Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 312: Chương 312
Quý Hành hăng hái, không chút e dè.
Lâm Khê nhắc nhở: “Lái cho cẩn thận đấy.”
Sau khi kể lại, Viên Hương Vũ ôm chặt lấy mình, không ngừng run rẩy: “Đại sư, chắc tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi.”
Giọng nói sắc lạnh chói tai, tựa như tiếng móng tay cào vào bảng đen, khiến người ta rợn tóc gáy.
Quý Hành lẳng lặng tán dương: “Cách đó hay lắm, con ma đó biến thành tôi để lừa người, tôi sẽ dùng nước tiểu trẻ con tạt vào mặt nó.”
Đáp lại cậu ta là một quả trứng bay đến.
“Tiền Phú Quý không có ở đây, cố gắng lên nhé, Tiểu Hành Tử, chúng tôi chờ nghe cháu kể chuyện đấy!”
Chiếc áo sơ mi trắng bị nhuốm đầy màu xanh của lá cây và vàng của lòng trứng, dưới ánh mặt trời trông lòe loẹt đủ sắc.
Cửa nhà vệ sinh căng một dải băng màu vàng, trên tay nắm cửa dán một tấm phong ấn với dòng chữ: Không được đến gần.
Viên Hương Vũ ngơ ngác: “Cửa khóa thì vào kiểu gì ạ?”
Giấc mơ đêm qua là thật hay giả?
Phần thân trên chi chít các đốm tử thi, phần th*n d*** là bộ xương trắng toát, nhìn mà kinh hãi.
Lỡ đâu con quỷ lại dùng bộ mặt điển trai này để quyến rũ nữ sinh nữa thì danh tiếng của cậu coi như mất sạch. Con quỷ này thật quá đáng!
Lâm Khê phân tích: “Có người từng vào đây rồi. Hai người lùi ra xa đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Á!!!”
Viên Hương Vũ cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, tiếng thét mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra nổi âm thanh.
Viên Hương Vũ khóc đủ rồi, bèn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Khê, giọng đầy tha thiết: “Đại sư, xin ngài nhất định phải tiêu diệt con quỷ trong nhà vệ sinh.”
“Đi bắt quỷ trong nhà vệ sinh.”
Lúc bị bóp cổ, cô ta tưởng rằng mình sắp tè ra quần, không ngờ dì cả lại đến sớm.
“Đồng Đồng sẽ không bao giờ quay lại nữa…”
Con ma này biến hóa thành hình dạng người khác, chủ động hại bạn học, nhất định phải tiêu diệt nó.
Lâm Khê nắm lấy tai cậu ta, kéo cậu vào góc: “Đừng la nữa, kẻo lát nữa lại bị vây đánh bây giờ.”
Quý Hành ngẩn ra vài giây, sau đó kêu oan: “Các cô nhận nhầm người rồi, không, nhận nhầm quỷ rồi…”
“Đồng Đồng, Đồng Đồng, cậu dậy chưa?”
“Dạ, rõ!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Đồng Đồng đã c.h.ế.t ở buồng bên cạnh, mà cô ta hoàn toàn không hề hay biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Máu kinh nguyệt của phụ nữ cũng giống như nước tiểu của trẻ nhỏ, có tác dụng trừ tà đuổi ma, con ma sợ m.á.u kinh của cô nên tạm thời tha cho cô một mạng.”
Trong mắt đám sinh viên kia, quỷ chính là Quý Hành, ai cũng hận không thể đánh c.h.ế.t cậu ta.
Quý Hành đáp: “Biết rồi ạ.”
Một chiếc xe đỏ rực rỡ đậu ngay đầu ngõ. Quý Hành cười láu cá: “Chị đại lên xe, chúng ta xuất phát thôi.”
Hỏng rồi! Đến kỳ rồi!
“Khốn nạn! Đợi đấy!!”
Đồng Đồng c.h.ế.t rồi, cô ta vô cùng hoang mang, mỗi tối đều mơ thấy cái nhà vệ sinh kỳ lạ đó.
Lạnh, lạnh quá…
Đại học Kinh Bắc cách Thần Toán Đường không xa, chẳng mấy chốc cả ba đã đến nơi.
Viên Hương Vũ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, rồi lại chìm trong ân hận, vừa khóc vừa kêu lên: “Đại sư, sao người c.h.ế.t không phải là tôi? Đồng Đồng là người tốt như vậy, mà c.h.ế.t thảm như thế, nếu tôi không đi vệ sinh thì cô ấy đâu phải c·h·ế·t.”
Quý Hành hiên ngang đi trên đường, vẻ mặt đầy hứng khởi: “Chị đại, tôi từng đến đây, để tôi giới thiệu một chút.”
Cô ta nhắm mắt, một dòng chất nóng hổi chảy xuống, mùi m.á.u tanh tràn ngập không gian.
“Cút đi!!”
Tầng ba ánh sáng mờ mờ, gió âm thổi dập cửa sổ, tạo ra những tiếng lạch cạch.
Viên Hương Vũ nuốt nước bọt: “Đại sư, sau khi Đồng Đồng mất, cảnh sát đã phong tỏa ký túc xá, không ngờ nơi này cũng bị phong tỏa rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta có vào không?”
Cô ta vừa nhấc chân lên thì từ phía sau một bàn tay bám lấy, men theo sống lưng đi dần lên trên, năm ngón tay xòe ra, siết chặt cổ cô ta, hơi lạnh truyền khắp cơ thể.
Âm khí nồng nặc ập vào, kèm theo mùi tanh hôi.
“Cậu là của tôi, dám bỏ đi sao?”
