Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 365: Chương 365
Một luồng lực mạnh mẽ khiến nàng lao nhanh xuống dưới, rơi vào vực sâu.
Mọi người cúi đầu im lặng.
Trưởng làng ái ngại: “Bò heo thì không sao, nhưng cô gái đến tuổi… Ai sẵn sàng hiến con gái mình cho hải quái?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cá xanh trở lại biển lập tức khỏe khoắn như rồng gặp nước, nhảy lên mặt nước hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng.
Lâm Khê đã trải qua hai lần chứng kiến những câu chuyện khác nhau, trong lòng đã đoán ra chân tướng.
Đột nhiên, một con sóng tràn lên bờ, nàng ướt đẫm từ đầu đến chân.
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa vội im bặt, cùng lao về phía Phó Kinh Nghiêu, trốn sau lưng bảo bối là an toàn nhất.
Thương Lân ngã gục, ngất đi.
Ngày qua ngày trôi qua, biển yên gió lặng, nhưng vẫn không thấy người trở lại.
Dân làng sợ hãi, tập trung lại bàn cách ứng phó.
Ầm ầm!!
Vũ Nhược không hề hay biết gì, ăn tối xong liền đi ngủ.
“Xin lỗi.”
Cá xanh ngẩng đầu lên, kêu “ục ục” vài tiếng, thở từng hơi nặng nhọc, vết thương rất nặng.
“Trong làng, cô gái xinh đẹp nhất là Vũ Nhược, môi đỏ răng trắng, dáng người mảnh mai, hải quái chắc chắn sẽ thích.”
Lâm Khê đưa tay đỡ lấy nó: “Ngươi còn thích Thương Lân không?”
Vũ Nhược phủi nước, định quay về nhà thay quần áo, ánh mắt lại bị thu hút bởi một con cá màu xanh.
Ngũ quan giống Tiểu Vũ, dáng hình giống Thương Lân, trông như đứa trẻ của họ.
Lâm Khê quay lại: “Đừng làm ồn, lúc này rất quan trọng.”
Vũ Nhược muốn một hạnh phúc giản đơn.
Vũ Nhược giật mình, nước biển mặn mòi tràn vào miệng mũi, nàng không thấy gì cũng không nghe thấy gì.
Nàng sắp c.h.ế.t rồi…
Không có thời gian suy nghĩ, những chiếc răng nhọn hoắt sắp đ.â.m vào người, những tiếng nổ vang lên.
Vũ Nhược ngửi thấy mùi m.á.u tanh: “Cá con, ngươi bị thương rồi.”
Ngay khi câu này vang lên, giấc mơ lập tức tan vỡ, một bóng hình phát sáng nổi lên giữa không trung.
Đôi mắt xanh, mái tóc xanh, má có vài chiếc vảy cá, dưới thân là một chiếc đuôi dài hai mét, ánh lên trong làn sóng.
Giấc mộng do Vũ Nhược dệt nên không chỉ giam cầm nàng, mà còn giữ chặt linh hồn của dân làng.
Mọi người bàn bạc, quyết định số phận của một người.
Vũ Nhược lắc đầu, giữa hai hàng lông mày đầy u buồn: “Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy khí tức của cô rất quen thuộc, nên dùng pháp thuật cản trở thuyền của mọi người.”
Hải quái nằm trên mặt đất, hấp hối, còn Thương Lân canh giữ bên cạnh, tỏa ra sức mạnh khổng lồ, không cho ai đến gần.
Trông nó không giống cá biển thông thường, có đuôi màu xanh thẫm, đôi mắt xanh ngọc, vảy lấp lánh ánh vàng nhạt.
Lâm Khê nói từng chữ rõ ràng: “Dù ngươi có thay đổi hình dạng, Thương Lân vẫn có thể nhận ra ngươi, bất chấp tất cả để bảo vệ ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nhấn mạnh: “Hải thần Vũ Nhược, còn không hiện thân?”
Một cái miệng rộng tanh tưởi hướng thẳng vào đầu nàng mà cắn xuống.
Bộp –!
Giả vẫn là giả, dù diễn bao nhiêu lần cũng không thể trở thành thật.
Nơi này cách biển khá xa, chờ đến khi đợt thủy triều kế tiếp dâng lên thì cá có lẽ đã c·h·ế·t.
Hải quái run rẩy dữ dội, ánh mắt trở nên mơ hồ: “Không, ta không phải Vũ Nhược, ta là hải quái…”
Lâm Khê thở dài, bước đến gần.
Vũ Nhược chân thành đáp lại, cười ngượng ngùng, giọng nói phảng phất một nỗi buồn nhẹ nhàng.
Tiểu Thổ ngạc nhiên: “Thì ra là ngươi làm, bọn ta cứ tưởng là hải quái.”
Người đàn ông râu quai nón nói dõng dạc: “Làm cô dâu của hải quái thì phải chọn cô gái đẹp nhất, hiền nhất. Nó mà giận là c.h.ế.t cả làng.”
Lâm Khê chớp thời cơ, đánh một chưởng vào sau gáy hắn.
Đêm đó, các chú mất tích bảy ngày đã trở về, đều bị thương ở các mức độ khác nhau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Toàn thân Vũ Nhược run lên, nghẹn ngào đáp: “Hai giấc mơ đều nửa thật nửa giả. Ta và Thương Lân đại nhân…”
Một người đàn ông râu quai nón lớn tiếng hét lên: “Có quái vật, dưới biển có quái vật! Muốn ăn chúng ta!!”
