Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 339: Chương 339
Anh hai không thông minh lắm, dễ bị đánh lạc hướng.
Anh cả nhà họ Giang vô cùng tức giận, nhốt cậu ba tháng trời, ra lệnh cho mọi người phải canh chừng cậu.
Giang Trì kéo khẩu trang lên, nhanh chân bước tới.
Trước mặt có anh hai chắn đường, sau lưng bị Tô Tử Khôn kéo lại, Giang Trì kẹt ở giữa, muốn giải thích nhưng lại không có hứng giải thích.
“Ừ.” Giang Trì cúi đầu, kéo lại khẩu trang, giống như gián điệp đang giao dịch.
Thêm một người giữ bí mật, bớt đi một phần nguy cơ bị lộ.
Ai ngờ, vừa quay lưng, Giang Trì đụng phải một người quen.
Giang Tế thu ánh mắt lại, khuôn mặt thoáng trầm xuống: "Em đang đe dọa anh?"
Giang Trì lạnh nhạt: "Ai chơi trò chơi với anh?"
Cậu lạnh lùng nói: "Không cần anh lo, tránh ra!"
Anh cả, thật xin lỗi.
"Tôi sẽ đánh thật đấy."
Lâm Khê kinh ngạc: “Anh mang tiền mặt cho tôi?!”
"Thân thể trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn là một đứa trẻ." Tô Tử Khôn xắn tay áo: "Tôi sẽ dạy dỗ lại cậu tử tế…"
Lúc này, Giang Đình đang ngồi trong xe, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng, bầu không khí toát ra vẻ áp lực đến đáng sợ.
Giang Trì liếc trái liếc phải, thấy không ai để ý bên này, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ơ? Giang Tế, em trai cậu sao lại ở đây? Nó không phải đang bị anh cả nhốt lại sao?"
Giang Trì đáp trả: "Tôi đã trưởng thành."
Tô Tử Khôn lén giơ tay làm dấu chiến thắng: "Giang Tế, tôi đã khống chế được em trai cậu rồi, lợi hại chưa."
Giang Trì ngây người.
Anh ta không phải đang quay phim ở nơi khác sao?
Mọi chuyện tính toán rất kỹ.
Tô Tử Khôn lập tức buông tay, cười rạng rỡ: "Đại sư, chào buổi sáng."
Hiện giờ là chín giờ sáng, anh cả không có ở đây, anh hai cũng không, lén lút quay về sẽ không bị ai phát hiện.
Chương 339: Chương 339
Không hổ danh là thiếu niên thiên tài, đầu óc xoay chuyển nhanh thật, giờ còn học được cách đe dọa anh trai mình.
"Nhận lệnh, tôi đang chặn đây."
"Em lại trốn ra rồi!"
Tô Tử Khôn bực dọc, tại sao lại bắt anh ta câm miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu lại có thể trốn ra dưới sự giám sát của bao nhiêu người, quả không hổ danh là thiên tài.
Giang Tế có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi đang…"
Anh cả về nhà ăn cơm trưa, cậu phải về trước mười hai giờ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Trì bắt được nhược điểm, nhướng mày cười nhạt: "Chuyện hôm nay, mong anh giữ bí mật, và em cũng sẽ làm như vậy."
Có anh hai ở đây, anh ta 90% sẽ không dám ra tay thật.
"Anh hai cũng không muốn anh cả biết anh suốt ngày ở đây la cà."
Nhưng quả thật, cậu đã đe dọa thành công, Giang Tế nhất thời không biết phải làm thế nào.
C·h·ế·t tiệt! Kinh động đến đại sư rồi!
Anh cả để leo lên vị trí tổng tài Giang Thị đã rất vất vả, đám chú bác luôn tìm cách gây chuyện.
Nghe nói mấy ngày trước, Giang Trì đã lén chạy đến nơi gọi là thành phố An Xuyên, suýt chút nữa là mất mạng.
“Kiểm tra đi, thiếu thì không liên quan đến tôi.”
Giang Trì nhớ tới gương mặt lạnh băng của anh cả, cuối cùng từ bỏ kháng cự, để mặc cho Tô Tử Khôn muốn làm gì thì làm.
Tô Tử Khôn càu nhàu: "Cậu ba Giang, nói năng kiểu gì vậy, gặp anh mà không chào hỏi, còn dám cãi bướng."
Thuộc hạ bẩm báo đầy đủ: "Giang tổng, cậu hai và cậu ba đã đạt thỏa thuận, một người không muốn ngài biết việc thường xuyên đến Thần Toán Đường hóng chuyện, một người không muốn ngài biết việc lén trốn khỏi Giang gia."
Giang Trì đáp đơn giản: "Nợ tiền, trả nợ."
“Cầm lấy, hai mươi vạn đều ở trong này.”
Trái tim Giang Trì nhẹ nhõm hẳn, anh hai quả nhiên không nhận ra.
Lâm Khê liếc nhìn ba người: "Giải tán đi."
Giang Tế quay đầu nhìn kỹ, vừa khéo thấy được gương mặt quen thuộc, không còn nghi ngờ gì nữa.
Những lời còn lại, không cần nói cũng hiểu.
Tô Tử Khôn lườm cậu: "Thằng nhóc hư, nói gì cho tử tế vào."