Vừa dứt lời, rầm một tiếng, cánh cửa trực tiếp đổ xuống.
Lâm Khê nhẹ giọng an ủi: “Ma g.i.ế.c người không do dự, đây không phải lỗi của cô. Nếu không phải là Hoàng Đồng Đồng, cũng sẽ là người khác.”
Chẳng lẽ cô ta sắp c.h.ế.t sao?
Cơm không ăn nổi, nước uống không trôi, trong đầu cô cứ hiện lên cảnh tượng c.h.ế.t chóc của Đồng Đồng.
Viên Hương Vũ lấy thẻ sinh viên ra, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Đại sư, chúng ta đi đâu ạ?”
Rõ ràng là cùng đi vệ sinh, cuối cùng chỉ có mình cô ta sống sót trở về.
Quý Hành cầm lấy chìa khóa xe: “Các ông bà, chờ cháu với chị đại chiến thắng trở về nhé.”
Bóng tối dần tan đi, một gương mặt hiện lên trong không khí, đôi mắt mở trừng lớn, nét mặt hung ác.
Lạ thật, Đồng Đồng chưa bao giờ ngủ nướng.
“Nhưng mà…” Viên Hương Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Viên Hương Vũ hối hận: “Biết sớm là m.á.u kinh có tác dụng thế này, tôi đã hất cả vốc m.á.u vào mặt con ma rồi!”
Mặt cô ta tái xanh, định bụng sẽ đến chùa cầu an.
Mấy ông bà cụ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Lâm Khê đỡ Viên Hương Vũ đứng dậy, từ từ đi ra cửa.
Trong cơn ác mộng, cô ta lại trở về nhà vệ sinh ấy, ngồi trong buồng vệ sinh lúc trước.
Máu, khắp nơi là máu!
Cô ta bật đèn, mùi m.á.u càng trở nên nồng nặc.
Lâm Khê hòa vào đám sinh viên xung quanh mà không chút chênh lệch, ánh mắt đảo một vòng quanh các tòa giảng đường và nhanh chóng tìm ra được nhà vệ sinh tỏa ra âm khí nồng đậm.
Viên Hương Vũ kiệt sức, đổ vật lên giường ngủ thiếp đi.
Thậm chí, có hai nữ sinh còn bứt một nắm lá cây ném vào người Quý Hành, trừng mắt lườm cậu ta.
Quý Hành ngoan ngoãn im lặng, núp ở phía sau.
Vỏ trứng vỡ toác, lòng trắng trứng nhớp nháp dính lên trước n.g.ự.c cậu ta.
Con quỷ này có chút mạnh, thực lực đã đạt đến mức độ của một lệ quỷ.
Viên Hương Vũ chỉ về phía tối tăm nào đó: “Đại sư, nhà vệ sinh ở tầng ba phía bên kia ạ.”
Viên Hương Vũ lau nước mắt: “Sao tôi lại không c·h·ế·t?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng khác biệt là, bóng đêm dày đặc như mực phủ trùm, đè nặng khiến cô ta không thở nổi.
Viên Hương Vũ cứng người, ngất lịm.
“Đi thôi.” Lâm Khê lập tức lao lên cầu thang.
“Aaaa!!”
Mùi m.á.u trên giường nồng hơn, cô ta sờ chiếc quần ướt đẫm.
Lâm Khê giải thích: “Con ma đó định g.i.ế.c cả hai người, nhưng cô may mắn hơn, vì đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt.”
“Đồ b**n th**!!”
Khuôn mặt lại hoàn toàn lành lặn, da trắng bệch, đôi môi đỏ tươi, càng đẹp đẽ hơn lúc trước.
Hơi thở ngày càng khó nhọc, m.á.u dồn lại tại một điểm, cảm giác xung động nguyên thủy mãnh liệt không thể kiềm chế.
“Đừng nói gì cả, nghe lời chị đại đi.”
Viên Hương Vũ cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn to, muốn tìm một lối thoát.
Viên Hương Vũ nắm chặt tay: “Hóa ra là vậy.”
“Có tôi ở đây, sẽ không sao đâu.” Lâm Khê vỗ nhẹ vai cô ta, truyền thêm một chút linh khí.
Quý Hành kéo mạnh cô ta, lùi ra sau mười mấy bước, chui vào góc ngồi thụp xuống.
Quý Hành đáp ngay: “Không vấn đề gì!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Viên Hương Vũ lập tức ghi nhớ gương mặt b**n th** ấy, bụng quặn đau, cô ta giật mình tỉnh dậy.
Khóe mắt cô ta hơi cong lên, vẫn còn mỉm cười.
Mắt không nhìn thấy gì, các giác quan khác trở nên nhạy bén, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng, kết lại thành băng.
Dòng ấm áp ở h* th*n xua đi cảm giác lạnh, cuối cùng cô ta cũng cử động được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người vừa hôm qua còn sống động giờ đây đã không còn thở, toàn thân tr*n tr**, tóc tai rối bù, cánh tay buông thõng.
Chương 312: Chương 312
Viên Hương Vũ lẩm bẩm vài câu, kéo rèm giường của Hoàng Đồng Đồng: “Đồng Đồng, chiều nay có tiết tiếng Anh, dậy mau nào… A!!!”
Viên Hương Vũ ôm lấy bụng, đau quá!
Ánh sáng trong phòng u ám, nhòa nhoẹt không thấy rõ.
Quý Hành muốn khóc mà không khóc nổi: “Trời ơi, oan uổng quá đi, ai cứu tôi với!”
Tiếng hét thất thanh liên tục vang lên, mọi người xung quanh bỏ chạy tán loạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.