Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 299: Chương 299
“Đừng lo cho ta, mau! Chạy đi!!”
Hư Nguyên nhận ra, hơi ngượng ngùng, ông ta lau má Nam Thiên: “Tiểu sư tổ nói, không được khóc.”
Làn sương trắng này có độc!
Trong màn sương trắng, thấp thoáng có thể thấy những người giấy đủ màu sắc bay qua bay lại.
Đột nhiên, một cột nước từ trên đầu dội xuống, làm ông ấy ướt như chuột lột.
Hư Nguyên ngơ ngác: “Hả???”
Ai là người đủ sức mạnh đỡ hai người bọn họ?
Ai là người có khả năng dùng một kiếm chặt đứt xúc tu của quái vật?
Hai người đó là ai?
Đột nhiên một luồng sáng vàng lóe lên, cậu bé phấn khích: “Sư phụ, thần ánh sáng đến rồi!”
Tiểu sư tổ, đồ nhi, tạm biệt…
Lâm Khê lập tức lao lên phía trước.
“Không thể gục ngã được, ta còn chưa báo thù cho em trai! Đồ quái vật, cút đi!!”
Nam Thiên tuy còn nhỏ nhưng trong lòng hiểu rõ, cậu bé vỗ nhẹ bàn tay to của sư phụ: “Con không sợ đâu, sư phụ cũng đừng sợ.”
Hai người này chẳng nói chẳng rằng đã xông vào đánh nhau với quái vật xúc tu, vừa đánh vừa chửi.
Tịnh Nguyên đạo trưởng nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền đ.ấ.m mạnh vào lưng Vân Ngạn, hét lên: “Quái vật! Chính là nó!”
Nam Thiên nhìn trái nhìn phải, quyết định bắt chước sư phụ, cố gắng ép ra một giọt nước mắt: “Hu hu, tiểu sư tổ, đồ xấu xa bắt nạt chúng con, hu hu…”
Khoảnh khắc sinh tử, một luồng lực mềm mại nâng đỡ hông, nhẹ nhàng đỡ họ lên cao.
Thế nhưng giây tiếp theo, lực lượng trói buộc trên người biến mất, chứng tỏ đây không phải là ảo giác.
Tịnh Nguyên đạo trưởng cố rướn cổ lên, nhưng cũng không thể nhìn rõ tình hình phía trước.
Giây phút cuối cùng trong đời, ông ta gặp được tiểu sư tổ, giữ lại một mạng.
Người giấy màu lam phun nước.
“Ông già, đừng có cử động bậy, không lại toác vết thương, tôi không có thời gian cứu ông lần nữa đâu.” Lâm Khê xoay cổ tay, nhanh chóng bấm quyết.
Hòn giả sơn nơi ẩn nấp đổ sập xuống, một xúc tu ánh lên sắc kim loại lao thẳng về phía Nam Thiên.
Hư Nguyên và Nam Thiên bắt đầu rơi tự do.
Hư Nguyên cúi người che đứa trẻ trong lòng, cánh tay bị xúc tu cắt vào, m.á.u tươi liền phun ra xối xả.
Đằng xa vang lên tiếng sói tru và giọng phụ nữ đang chửi mắng.
Tiểu Kim gọi: “Bên này, đỡ họ đi.”
Hư Nguyên quay lưng đi, nháy mắt lia lịa: “Nói bậy, sư phụ vì bảo vệ con mà toát hết mồ hôi đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Ngạn nhìn bóng người ngày càng xa dần, liền tăng tốc: “Tốc độ của tiểu sư tổ nhanh quá, nhưng con sẽ không để lạc đâu.”
Nhưng chẳng được bao lâu, cơ thể ông ấy ngày càng suy yếu, không thể phát ra linh lực được.
Cả đời như vậy là đáng rồi, không làm mất mặt Nguyên Thanh Quán, hy sinh một người bảo toàn những người khác là kết cục tốt nhất, nên xuống dưới tìm Tiền Kim để nhảy múa.
Hư Nguyên cuối cùng cũng có chút thời gian để thở, bất kể hai người đó là ai, hợp lực đối phó quái vật xúc tu mới là chuyện quan trọng.
Tất cả không cần nói cũng hiểu.
Hư Nguyên thở dài, nhìn về phía Nguyên Thanh Quán lần cuối, nếu c.h.ế.t ở đây cũng xem như một điều may mắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Tiêu theo sát một bước sau.
Máu sắp cạn rồi, Tịnh Nguyên đạo trưởng không thể nghĩ ngợi thêm, thả lỏng tinh thần, nằm thẳng ra.
Một nam một nữ, người nam mình người mặt sói, người nữ toàn thân bằng gỗ.
Sư huynh mất liên lạc lâu như vậy, e rằng lành ít dữ nhiều.
Người giấy màu vàng chỉ huy.
Hư Nguyên lén lau nước mắt: “Sư huynh, hãy chậm rãi trên đường Hoàng Tuyền, chúng ta sẽ đến bầu bạn cùng huynh…”
“Hu hu, tiểu sư tổ, hu hu…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sống được thì sống, không sống được thì c·h·ế·t.
“Xẹt xẹt xẹt!!”
“Hả?”
“Rè rè!!”
Hư Nguyên ngơ ngác: “Cái gì đây?”
Mọi người thậm chí còn chưa kịp thấy rõ mặt quái vật xúc tu đã bị treo lên, chờ đợi cái c·h·ế·t.
Hư Nguyên thở dài.
