Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 387: Chương 387

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 387: Chương 387


Khí tức này quá quen thuộc, y sẽ không bao giờ nhầm lẫn.

Huyền Không đạo trưởng ngây người một chút, sau đó mừng rỡ như điên: “Thôi Ngọc, ngươi lại giả làm Phong Đô Đại Đế để dọa ta, suýt nữa dọa c.h.ế.t quỷ rồi, không được nói chuyện này cho Phong Đô Đại Đế.”

Thôi Ngọc thân là phán quan, phải công chính thi hành pháp luật, y lấy ra một quyển sổ từ hư không, ghi lại tội trạng của Bạch Vô Thường.

Huyền Không đạo trưởng chạy đến: “Hả? Tiểu Ngọc Ngọc đâu rồi?”

Huyền Không đạo trưởng cười hài lòng: “Đồ nhi, nhìn đi, đây là giang sơn vi sư đánh hạ vì ngươi.”

“Bạch Vô Thường, lá gan của ngươi thật lớn!”

Huyền Không đạo trưởng ôm vàng nặng trịch, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Hí hí.”

Không chỉ một lần cảm thấy kỳ lạ, Phó Kinh Nghiêu bẩm sinh có mệnh cách đế vương, trên người đầy khí tím, nhưng lại không có một chút công đức nào.

Huyền Không đạo trưởng chỉ tay một cái: “Ta nuôi đệ tử nhỏ, mọi người đều là người nhà, đừng đuổi cô ấy đi.”

Cô vốn định lấy ra mười thỏi vàng để mua chuộc lòng quỷ.

Thôi Ngọc không nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

Thanh Ô ra sức vùng vẫy: “Không ai hỏi ta có muốn không, đừng đưa ta vào địa ngục aaaa!!”

Lâm Khê có chút bất ngờ, phán quan còn dễ chịu hơn cô tưởng, đồng ý quá dễ dàng.

Sư phụ không đáng tin, giao Thanh Ô cho phán quan là tốt nhất.

Lâm Khê đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”

May mà đeo mặt nạ, che giấu được biểu cảm thay đổi, không lộ ra điều gì khác thường.

Y không biểu lộ cảm xúc, dặn dò: “Ngày ba bữa, tám giờ, mười hai giờ, bảy giờ đưa cơm, mười giờ tối tắt đèn, có yêu cầu thì tìm quỷ sai.”

Đệ tử mau chạy, sư phụ chống đỡ!

“Đáng ghét!”

Cô nhẹ giọng: “Ngươi quản lý sổ sinh tử, giúp ta xem nguyên nhân nào khiến công đức mất hết.”

Cây bút đen như mực quay vòng không ngừng, tựa như muốn đ.â.m c.h.ế.t ông ấy, Huyền Không đạo trưởng lùi lại một bước.

Huyền Không đạo trưởng cứng người.

Tiếng gào thét của gã hòa vào tiếng quỷ khóc sói tru, tan biến trên sông Vong Xuyên.

“Đợi khi Phong Đô Đại Đế trở lại, ta sẽ báo cáo đầy đủ.”

Thôi Ngọc: “Xin cứ nói.”

Lâm Khê gật đầu: “Có điều kiện gì? Chỉ cần ta làm được nhất định sẽ hoàn thành.”

Vàng ròng lấp lánh bày trước mặt, Thôi Ngọc liếc nhìn vài lần, trong lòng cực kỳ khao khát, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh.

Thôi Ngọc hừ lạnh kiêu ngạo, ánh mắt chuyển sang hai người sống, một người ngất xỉu trên mặt đất, một người lại không nhìn thấu.

Ầm!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Huyền Không đạo trưởng cười hì hì: “Đệ tử hiếu kính sư phụ, ta hiểu tấm lòng con, sau này con không cần lo chuyện dưỡng lão cho ta.”

Thôi Ngọc hiểu ra: “Ngươi muốn giam giữ gã đàn ông ngu ngốc này trong nhà tù địa ngục?”

Một tay cầm bút lông, một tay xách Thanh Ô, bay vút vào tầng mười tám địa ngục, trước sau không quá 0,1 giây.

Lâm Khê mở quỷ môn, trở về nhân gian.

Nếu thật sự đánh nhau, ông ấy không phải đối thủ.

Thôi Ngọc lười để ý đến ông ấy, cầm lấy bút lông chuẩn bị rời đi.

Nói chuyện với người thông minh thật nhẹ nhàng.

Không giống Diêm La Vương, mà giống phán quan trong truyền thuyết hơn.

Huyền Không đạo trưởng thè lưỡi, ngông nghênh nói: “Phong Đô đại đế bế quan năm trăm năm không thấy bóng dáng, khác gì đã c·h·ế·t.”

Thôi Ngọc dùng một chưởng đẩy ông ấy ra, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu còn gọi ta bằng cái tên kinh tởm như vậy, bút phán quan trong tay ta sẽ không để yên đâu!”

Mấy thỏi vàng đủ uống vài chục bữa rượu, đệ tử ra tay thật hào phóng.

“Đừng ồn ào.” Giọng lạnh nhạt của Thôi Ngọc mang thêm chút vội vã: “Người sống không thể ở trong địa phủ, mau chóng đưa cô ta trở về.”

Ông ấy đưa tay nhặt lấy, vàng vào túi.

Bóng đen nhỏ thó, đeo mặt nạ ác quỷ, lộ ra cằm tròn trịa, trong tay cầm một cây bút lông.

Lâm Khê lo lắng anh gặp bất trắc, dù chỉ một phần vạn cũng không được.

