Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 288: Chương 288
Người đàn ông áo sơ mi quét mắt nhìn các học sinh, chọn một mục tiêu: “Bạn…”
"Hôm nay hết tiết rồi, các bạn học nghỉ ngơi tốt nhé, ngày mai học Toán, Hóa và Thể d·ụ·c, ngày kia thì thi, cố gắng lên nhé, nếu không thì khè khè khè..."
Giang Trì sắc mặt lạnh lẽo, ai đang nói xấu cậu sau lưng thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Phùng chộp lấy cậu ta ném lên vai, cắm đầu cắm cổ chạy.
Hiện tại, Vu Tiến Tuyền có bảy mươi điểm, Khúc Phùng tám mươi điểm, Giang Trì tròn một trăm.
Thầy dạy Thể d·ụ·c phấn khích hết mức: "Nhanh nào, cố lên!"
Cậu ta mà biết chuyện gì, chưa đến ba phút là cả trường đều biết.
Giang Trì giơ tay: “Thưa thầy, em biết.”
Vu Tiến Tuyền sợ thầy nhất, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện, đôi chân run bần bật.
Vu Tiến Tuyền thở hồng hộc, môi trắng bệch: "Chậm thôi, tôi theo không kịp... hộc... hộc..."
Nếu thua thì bị trừ hai mươi điểm, trực tiếp ngủm luôn.
Giang Trì thản nhiên đáp: "Hết cứu rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"@#?!Mẹ kiếp, thả ông về đi..."
Mỗi câu cậu nói, sắc mặt người đàn ông áo sơ mi lại tối thêm một bậc.
Vu Tiến Tuyền hỏi: "Anh ấy thì sao?"
Vu Tiến Tuyền vừa khóc vừa hỏi: "Anh ơi, anh là...?"
Tiết Thể d·ụ·c là một tiết rất đáng sợ, không chỉ phải chạy bộ, nhảy xa, đá bóng mà còn phải thi đấu với một đám quái vật.
Giang Trì giải thích ngắn gọn: "Không biết, bị kẹt ngoài ý muốn, đi thôi."
Cả hai trông như sắp c.h.ế.t đến nơi, Vu Tiến Tuyền lập tức khóc rống lên: "Hu hu, chiều nay em c.h.ế.t chắc rồi."
Thầy dạy Thể d·ụ·c thổi còi màu hồng: "Bíp bíp! Bắt đầu vào lớp!"
Giang Trì chỉ biết ngửa mặt nhìn trời.
Tiết Thể d·ụ·c này đúng là lấy mạng người ta!
"Anh Trì, làm sao đây? Có cách nào ra ngoài không? Tôi muốn về với mẹ..."
Khúc Phùng đứng bật dậy: "Tôi muốn về nhà!"
Vu Tiến Tuyền bỗng dưng thấy bớt sợ: "Tôi nghe về truyền thuyết của anh rồi."
Sao cậu học sinh này còn chưa c·h·ế·t?!
Gã mặc đồ vest khóe miệng vương chút máu, càng hăng hái giảng bài, nghĩ đủ cách hành hạ mọi người.
Thầy dạy Thể d·ụ·c nghiến răng: "Ồ, bạn học yêu quý của thầy, tất nhiên là có học, hôm nay thầy sẽ dạy các em đá bóng, hì hì hì!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"A a a!!" Vu Tiến Tuyền hét lên.
Câu hỏi trong giờ học kỳ quặc vô cùng, một câu hỏi mà có mười mấy cái bẫy, hai con gà này may mà nhờ có Giang Trì giúp đỡ mới trụ được đến giờ.
Vu Tiến Tuyền thật lòng cảm ơn: "Anh Trì, anh là thần của em."
Cậu xoa xoa ấn đường: "Giữ sức đi, chiều có tiết Thể d·ụ·c đấy."
Người này đã ra tay giúp họ hai lần, chắc chắn không phải người xấu.
Tiết học nhanh chóng trôi qua, gã đàn ông mặc đồ vest cố ý bay đến gần Ngô Bất Mãng, ánh mắt đầy ẩn ý.
Ai ngờ s.ú.n.g săn quỷ lại đưa cậu vào ổ quỷ, mãi không ra được.
Thầy mắng giám thị xong thì cười nham hiểm: "Các em, lời thầy nói có đúng không?"
Giang Trì đã quan sát, tiết Vật lý chỉ có mười phút.
Khoảnh khắc này, cậu bỗng hối hận vì đã lén rời khỏi Đế Kinh một mình.
Quái vật phía sau điên cuồng đuổi theo.
Ba người đi về phía căng-tin, Ngô Bất Mãng không đi, ở lại lớp chửi trời chửi đất.
Một đứa nhớ mẹ, một đứa nhớ bố, khóc thê thảm như song tấu.
Ông ta cười hiền hòa, trong một giây đủ làm trẻ con khóc thét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Trì mặt không biến sắc, bước đi thong thả.
