Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 438: Chương 438
"Ta là sư phụ của ngươi!"
Linh Khê thắp một nén hương, giọng nói trong trẻo: “Mười ngày sau, theo ta xuống núi.”
“Ngươi theo ta.”
Ngay sau đó, Linh Khê lấy ra mười cuốn sách, mặt không đổi sắc dặn dò: “Học thuộc nhanh nhất có thể, tối nay ta kiểm tra.”
Linh Khê thản nhiên nói: “Học thuộc, toàn bộ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Linh Khê chịu không nổi đồ đệ ngu ngốc, vung tay đánh bay hắn, giọng nói lạnh lẽo:
Phải nhanh chóng bồi dưỡng A Nghiêu, thiên hạ mới có thể an định.
A Nghiêu cúi đầu nhìn xuống đất: “Học xong rồi.”
"Đêm nay, quỳ xuống suy nghĩ lại!"
Linh Khê tùy ý lật sách: “Trang ba mươi, đoạn hai.”
Tiểu Đồng đưa tay đo chiều cao: “Ngươi lớn nhanh thật, cao hơn ta rồi, cũng cao hơn quán chủ rồi.”
Quỳ được một lúc, A Nghiêu gục xuống ngủ, miệng lẩm bẩm nói mớ:
Nàng là sư phụ, tương đương phụ hoàng.
Trí nhớ phi phàm, quả nhiên có tướng đế vương.
A Nghiêu lật cuốn sách trong tay, đọc lướt qua mười dòng: “Sư phụ, tại sao sách của con khác sách của Tiểu Đồng?”
Linh Khê hơi bất ngờ: “Học thuộc rồi, ta kiểm tra ngươi.”
Linh Khê thu ánh mắt, toàn thân toát ra hơi lạnh băng giá.
Linh Khê nhíu mày: “Thân thể quá yếu, thứ nặng vài chục cân cũng không mang nổi, ngày mai tập luyện gấp đôi.”
“Dạ, sư phụ.”
Dù vậy, nơi này vẫn tốt hơn chùa, sư phụ tốt hơn hòa thượng.
Tối qua, sư phụ không trách phạt hắn.
“Lại sai.” Linh Khê nhẫn nại đọc lại một lần: “Càn Khôn Chấn Tốn Khảm Ly Cấn Đoài, Bát Quái.”
Trước đây ở chùa, các hòa thượng thường bảo khách thắp hương "ngủ lại", tối đến khách vào phòng hòa thượng, sau đó phát ra những tiếng cười quái lạ.
Sư phụ ngoài lạnh trong nóng, lúc thì nghiêm khắc, lúc lại ngây thơ.
Hai người trước sau chạy, phía sau có quỷ hồn đuổi theo: “Ta tới đây, Tiểu Đồng chạy nhanh lên!”
Tiểu Đồng r*n r*: “Dạ, quán chủ, hu hu!”
Trả lời đúng hết, liệu sư phụ có thưởng cho hắn không?
Ngốc như vậy mà có thể trở thành người thống trị thiên hạ sao? Lần đầu tiên, nàng nghi ngờ năng lực của mình.
A Nghiêu nghĩ đến khả năng này, trong lòng buồn bã.
Linh Khê ngồi trên giường: “Học xong rồi?”
“Ngủ đi.”
Linh Khê đáp: “Cơ bản đạo pháp, phải học thuộc.”
A Nghiêu trả lời, không sai một chữ.
Sư phụ vẫn là sư phụ, lạnh lùng vô tình.
Sư phụ muốn hắn học cách làm hoàng đế, nhưng hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, liệu có thể ngồi lên ngôi vị kia không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phụ hoàng, mẫu phi..."
Y nhất định học thuộc, tuyệt đối không thua tên nhóc mới đến kia.
Hắn mở to mắt, sư phụ đã làm cho hắn một chiếc giường!
A Nghiêu lén lút đi đến góc tường, đêm nay lại ngủ dưới đất.
Đúng vậy, là ngây thơ.
A Nghiêu ngồi yên tại chỗ, đọc càng đọc càng bị những câu chữ tinh diệu cuốn hút. Hắn biết các chữ trong sách, nhưng đạo lý bên trong lại không đơn giản.
A Nghiêu chuẩn bị nằm xuống, chạm phải tấm chăn mềm và mặt giường cứng cáp.
Linh Khê nhướn mày:
“Dạ, sư phụ.”
A Nghiêu căng thẳng cực độ, nhắm mắt lao về phía giường, hoảng loạn va vào người Linh Khê.
Có sư phụ ở đây, quỷ hồn và chuột cũng không dám bén mảng.
“Đừng đuổi ta, đuổi A Nghiêu kìa!”
A Nghiêu trong lòng phấn khích.
Tiểu Đồng hít sâu một hơi: “Hả? Ta cũng phải học sao!”
Sư phụ thiếu kiến thức trầm trọng, suy nghĩ khác người, nói chuyện với người giống như đàn gảy tai trâu.
Linh Khê giọng điệu bình thản: “Sai ở đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hừ! Đều do lũ hòa thượng trong chùa!
Hắn phải mau chóng trưởng thành, bảo vệ sư phụ.
Không! Không thể ngủ chung!
Một nén hương cháy hết, hắn đã thuộc lòng.
Tiểu Đồng cố gắng ghi nhớ: “Càn Khôn Chấn Vô.”
"Đứng đó làm gì? Không phải nói muốn ở lại sao?"
"Sư... sư phụ... ngủ..."
Linh Khê đứng dậy, tìm một tấm chăn phủ lên người A Nghiêu, rồi ra ngoài tu luyện.
