệc của ông cụ Quý, hơn nữa anh ta chỉ là một vệ sĩ.
Cô ấy và Hàn Mỹ Nguyệt từng là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân nhất, nhưng quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến hai người dần dần xa cách.
Aaa! Thật muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cả anh ta lẫn Quý Tranh.
Chưa kịp nói hết câu, Hạ Đình bất ngờ lùi lại, tránh xa cô ta.
Cô ta khẽ cười, "Ha ha, cậu Hạ vẫn như xưa, luôn hài hước dí dỏm."
Hàn Mỹ Nguyệt ghen tị đến phát cuồng.
Anh ta bổ sung thêm, "Tôi vốn là người thẳng thắn, cô đừng để bụng, tất nhiên có để bụng cũng vô ích, trước một khuôn mặt xấu xí như vậy, tôi thực sự không thể nói hai từ "xinh đẹp"."
Cô ấy đỡ Hàn Mỹ Nguyệt dậy, "Đứng lên đi."
Quý Tranh đáp lời xã giao, "Tôi thay mặt ông nội cảm ơn lời chúc của cô."
Aaaa! Cô ta không thể chịu đựng nổi nữa!
Sở Lăng nhận lệnh, một tay nhấc cổ áo Hạ Đình, bước nhanh về phía cửa.
Giọng điệu của cô ta rất thân mật, người ngoài không biết lại tưởng cô ta và Hạ Đình thân thiết lắm.
Hàn Mỹ Nguyệt không ép buộc, khẽ cụng ly. Đầu ngón tay cô ta lướt qua ngón tay của Quý Tranh.
Hàn Mỹ Nguyệt gượng cười, "Thay tôi chúc ông Quý sinh nhật vui vẻ, và xin lỗi vì tôi không thể tự mình đến chúc phúc."
Hạ Đình vùng vẫy hết sức, nhưng nhận ra mình không thể nhúc nhích được.
Quý Tranh bước đi, "Tôi còn việc, xin phép."
"Được không, Quý Tranh."
Quý Tranh không thể chịu đựng thêm, " Sở Lăng, đưa anh ta ra ngoài, chuyện bên ông nội để tôi lo."
Cô ta tiến một bước, " Cậu Hạ, trên đầu anh có cỏ, để tôi giúp anh gỡ xuống..."
Hàn Mỹ Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, "Làm phiền cô rồi."
Hàn Mỹ Nguyệt bước đi khập khiễng, cả người dựa vào Quý Tranh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta ngồi trên đất với vẻ mặt đầy áy náy, chiếc váy hồng bị bẩn, một mảng lớn đã ướt đẫm.
Hàn Mỹ Nguyệt tự véo mình một cái, cố nặn ra vài giọt nước mắt. Cô ta khẽ nói, "Quý Tranh, xin lỗi, tôi vừa mới về nước vài ngày trước, chưa quen múi giờ nên vừa rồi hơi chóng mặt, không cẩn thận ngã mất."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.