Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 372: Chương 372
“He he he!”
Tiểu Mộc giơ máy ảnh chụp lia lịa: “Đừng lo, anh Kim. Vào phòng tối thì ta có kinh nghiệm rồi. Chủ nhân đêm nay đâu có rảnh lo đến chúng ta, he he.”
Khê Khê, em là của anh rồi.
Chương 372: Chương 372
Kỳ Văn Dã cố nhịn cười, toàn thân không ngừng run rẩy, sợ bị phát hiện.
(。ò ∀ ó。) Lo quá đi~
Anh yêu cô, và cô cũng yêu anh.
Phó Kinh Nghiêu ngắm cô, không dám chớp mắt, tim anh đập mạnh.
Anh yêu cô, tin tưởng cô, bao dung và chấp nhận mọi quá khứ của cô, thậm chí còn cùng cô bắt quỷ.
Sửa không được, c.h.ế.t chắc!
Giọng nói trầm thấp theo làn gió khẽ khàng vang bên tai, Lâm Khê nghe rõ ràng từng chữ.
“Tất nhiên rồi, đồ ngốc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Kinh Nghiêu ôm lấy cô, bế cô lên, tay khẽ véo nhẹ vào eo cô.
Lâm Khê nhìn người yêu gần trong gang tấc, lại càng muốn khóc hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“He he he, he he he!”
Ngay trong hồ suối nước nóng, cảm xúc bộc lộ rõ ràng như thế, lẽ ra anh không nên nghi ngờ tình cảm của Khê Khê dành cho mình.
Ăn hết mỹ vị khắp thế gian?
Cô vòng một tay ôm chặt cổ anh, tay còn lại giữ lấy đầu anh, hôn lên đôi môi mát lạnh.
“Khê Khê, anh yêu em.”
Đột nhiên một cơn gió lốc thổi qua, máy tính liền đen màn và tắt máy.
Dù bao sóng gió đã trải qua, cuối cùng cũng tới được “Kinh Khê Hữu Lâm,” thấy được sao băng.
Đôi mắt Lâm Khê đã nhòe nước, lần đầu tiên cô thấy xúc động đến mức muốn khóc.
Bị Phó tổng bắt cũng y như vậy.
Cuối cùng cũng có người yêu cô.
“Khê Khê, thật may mắn khi gặp được em, cũng thật hạnh phúc khi được kết hôn với em sớm đến vậy. Em là người đã khiến cuộc sống của anh trở nên thú vị, trở nên ấm áp.”
Không ngờ lại nhiều người như vậy, ngay cả tiểu tinh linh cũng có mặt.
Tiểu Kim: “Câm miệng hết đi, lỡ bị phát hiện, mai cả đám vào phòng tối hết đấy.”
Từ nay, ngón tay không còn vô danh nữa, mà đã khắc sâu tên của nhau.
Mạnh mẽ, sáng ngời, thuần khiết, như thể tình yêu của anh dành cho cô đã hóa thành hình.
“Khê Khê, chúng ta về phòng ngủ, mặc kệ bọn họ.”
Phó Kinh Nghiêu cởi bỏ áo khoác, giật phăng chiếc cà vạt vướng víu, thản nhiên hỏi.
“Không chỉ một đời, mà là mãi mãi, vĩnh viễn không chia lìa.”
…
“Khê Khê, em thực sự muốn ở bên anh, mãi mãi không xa rời chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, bước nhanh về phòng, mắt ánh lên tia tối sầm.
Vòng nhẫn nạm nhiều viên kim cương nhỏ ánh bạc, nâng đỡ viên đá chủ hình trái tim mười carat với sắc đỏ mãnh liệt và rực rỡ, như phượng hoàng tắm trong lửa.
He he he, không ngờ anh ta cũng được xem phát trực tiếp.
Bên này, Kỳ Văn Dã và những người khác cũng không khá hơn, bị gió thổi đuổi chạy té tát.
Từ trong ra ngoài đều là của anh.
“Em có muốn cùng anh sống trọn đời không?”
Sao điều ước cô vừa thầm nguyện bên sao băng đã linh ứng ngay lập tức thế này.
Kỳ Văn Dã dám “phản bội” anh, chờ đấy!
Cô hít sâu một hơi, giọng nghẹn ngào: “Đoán thử xem, anh có biết điều ước của em là gì không?”
“Hắc Bạch Vô Thường mà có ý kiến, em sẽ đập nát đầu chúng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu lưỡi nhói lên cảm giác đau, Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Lâm Khê chủ động đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út, viên kim cương hình trái tim tỏa sáng rực rỡ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng dáng cao lớn in hằn xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông quỳ một gối, nâng chiếc nhẫn như báu vật, chậm rãi nói từng chữ.
Chính là khoảnh khắc này, nhanh lên!!
Khê Khê sẽ ước điều gì đây?
Lâm Khê nằm thẳng trên giường, xung quanh nhiệt độ bỗng tăng cao, nóng đến mức khiến cô không thở nổi.
Tình yêu của Phó Kinh Nghiêu vừa mãnh liệt vừa chừng mực. Anh sắp đặt chu toàn mọi thứ trong cuộc sống của cô, xoa dịu những xúc cảm, tôn trọng mọi nguyện vọng của cô, không hề e dè trao cho cô luồng khí tím...
Anh hoàn toàn không đoán ra!
Lâm Khê dựa vào lồng n.g.ự.c anh, hơi thở gấp gáp, đôi mắt ngấn nước.
Trước mặt là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, toát lên ánh sáng chói ngời.