Năm ấy nước biển dâng cao, dân làng ra khơi đánh cá nhưng đi mãi không về, không còn tin tức gì nữa.
Dưới biển quả thực có quái vật, tại sao nàng lại ở dưới biển?
Vũ Nhược chắp tay cầu nguyện: “Biển cả ơi, xin hãy đưa các chú quay về, lớn lên rồi ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”
Người đàn ông râu quai nón đề nghị: “Ta có một cách, có thể làm nguôi cơn giận của hải quái.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt nàng, hóa thành viên ngọc trai trong suốt, rơi xuống đất.
Lâm Khê bình tĩnh đứng tại chỗ, vỗ nhẹ vào đầu nó: “Giấc mơ nên kết thúc rồi, hải thần Vũ Nhược.”
Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, tay chân không thể cử động, như thể bị trói chặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương Lân vẫn tiếp tục gào thét “tránh ra,” phát ra những luồng khí khó hiểu.
“Thử đi, các ngươi nỡ lòng nào nhìn con trẻ đói khát, nhìn người già phụ nữ yếu ớt c.h.ế.t dần vì đói!”
Lặp đi lặp lại, vô tận luân hồi.
Lâm Khê ngẩng đầu: “Nói đi, rốt cuộc giữa ngươi và Thương Lân là thế nào? Giấc mộng nào mới là thật?”
Có người, là ai?
Dân làng không còn lối thoát, đành nhất trí làm theo cách này, nhất là những người vừa đi biển về, hô hào dữ nhất.
Giấc mơ nhất định sẽ trái ngược với hiện thực, bởi vì kết cục thật sự rất bi thảm. Do đó, Vũ Nhược mới dệt nên một giấc mộng đẹp để tự giam mình.
“Tránh xa ra! Tránh hết ra!!”
Trong giấc mơ thứ hai, Thương Lân không còn là hải thần nữa, và Tiểu Vũ đã thành thân cùng hắn như ý nguyện.
Giọng nàng khàn đi, đầy chua xót và bất lực.
Cổ tay có cảm giác lạnh buốt, một lực kéo nàng ngược lên, hơi thở khẽ phả vào mặt nàng.
“Không, ta không phải.”
“Nhân loại ngon lành, ta thích nhất đó, chẹp chẹp~~”
Vũ Nhược cố nén nước mắt, trong lòng hiện lên cái tên sâu sắc khó quên: “Đại nhân Thương Lân là giao nhân cuối cùng trên thế gian, còn ta chỉ thay thế thân phận của chàng.”
“Hắn dám đánh em, không thích nữa.” Tiểu Thủy ôm ngực, thu mình vào một góc tự kỷ.
Tiểu Kim nhắc nhở: “Chủ nhân, cẩn thận.”
Tiểu Hỏa nhân cơ hội trêu chọc: “Ha ha, đáng đời, làm kẻ nịnh bợ thì đến cuối cũng chẳng được gì.”
“Trong sách cổ có ghi, dâng cho hải quái một con bò, một con heo, ba con gà và một cô gái đến tuổi trưởng thành, có thể giúp làng được bình yên trăm năm.”
Tiểu Thủy giật giật khóe miệng, giơ ngón cái lên: “Chủ nhân lợi hại quá, đã trả thù cho em rồi.”
Vũ Nhược hoàn toàn bất lực, mở mắt nhìn sinh mệnh từng chút một trôi đi.
“Vùng biển này từ lâu đã không còn hải quái, cũng không còn giao nhân.”
Vũ Nhược nhắm nghiền mắt, bên tai chỉ còn tiếng gầm rú của nước biển.
Vũ Nhược mừng rỡ vẫy tay: “Tạm biệt, cá con.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cha nàng lo lắng đi qua đi lại: “Hầy… dân làng ta sống dựa vào rừng núi, biển cả, bao đời nay đều mưu sinh bằng nghề đánh cá, không ra khơi là xem như mất mạng.”
Cha là trưởng làng, dẫn đầu dân làng quỳ trong từ đường cầu phúc, mong tổ tiên phù hộ, nhưng không có tác dụng.
Lâm Khê hỏi thẳng: “Vì sao ngươi kéo ta vào giấc mơ này?”
Hải quái kích động nhảy dựng lên, gầm lên giận dữ: “Ô ô ô!!”
Đúng lúc đó, Tiểu Thủy bị tấn công, thân hình bay theo hình parabol lên không trung. “Chủ nhân, cứu em với!!”
Biển có quái vật, không ai dám ra khơi, ở nhà chỉ có nước đói đến c·h·ế·t.
Tiểu Thủy nhặt lấy, viên ngọc trai dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nó cười đến không khép miệng: “Truyền thuyết nói rằng nước mắt của giao nhân có thể hóa thành ngọc trai. Ngươi là người của tộc giao nhân.”
Một con cá đẹp như vậy, c.h.ế.t đi thật đáng tiếc.
Vũ Nhược không đành lòng, ôm nó thả lại xuống biển: “Cá con, các chú ta mất tích rồi, nếu ngươi gặp họ dưới biển, hãy bảo họ trở về nhà nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Nhược an ủi: “Cha đừng lo, các chú chắc chắn sẽ bình an trở về.”
Tiểu Thủy tổn thương sâu sắc, hét lên: “Im đi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.