Hai anh em đụng mặt nhau.
…
Giang Trì ném túi tiền xuống rồi vội vã rời đi.
"Dạ." Tô Tử Khôn lập tức bước tới, xách túi lên: "Đại sư, tôi báo với cô, đây là đặc sản ở thảo nguyên chúng tôi vừa quay về, bảo đảm ngon lành, độc đáo, cô nhất định phải nếm thử."
Giang Trì bất lực: "Buông ra!"
"Họ… ờm…"
"Chơi trò chơi." Tô Tử Khôn bổ sung: "Giải quyết ngay, đại sư đừng bận tâm."
Vào đúng lúc hai người sắp đi lướt qua nhau, một giọng nói vang lên đầy ngạc nhiên.
"Việc không nên chậm trễ, em về trước đây."
Giang Tế ngắt lời cãi vã của hai người: "Tô Tử Khôn, câm miệng!"
Thuộc hạ cúi đầu khom lưng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Giang Tế chặn ở phía trước, vừa mở miệng đã đầy vẻ chất vấn: "Em lại định làm gì nữa? Bài học lần trước chưa đủ sao? Cứ nhất định phải tự đẩy mình vào nguy hiểm, em có biết anh và anh cả đã tìm em bao lâu không?"
Giang Đình đặt tài liệu xuống, ánh mắt sâu hơn vài phần: "Bọn chúng đúng là có bản lĩnh, liên kết với nhau để lừa dối tôi, hừ!"
Tô Tử Khôn bám chặt vào chân Giang Trì như bạch tuộc: "Hôm nay… mọi người đừng hòng đi đâu."
Tô Tử Khôn vừa nể phục, vừa dùng hết sức, giữ chặt lấy chân Giang Trì.
Giang Trì ngửa mặt nhìn trời, bất lực.
"Anh hai?! Sao anh lại ở đây?"
Dấu vết trên mạng đã được xóa sạch, chỉ còn bước cuối cùng, về nhà thuận lợi.
Giờ có hai lựa chọn đặt ra trước mắt, một là quay đầu đi đường khác, hai là tiếp tục đi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Tế tin tưởng vào trí thông minh của em trai.
Giang Trì giả vờ như không nghe thấy, lập tức quay người bỏ chạy.
Sau đó, dùng ba mươi phút để phá tường lửa của một công ty, kiếm được hai mươi vạn.
"Nếu cậu dám đánh tôi, nhà họ Tô nhất định sẽ đối đầu với anh cả cậu, không chỉ nhà họ Tô mà còn nhà họ Hạ, ông ngoại rất cưng tôi, ai sợ ai?"
Chỉ cần một giây nữa thôi là cậu có thể chạy thoát.
Nhà có cậu em thích gây rối, thật phiền phức.
Giang Tế cũng che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa, hoàn toàn không để ý đến cậu thiếu niên bên cạnh.
"Tô Tử Khôn!"
Họ quen nhau từ trước!
Có lòng lại bị xem là đồ vô ơn, không thèm đếm xỉa đến người nào đó thiên vị, hừ!
Lỡ như… Giang Trì không muốn gây rắc rối cho anh cả.
Quên mất bên cạnh anh hai còn có một tên lắm chuyện, việc gì cũng thích xen vào.
"Đôi bên cùng có lợi thôi." Giang Trì rút một tay ra, mặt không đổi sắc nói: "Anh hai, hợp tác vui vẻ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không được chạy, đứng lại!"
Sao anh ta lại ở đây?!
May mà anh ta là con một, chẳng có anh chị em gì, cũng không phải tranh giành gia sản.
Giang Trì nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Rút tiền mặt xong là chạy thẳng đến Thần Toán Đường, cuối cùng cũng gặp được người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không buông, giỏi thì đánh cả tôi đi."
Bảo sao gần đây anh hai không về nhà, thì ra là trốn trong Thần Toán Đường nghe ngóng tin tức.
Ở cửa đứng một người đàn ông dáng gầy gò, áo đen, quần đen, khẩu trang đen, tay xách một túi đen.
"Anh yên tâm, em sẽ lo liệu." Giang Trì mỉm cười tự tin: "Anh cả tuyệt đối sẽ không phát hiện."
Giang Trì sững người.
Lâm Khê dừng bước: “Mang tiền đến à?”
Chưa kịp vui mừng, phía sau vang lên một giọng nói: "Đừng chặn cửa của tôi, có đánh thì ra ngoài mà đánh."
Giang Trì đút tay vào túi: "Tuỳ anh."
0,5 giây nữa…
Tô Tử Khôn theo Giang Tế đã nhiều năm, đương nhiên hiểu ý anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng là không canh nổi.
Người quản lý của anh hai và đại sư lại vô cùng thân thiết, như bạn bè lâu năm.
Giang Tế đồng ý: "Hợp tác vui vẻ, còn về anh cả…"
Giang Tế thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng: "Em đến Thần Toán Đường tìm đại sư Lâm làm gì?"
Có anh ta ở đây, hôm nay coi như tiêu rồi.
Giang Tế bước lên chặn đường, biết mình không giữ được cậu em này, liền gọi người trợ giúp.
Lợi dụng lúc anh cả đi làm, cậu lén trốn khỏi nhà, lẻn vào tiệm net đen.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.