Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Chương 81
Lam Yên bị trói chặt cả tay chân, mặc cho bà phản kháng thế nào cũng vô ích.
Và bà đã đợi suốt tám mươi năm.
Hàng xóm rất tốt, thường giúp bà ấy làm những việc nặng nhọc.
Trần Tuyển không nỡ rời xa bà ấy, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn phải đi. Lam Yên chuẩn bị mọi thứ, chờ ngày đứa trẻ ra đời.
Lam Yên lập tức quỳ xuống, “Cha, con đã ở bên anh Trần, con cũng đang mang thai con của anh ấy. Cha hãy cho chúng con được ở bên nhau.”
Trần Chiêu giọng nghẹn ngào, “Bà nội, ông nội những năm qua vẫn luôn tìm bà.”
Ngay sau đó, cha bà ấy dẫn một toán người xông vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Khê lấy ra một lá bùa dưỡng hồn, “Cô đã ở đây mấy chục năm, hồn phách cũng yếu đi. Lá bùa vàng này có thể tạm thời bảo vệ hồn phách của cô.”
“Vâng.” Trần Chiêu chậm rãi đáp, “Ông nội mãi mãi nhớ đến bà.”
Ban đầu, cuộc đời của bà cũng sẽ như vậy, nhưng chính Trần Tuyển đã mang đến cho bà chút ấm áp, như ngọn đèn sáng trong đêm tối chiếu rọi phần đời còn lại của bà.
Đêm đến, bà mặc một bộ sườn xám rồi treo cổ tự tử, kết thúc cuộc đời mình.
Lam Yên quỳ xuống, “Cha, con là con gái của cha, cha hãy tha cho chúng con một con đường sống.”
Trần Chiêu cắt ngang lời ông, “Ba, con đã đưa bà nội về rồi.”
Trần Chiêu quyết tâm sau này sẽ chăm chỉ làm việc, đền đáp ơn nghĩa của phu nhân.
Lam Yên nhìn con trong vòng tay, “Trần Tuyển, mẹ hy vọng khi con lớn lên sẽ không phải chạy trốn trong loạn thế này, mà có thể sống an nhiên trong thời bình thịnh vượng.”
Trần Chiêu cảm ơn lần nữa, “Phu nhân, Phó tổng, cảm ơn hai người.”
Bà ấy đặt tên cho con là Tuyển.
Lam Yên không hối hận về sự lựa chọn của mình, chỉ tiếc rằng bà không thể nhìn thấy con lần cuối.
Trần Chiêu biết ông ấy không tin, bèn lấy lá bùa dưỡng hồn trong túi ra, thả bà nội ra ngoài.
Lâm Khê giải thích, “Địa phược linh sau khi tiêu tan chấp niệm sẽ tự động đến Địa Phủ báo danh. Anh hãy dẫn Lam Yên đi gặp ông nội anh lần cuối đi.”
Bà ấy gào lên đầy tuyệt vọng.
Vợ anh thật lợi hại.
“Đương nhiên là được.”
Trên xe, bà ấy lại cầu xin, “Cha, chúng con yêu nhau thật lòng, cha cho chúng con được ở bên nhau có được không?”
Lam Yên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. “Mẹ cũng mong cha con sẽ trở về bình an.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quê cách Đế Kinh không xa, anh ta lái xe ba giờ thì đến nơi.
Trần Chiêu đơn giản giải thích vài câu, “Sau khi bà nội qua đời, bà biến thành địa phược linh, không đi đầu thai mà chỉ muốn gặp lại ba và ông nội một lần nữa.”
“Ông nội con, ông ấy luôn nắm chặt một tấm ảnh, miệng không ngừng gọi ‘Yên Yên’. Ông ấy nhớ bà nội con, tiếc là tìm bao nhiêu năm vẫn không thấy người, có lẽ bà nội con đã sớm qua đời.”
“Lại có kẻ dám chê ta?”
Cha mắng bà ấy, “Không giữ đạo làm vợ! Không biết liêm sỉ! Tao sẽ báo cho các trưởng lão trong tộc, nhấn chìm mày xuống hồ để mọi người xem kết cục của mày!”
Lam Yên nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, “Trần Chiêu, cháu rất giống với ông cháu, ông ấy cũng đeo kính, và cũng thông minh, dũng cảm như vậy.”
Trần Yến thở dài, “Ông nội con vẫn như cũ, bác sĩ nói... cũng chỉ còn trong tháng này thôi.”
Cha bà ấy hoảng hốt xin lỗi, “Đốc quân, con gái tôi vô tri, ngài đừng chấp nhặt với nó.”
Câu nói ấy tình cờ bị Đốc quân đi ngang nghe được.
Phó Kinh Nghiêu yên lặng làm nền, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Khê sử dụng pháp thuật, trong lòng có chút kinh ngạc.
Lam Yên hóa thành một làn khói xanh, biến mất tại chỗ.
Chậc chậc! Phó tổng khi yêu thật không lạnh lùng kiêu ngạo chút nào, lúc nào cũng phô trương tình cảm, khổ cho anh ta vẫn còn độc thân.
“Chiêu Chiêu?”
Lam Yên cảm kích, “Cô gái, cảm ơn cô.”
“Được.”
Trần Yến đưa tay sờ trán anh ta, khéo léo nhắc nhở, “Chiêu Chiêu, con... có cần đi khám bác sĩ không?”
Trần Chiêu vội vàng chạy vào nhà, “Ông nội còn khỏe không?”