Lúc này, Hư Nguyên ôm chặt đứa bé trong tay: “Nam Thiên đừng sợ, lát nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên rồi lịm dần, đệ tử Nguyên Thanh Quán rơi xuống như những chiếc bánh bao, từng người một rơi xuống đất.
Hư Nguyên không biết làm gì, ngồi ngây ra tại chỗ.
Một giây hồi tưởng mà tưởng chừng như một năm.
Hư Nguyên ôm Nam Thiên chạy trốn khắp nơi, không ngờ lại đụng phải hai người kỳ quái.
Ầm—!!
Chương 299: Chương 299
“Đi, tiêu diệt nó nào!!”
Vân Ngạn ngoan ngoãn nghe lời, cõng sư phụ chạy như bay.
Lâm Khê vỗ nhẹ một cái lên đầu mỗi người: “Được rồi, không được khóc.”
Nam Thiên càng thêm nghi hoặc: “Mắt mà cũng đổ mồ hôi sao?”
“A a a—!”
Người giấy màu xanh mọc vô số cánh tay quấy rối quái vật.
Nam Thiên hé mắt nhìn qua kẽ tay, thầm gọi tiểu sư tổ trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
……
Nam Thiên đầy vẻ nghi hoặc: “Sư phụ, con đâu có khóc, chính sư phụ sợ đến phát khóc rồi.”
Nam Thiên bịt mắt lại, giọng nói non nớt: “Sư phụ, con không sợ đâu, quán chủ sư bá sẽ đến cứu chúng ta mà.”
Quái vật đẩy mạnh, Tịnh Nguyên đạo trưởng ngã xuống bậc thang, bất lực chống trả.
Ai là người bất chấp nguy hiểm tính mạng đến cứu người?
Bốn người bước vào đạo quán, sương mù m.á.u bay khắp nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hư Nguyên nuốt nước bọt: “Các con cứ ở đây, ta ra ngoài xem thử.”
Làn sương trắng kỳ quái bao phủ toàn bộ đạo quán, Hư Nguyên đành phải tìm một chỗ để ẩn nấp tạm thời.
“Đi thôi, chúng ta vào trong.”
“Grào!!” Quái vật thét lên, đột nhiên bỏ chạy.
Hư Nguyên mở mắt ra, bóng dáng quen thuộc đứng ngay trước mặt, ông ta không còn kìm được cảm xúc, nước mắt tuôn trào như suối.
Mông hướng xuống, mặt hướng lên, sắp sửa đập vào đất.
Nam Thiên chắc xem hoạt hình nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi chăng?
Vân Ngạn cõng sư phụ trên lưng, tụt lại một đoạn khá xa.
Ông ta vội thúc giục: “Đệ tử, đừng để bị tụt lại.”
Người giấy màu trắng ngồi chồm hổm dưới đất đỡ người.
Lâm Khê nhìn thấy, ở sân sau Nguyên Thanh Quán có một con quái vật khổng lồ, phóng ra vô số xúc tu dày đặc.
“Chuyện này bàn sau.” Hư Nguyên túm lấy ống quần Lâm Khê: “Tiểu sư tổ, cảm ơn người đã lặn lội đường xa tới cứu…”
Quán chủ sư bá từng nói không bao giờ được phép sợ hãi, vì sau lưng bọn họ luôn có người, có tiểu sư tổ.
Đúng rồi, chắc chắn tiểu sư tổ sẽ đến cứu cậu bé và sư phụ.
Hai người cách mặt đất khoảng mười tầng lầu, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ thành thịt nát.
Tịnh Nguyên đã dùng bản thân làm mồi nhử để dụ quái vật đi, ông ấy cố nén đau thương, dẫn những người khác trốn vào hậu viện, nhưng dù đi thế nào cũng không thoát ra được.
Trên mỗi xúc tu treo một người, quái vật há miệng thật lớn, lộ ra cái miệng sắc nhọn.
Tiếng thét chói tai vang lên bên tai, xúc tu trước mặt đột ngột rung chuyển dữ dội, cơn đau lan khắp cơ thể.
Trước mắt chỉ thấy một màu đỏ rực, hoàn toàn không phân biệt nổi phương hướng.
Kết quả là, những người khác lại mất tích.
Cơn gió sắc lạnh quất vào mặt, Hư Nguyên không kìm được hét lên thảm thiết, dốc toàn lực bảo vệ Nam Thiên.
Người giấy màu đen phun lửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xung quanh tĩnh lặng đến mức rợn người.
Một già một trẻ chu môi, giọng điệu và biểu cảm y hệt nhau, chẳng khác nào những đứa trẻ nghịch ngợm đang méc tội với người lớn.
Hư Nguyên nhắm chặt mắt, ôm chặt Nam Thiên: “Đừng sợ, sẽ nhanh kết thúc thôi.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng sốt ruột, gắng gượng ngồi dậy: “Tiểu sư tổ, tôi tôi…”
Lời chưa kịp nói xong, Lâm Khê đã hất tay ông ấy ra, nhanh chóng lao về phía quái vật: “Tìm chỗ mà trốn đi.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng dùng sức lau mắt: “Không thấy gì cả, phải làm sao bây giờ?”
“Á á! Tên hòa thượng c.h.ế.t tiệt, ta nhất định sẽ g.i.ế.c hắn!!”
Tịnh Nguyên đạo trưởng vỗ mạnh vào lưng Vân Ngạn: “Đồ nhi, nhanh lên!”
Tiếng cọ xát kỳ dị vang lên, dồn dập và thô ráp, từng đợt từng đợt làm chấn động màng nhĩ.
Bốn người biến mất trong màn sương máu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.