Hương thơm thoảng qua mũi, mặt A Nghiêu đỏ bừng, hắn túm lấy góc áo mềm mại, lại bắt đầu lắp bắp:
Hỏng rồi! Bây giờ là canh mấy?
A Nghiêu ấm ức, lén lau nước mắt.
A Nghiêu cúi đầu nhận lỗi: “Sư phụ, con sai rồi.”
Đến đêm khuya, hắn không dám về phòng cũ, lén lút vào phòng sư phụ.
Linh Khê liếc y một cái: “Ngươi cũng chạy cùng.”
“Dạ, sư phụ.”
Tiếng gà gáy vang vào tai, hắn giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng.
A Nghiêu ấp úng: “Sư phụ, con...”
…
Quán chủ đặc biệt dạy đạo pháp cho y, không thể khiến quán chủ thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Nghiêu hiểu ra, thuật dùng người là quyền thuật của đế vương, biết người, dùng người, chế ngự người.
Nụ cười trên mặt Tiểu Đồng lập tức biến mất, cầm lấy sách đạo pháp cặm cụi học, chữ nào không biết thì hỏi quỷ hồn.
Ngày ấy lại gần thêm một bước.
“Ra ngoài, chạy mười vòng.”
Linh Khê thản nhiên: “Thuật dùng người.”
Hóa ra "ngủ lại" của sư phụ không phải như thế.
Mười cuốn sách chất lên cao hơn cả người hắn, sự hưng phấn trong lòng A Nghiêu hoàn toàn tan biến.
Mấy lão hòa thượng dầu mỡ chẳng thể so được với sư phụ!
A Nghiêu cảm xúc lẫn lộn.
A Nghiêu bò dậy, ngoan ngoãn quỳ xuống.
A Nghiêu không nhấc nổi: “Sư phụ, con không nâng nổi.”
A Nghiêu hỏi: “Học gì?”
Linh Khê nghiêng đầu: “Không học thuộc, không được xuống núi.”
Tiểu Đồng đọc từ đầu tiên: “Hứa Khốn...”
Linh Khê đáp: “Ngươi không cần học đạo pháp.”
Linh Khê day trán: “Sai rồi, là Càn Khôn.”
Chương 438: Chương 438
So với chuột, hắn thà ngủ trên đất.
Linh Khê nhìn đồ đệ đang ngủ say, vừa tức vừa buồn cười.
A Nghiêu thở dài, chán nản lật sách.
A Nghiêu muốn khóc mà không có nước mắt.
Tiểu Đồng lật một trang sách, mười chữ không biết tám chữ, làm sao học nổi đây.
Hắn hiểu lầm ý sư phụ sao?
Đã nhận rồi thì cố gắng kiên nhẫn.
“Cục cục cục!!”
Linh Khê ngước nhìn, chăm chú quan sát hắn.
Sư phụ quá đẹp, ngủ chung, thiệt thòi chính là nàng.
Sư phụ không phản đối, nghĩa là đồng ý cho hắn ngủ đây.
Người hoàn toàn không hiểu nhân tình thế thái, cảm xúc như một đứa trẻ ba tuổi, không hề phòng bị trước hắn.
A Nghiêu vội vàng bò dậy, chân giẫm lên chăn mềm mại, ngẩn người một lát.
Ngoài cửa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, tấm lụa trắng lay động theo làn gió nhẹ, khí chất thanh cao thoát tục.
A Nghiêu nhắm chặt mắt, hai tai đỏ bừng.
Buổi sáng vừa k*ch th*ch vừa căng thẳng kết thúc, Tiểu Đồng và A Nghiêu nghỉ ngơi một chút, mỗi người cầm một cuốn sách.
Một ngày làm thầy, cả đời là cha.
Đây là đâu?
Chăn này là sư phụ đắp cho hắn?
A Nghiêu dần lớn lên, nét mũm mĩm trẻ con biến mất, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét, trong ánh mắt đã có thêm vài phần anh khí, quý phái mà không mất đi uy nghiêm.
Linh Khê sắc mặt càng lạnh, giơ tay đẩy hắn ra ngoài: “Lời ta nói tối qua vào tai trái ra tai phải, giữ ngươi có ích gì?”
A Nghiêu tự tin đáp: “Sư phụ, cứ kiểm tra con.”
A Nghiêu bắt đầu chạy quanh đạo quán, mệt đến mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn không dám dừng lại.
Nàng ngồi xuống, bắt đầu bấm đốt ngón tay, chân mày nhíu lại.
Mười cuốn sách nặng hơn hắn, ai mà mang nổi?
Tiểu Đồng hoàn toàn không hiểu: “Á ồ.”
Hắn đang ở trong phòng của sư phụ!
Những ngày sống ở Nguyên Thanh Quán đơn điệu nhàm chán, mỗi ngày ngoài học thuộc sách là chạy quanh sân, thỉnh thoảng xuống núi.
Tiểu Đồng vui vẻ vỗ tay: “Tốt quá.”
A Nghiêu lấy lại tinh thần, từng cuốn từng cuốn học thuộc.
Linh Khê dập tắt nến, thản nhiên cởi ngoại bào, sắc mặt bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sư phụ ngây thơ như vậy, sẽ bị kẻ xấu lừa gạt mất.
"Ngươi đang làm gì vậy?!"
Tiểu Đồng đứng bên cạnh, tay cầm bánh bao trắng: “A Nghiêu, ngươi bị phạt rồi, đáng thương ghê.”
Sư phụ trông thì lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất tốt bụng.
A Nghiêu ngủ rất say, trong mộng thấy mẫu phi và phụ hoàng.
Sư phụ, hắn rất ngoan, không phải đứa trẻ hư.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.