Vừa rồi cô phát hiện phía sau ở hướng ba giờ có tiếng cười kỳ lạ, tiếng cười d·â·m dật lại kèm theo vẻ thận trọng.
“Khê Khê, anh yêu em, yêu vô cùng.”
Hóa ra, điều ước của hai người là giống nhau.
Rắc! Cửa phòng khóa chặt.
Ở công ty xa xôi, Trần Chiêu nhìn màn hình máy tính, thấy cảnh hai người ôm nhau, nở nụ cười đầy bí hiểm.
Không xa, năm cái đầu nhỏ ló ra ngoài cửa, cùng nở nụ cười y hệt, nước miếng ròng ròng.
Trần Chiêu hoảng hốt loay hoay sửa máy tính.
Lá bùa này không vấn đề gì, Tiểu Kim xử lý được.
“Không sao đâu.”
Kỳ Văn Dã rướn cổ, mở to mắt, mạo hiểm theo dõi.
Trở thành nhà tiên đoán số một thế giới?
C·h·ế·t tiệt! Tài liệu vừa làm xong!!
“Mùng tám tháng tư.”
Lâm Khê gật đầu: “Ừ, không thèm để ý đến họ.”
Phó Kinh Nghiêu lòng ngọt ngào như thấm mật, không kìm được nụ cười.
Trong lòng hả hê: Trần Chiêu, tiếc cho cậu phải tăng ca ở công ty, còn tôi thì ở hiện trường ăn bánh vui vẻ.
Không nhầm đâu, Khê Khê đã chủ động hôn anh!
Cô kìm lại giọt nước mắt, chậm rãi mở mắt ra.
Cô vừa khóc vừa nói: “Điều ước của em đã thành hiện thực rồi, đó là được sống trọn đời bên Phó Kinh Nghiêu.”
Bọn tiểu tinh linh cũng chạy bán sống bán c·h·ế·t: “Chủ nhân ơi, Tiểu Kim/Tiểu Mộc/Tiểu Thủy/Tiểu Hỏa/Tiểu Thổ chúng em sai rồi ạ!!”
“Khê Khê, đêm tân hôn của chúng ta là ngày nào?”
A a a a!!!
Phó Kinh Nghiêu ngây người.
Phó Kinh Nghiêu quỳ một gối xuống, mở chiếc hộp trong tay, ánh mắt chứa đựng tình yêu lấp lánh hơn cả sao băng.
“Hôm đó không tính, đêm nay mới tính.”
“Anh rất cảm ơn ông nội năm xưa có tầm nhìn xa, định sẵn mối nhân duyên này, nếu không anh đã lỡ mất người định mệnh của đời mình.”
Cô tưởng là quỷ, liền ném một lá bùa ra sau.
Không được, không thể khóc.
Tiểu Hỏa: “Ta sẽ phun lửa biểu diễn cho chủ nhân vui.”
“…”
Ha ha ha, tội nghiệp quá, trợ lý Trần!
Anh nửa ôm nửa đẩy cô dựa vào tường, từ từ giành lại quyền chủ động, dần dần đưa nụ hôn thêm sâu sắc.
Tiểu Thủy: “Nếu có tiểu bảo bối, ta sẽ chăm sóc chủ nhân.”
Anh hỏi lại lần nữa, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, và sáng mai thức dậy sẽ tan biến mất.
Giữa đám vệ sĩ áo đen, một người len lén giơ điện thoại lên, khẽ gọi: “Trợ lý Trần, mười giờ hướng về phía trước.”
Mỗi câu anh nói, trái tim Lâm Khê lại đập nhanh hơn một nhịp, đôi mắt ngấn lệ.
Bắt hết mọi lệ quỷ trên đời?
Cô không nghe thấy âm thanh nào khác, toàn bộ tâm trí đều chỉ có Phó Kinh Nghiêu, người chồng của cô.
“Nếu đoán đúng, em sẽ đồng ý với anh.”
Yêu…
Cô không biết hôn, chỉ đi theo cảm giác, c*n m*t từng chút.
Anh nói: “Khê Khê, anh yêu em.”
“Suỵt~”
Lâm Khê cúi xuống ôm lấy cổ anh, nhìn vào mắt anh, không thể kiềm chế nước mắt tuôn trào.
Tiểu Thổ: “Không biết bảo bối và chủ nhân cứ thế này có sinh ra tiểu chủ nhân không, he he he he he.”
Môi anh khẽ run, sắc mặt dần tái đi: “Khê Khê, nói ra điều ước thì sẽ không còn linh nghiệm nữa.”
“Quãng đời còn lại, thế giới của anh sẽ không còn cô độc.”
Nhất định đừng phát ra tiếng, phu nhân rất lợi hại, bị cô ấy bắt được thì c.h.ế.t chắc.
Không phải vì buồn, mà là vì hạnh phúc.
Lâm Khê quay đầu: “Bọn họ…”
Anh vẫn tiếp tục, đầu ngón tay khẽ run, thổ lộ câu nói đã ấp ủ từ lâu trong lòng.
Cô mơ màng: “Anh… anh muốn làm gì?”
Phó Kinh Nghiêu hơi đổ mồ hôi lạnh, còn căng thẳng gấp trăm, gấp ngàn lần lần đầu đứng trước các lãnh đạo công ty.
Gần đó, vài cái đầu lớn hơn cũng thò ra khỏi cửa, cười vẻ gian tà, đến kính râm cũng rớt xuống.
Cô sững người hồi lâu.
Giờ không có thời gian lo những chuyện nhỏ nhặt đó, đêm động phòng hoa chúc là quan trọng nhất, không ai được phép làm phiền!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.