“Tùy người.”

Thôi Ngọc nghe thấy cái tên này, cơ mặt giật giật.

Đã dễ nói chuyện như vậy, Lâm Khê không khách khí đề nghị: “Ngươi giao người cho ta, còn một chuyện muốn nhờ vả.”

Thôi Ngọc ngây người mười giây, tiêu hóa thông tin chấn động này, nhưng vẫn nhịn được không chửi thề.

Cho y một trăm lá gan cũng không dám đòi hỏi cô.

Lâm Khê lấy ra mười thỏi vàng đã chuẩn bị từ trước: “Ngươi giúp ta tra một người.”

Lâm Khê đứng vững tại chỗ, cô muốn tận mắt xem Phong Đô Đại Đế rốt cuộc là loại quỷ gì?

“Giúp ngươi thì được, vàng không thể nhận, tra ai?”

Huyền Không đạo trưởng kinh ngạc: “Ngươi lại chửi ta.”

Lâm Khê từng chữ từng chữ: “Phó Kinh Nghiêu, Phó trong họ thường dùng của bá đạo tổng tài, Kinh của Đế Kinh, Nghiêu của Nghiêu Thuấn Vũ.”

Thôi Ngọc thực sự không chịu nổi, nhẹ nhàng vung bút lông, ngòi bút lập tức to bằng miệng bát.

Lâm Khê lắc đầu: “Hắn đi rồi, con cũng đi.”

Y giơ tay vung một cái.

Huyền Không đạo trưởng không tin nổi: “Đệ tử ta gọi ngươi, ngươi lại nghe lời như vậy, ta nói chuyện với ngươi thì ngươi chẳng thèm đếm xỉa, ngươi chơi trò hai mặt rất giỏi đấy!”

Phong Đô đại đế sao lại xuất quan vào lúc này?!

Lâm Khê nhìn sư phụ một cái: “Người làm gì vậy?”

Đến địa phủ một chuyến, mọi chuyện lại phức tạp hơn, giải quyết xong việc của nhà họ Giang trước đã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bạch Vô Thường, ngươi định soán ngôi sao?”

Không ngờ, Thôi Ngọc luôn cao ngạo lại dừng bước, quay lại: “Chuyện gì?”

Huyền Không đạo trưởng ra sức nháy mắt, cả khuôn mặt nhăn lại thành một cục, đầy nếp nhăn.

“Đệ tử, khó khăn lắm mới xuống một chuyến, chơi vài ván game với sư phụ đi.” Huyền Không đạo trưởng liếc nhìn mấy thỏi vàng.

Giọng nói này giống hệt Phong Đô Đại Đế, tiêu đời rồi!

Thôi Ngọc lễ phép từ chối: “Sổ sinh tử là pháp khí của địa phủ, người ngoài không được xem, cũng không thể xem, ngươi về đi.”

Thôi Ngọc lớn hơn ông ấy, luôn theo bên cạnh Phong Đô Đại Đế, công lực thâm hậu, quản lý sổ sinh tử.

Huyền Không đạo trưởng vẫy tay: “Đệ tử, hắn không thèm để ý đến ta, cũng sẽ không để ý đến con đâu, sư phụ dẫn con đi dạo, mau trở về nhân gian thôi.”

Ngòi bút nhẹ nhàng chấm một cái, hắn bay đến, giọng nói nghiêm nghị: “Bạch Vô Thường dẫn người sống vào địa phủ, tội tăng thêm một bậc, trừ một năm lương.”

Trăm năm sau, địa phủ sẽ thay đổi trời đất.

Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, Thôi Ngọc hỏi lại lần nữa: “Chuyện gì?”

Huyền Không đạo trưởng tỏ vẻ đầu hàng: “Tiểu Ngọc Ngọc, ta sai rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái độ của phán quan đột nhiên thay đổi, bí mật ẩn giấu trong sổ sinh tử, tên của cô, tiền kiếp của Phó Kinh Nghiêu.

Phong Đô Đại Đế không ở đây, toàn bộ địa phủ do phán quan làm chủ.

Giọng nói trầm thấp, đầy áp lực, khiến tất cả quỷ hồn có cảm giác muốn quỳ xuống.

Thôi Ngọc nhiệt tình: “Không có bất kỳ yêu cầu nào, ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng hắn, lúc nào cũng có thể đến địa phủ lấy người.”

Huyền Không đạo trưởng gấp đến mức giậm chân, lập tức khoác tay lên cổ y: “Tiểu Ngọc Ngọc, đừng tuyệt tình như vậy mà.”

Lâm Khê bình tĩnh: “Có thể mượn sổ sinh tử xem một chút không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hả?

Lâm Khê đá một cái, Thanh Ô kêu thảm thiết: “Ta không muốn ở lại địa ngục, không không không!”

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 387: Chương 387

“Toàn bộ Địa Phủ, ta là lão đại!”

Y cẩn thận quan sát, đôi mắt lập tức trợn to.

Khóe miệng Lâm Khê giật giật: “Phong Đô đại đế còn chưa c·h·ế·t, ông đã nghĩ đến việc soán ngôi.”

Lúc này, Thôi Ngọc mở tầng mười tám địa ngục, nhốt người trong tay vào trong.

Mông của Huyền Không đạo trưởng trúng một đòn, suýt nữa rơi xuống sông Vong Xuyên.

Thôi Ngọc cau mày giật giật, xoay cổ tay niệm quyết, gọi Hắc Vô Thường đi xử lý Bạch Vô Thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 387: Chương 387