Ông nội luôn mang theo một tấm ảnh đen trắng bên mình, trong đó, người đàn ông là ông, còn người phụ nữ là Lam Yên.
Trần Chiêu đôi mắt thoáng ướt, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra đã gặp Lam Yên ở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Khê giao lá bùa dưỡng hồn cho Trần Chiêu, “Anh hãy nhanh chóng đưa cô ấy đi gặp ông nội anh.”
Lâm Khê làm một phép thuật, “Cô cứ yên tâm ở trong bùa dưỡng hồn.”
Tình yêu thời Dân quốc, mười phần thì chín phần đau khổ, phần còn lại là cùng c.h.ế.t bên nhau.
Trần Chiêu thành thật trả lời, “Ông nội cháu đã già yếu, đi lại khó khăn. Ông ấy luôn phải nằm trên giường dưỡng bệnh. Bác sĩ nói... ông không còn sống được bao lâu nữa.”
Bà ấy bị giam cầm trong hậu viện suốt mười mấy năm, tận mắt chứng kiến cha cưới hết người thiếp này đến người thiếp khác, và mẹ vì thế mà trầm uất đến c·h·ế·t.
Bà ấy nguyện cho đất trời thái bình, muôn dân an lạc, quốc gia thịnh vượng.
Khóe môi Phó Kinh Nghiêu không khỏi cong lên, anh tự nhiên nắm lấy tay Lâm Khê.
Lam Yên nghiến răng, “Cha chỉ biết nghĩ đến lợi ích của mình, chưa bao giờ coi con là con gái.”
Giữa căn phòng trống trải, bỗng nhiên xuất hiện một dáng người yêu kiều.
Trần Yến có chút sợ hãi, “Chiêu Chiêu, bà ấy... bà ấy...”
Cha của Trần Chiêu, Trần Yến, nhìn thấy anh thì ngạc nhiên, “Chiêu Chiêu, hôm nay là thứ Tư, sao con lại về? Không cần đi làm sao?”
Phu nhân có bản lĩnh như vậy, nếu không phải nể mặt Phó tổng, chắc chắn cô sẽ lấy giá cao hơn.
Trần Chiêu muốn hoàn thành tâm nguyện của ông bà mình. Anh ta nhìn về phía Lâm Khê, “Cô có thể cho bà của tôi rời khỏi đây không?”
Lam Yên không kìm được nước mắt, “Ông ấy vẫn nhớ đến bà sao?”
Lam Yên giật mình kinh hoàng, vội vàng giấu kỹ đứa trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu con không bỏ trốn, chẳng lẽ phải nghe theo ý cha, gả cho tên Đốc quân đó làm thiếp mười ba sao?”
“Lam Yên, ra đây ngay!”
Giọng Lam Yên vang lên từ lá bùa, Trần Chiêu lập tức đứng nghiêm, “Bà nội, bây giờ cháu sẽ đưa bà về quê.”
Lam Yên sợ ông ta phát hiện đứa trẻ trong tủ quần áo, đành chấp nhận.
Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời ban cho ông nội và bà nội để gặp lại nhau.
Lam Yên cúi đầu quỳ xuống, cảm thấy một ánh mắt đầy ghê tởm quét qua khắp người bà ấy.
Cha bà ấy nổi giận, cứng rắn lôi bà về nhà.
Đứa trẻ há miệng cười với bà ấy.
Chương 81: Chương 81
Bà nội dựa vào chấp niệm để ở lại nhân gian, ông nội cũng vậy, ông nằm trên giường chỉ còn thoi thóp một hơi thở, dựa vào một niềm tin để sống đến bây giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cha kéo bà ấy xuống xe, “Từ lúc mày bỏ trốn khỏi nhà, mày đã không còn là con gái của tao nữa.”
Trần Chiêu thành thạo chuyển khoản.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Chiếc Maybach lao vút đi, Trần Chiêu không kịp trở tay, đành phải ăn một miếng “cơm c·h·ó” lớn.
Lam Yên lo lắng, “Tôi muốn gặp ông ấy.”
“Có bầu rồi cũng tốt. Ta không kén chọn, đưa người đến chỗ ta.”
“Chiêu Chiêu, lát nữa đừng nhắc đến chuyện của bà nội...”
Ừm, đây là vợ anh.
Ngày bà ấy sinh con cũng đến. Bà ấy sinh nở rất suôn sẻ, là một cậu bé mũm mĩm, trắng trẻo.
“Ừm?” Trần Yến trừng lớn mắt, “Chiêu Chiêu, con nói cái gì? Bên cạnh con làm gì có ai?”
“Lam Yên, mày đúng là con gái ngoan của tao, không chỉ bỏ trốn với người ta, mà còn mang thai hoang!”
Lam Yên c.h.ế.t lặng.
“Không cần cảm ơn.” Lâm Khê rút điện thoại ra, “Cháu của cô đã trả tiền, một ngàn.”
Bao nhiêu năm đã trôi qua, tấm ảnh đã mờ nhạt không rõ, nên ban đầu Trần Chiêu không nhận ra bà nội.
Vừa dứt lời, bà ấy nghe tiếng bước chân ngoài cửa, kèm theo tiếng cha đầy giận dữ.
Lam Yên ngẩng đầu lên, “Anh Trần có chuyện gì sao?”
Cha cũng kinh ngạc đến mức không nói nên lời, “Đốc quân, tôi sẽ lập tức phái người đưa con gái nhỏ của tôi đến phủ của ngài.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.