Thầy dạy Thể d·ụ·c cao ba mét, rộng hai mét, một vết sẹo lớn ngang mặt, trông như bức tường thịt di động.
Nếu c.h.ế.t thật, e là sẽ không bao giờ được gặp anh cả và anh hai nữa.
Chạy một ngàn mét chưa bao giờ qua nổi, người ta sải một bước, cậu ta phải chạy ba bước.
Chương 288: Chương 288
Khúc Phùng vỗ miệng mình: "Anh Trì, xin lỗi, tôi lỡ lời, anh đừng để bụng. Đây là nơi nào vậy?"
Ông ta đổi giọng: "Đáng ghét cái ông giám thị kia, một tuần chỉ xếp hai tiết Thể d·ụ·c, không được gặp các em đáng yêu của thầy, thầy đau lòng lắm..."
Tiếng còi vang lên lần thứ ba, một đám quái vật hình thù kỳ dị xuất hiện trên sân: trăn dài ba mét, vượn tay dài, gián khổng lồ biết bay, nhện siêu to khổng lồ...
Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng không dám trả lời, Giang Trì hỏi ngược lại: "Thầy ơi, có vào học không ạ?"
Giang Trì dẫn đầu hô: "Chào thầy ạ."
Hai tên này cái gì cũng không giỏi, được cái là biết nghe lời.
Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng học theo: "Chào thầy ạ."
Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng run lẩy bẩy, dựa sát vào nhau.
Gián bay sắp đập vào mặt, Vu Tiến Tuyền la lớn: "Cứu với, cứu với!!"
Thời gian ở đây trôi khác so với bên ngoài.
Thời gian trôi nhanh, đã đến giờ Thể d·ụ·c.
"Bạn học, thầy rất thích em đó ~"
Giang Trì thành thạo bịt tai lại, tay nắm chặt quai ba lô, ánh mắt kiên định nhưng trong lòng có chút hoảng hốt.
Còn anh hai... ừm, chẳng trông cậy vào anh ta được, tự lo cho mình không nổi nữa là.
Khúc Phùng bám sát theo sau, là dân thể thao, chạy hai vòng đối với cậu là chuyện nhỏ.
Người đàn ông áo sơ mi lạnh lùng nhìn cậu, lại là người này.
Vu Tiến Tuyền sụt sịt: "Tôi muốn gặp bố..."
Khúc Phùng gật đầu mạnh: "Anh cũng là thần của tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Tiến Tuyền bị treo ngược, đầu chúc xuống, m.ô.n.g chổng lên. Cậu ta vừa ngẩng đầu thì cái miệng của con gián đã ngay trước mặt mình.
Bíp bíp bíp!
Không trả lời được thì trừ điểm, cho đến khi rớt môn và chịu chung kết cục với Ngô Bất Mãng, thật sự lấy mạng người ta!
Khúc Phùng phụ họa: "Tôi cũng nghe rồi, gần đây có người đang tìm anh, nói anh hay lén ra nghĩa địa vào ban đêm."
Adrenaline tăng vọt, cậu ta chạy với tốc độ nhanh nhất đời mình, nhưng vẫn không chạy nổi.
Hai người ôm nhau run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Phải làm sao đây?"
Thầy dạy Thể d·ụ·c thích nói những câu kỳ quặc, sau đó... họ sẽ thảm hại.
Thầy dạy Thể d·ụ·c cười nham hiểm: "Các em chạy chậm quá, để thầy cho các em thấy thế nào mới là tốc độ thực sự."
Thầy dạy Thể d·ụ·c cười nhếch môi, nụ cười không đến được khóe mắt: "Các em, buổi chiều tốt lành, thầy rất muốn ăn các em... À không, các em đáng yêu như thế này, thầy nào nỡ ăn."
Gã đàn ông mặc đồ vest chẳng hề tức giận, ngược lại còn cười rạng rỡ: "Bạn học à, em sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm thầy thôi."
Ông ta nghiến răng nói: “Cậu nói đi!!”
Việc chạy tới An Xuyên quả là ngoài ý muốn, cậu vốn định tìm nơi xa để thử s.ú.n.g săn quỷ, từ từ tìm quỷ.
Lần này khác với mọi khi, bị kẹt mấy ngày rồi mà vẫn chưa ra được, cũng không tìm thấy kẽ hở nào.
Không thể bỏ cuộc dễ dàng, ít nhất phải cầm cự đến khi anh cả đến đây.
Chắc chắn là cậu chủ nhỏ nhà họ Quý, Quý Hành!
Khúc Phùng là dân thể thao mà cũng sợ: "Tôi không trụ nổi nữa rồi, đám quỷ này ngày càng điên cuồng."
Anh cả và anh hai có phát hiện ra cậu mất tích chưa?
Vu Tiến Tuyền nổi da gà: "Cái nơi quái quỷ gì thế này?"
Giang Trì nhả ra hai từ: "Giang Trì."
"Ai thắng ai thua, chúng ta hãy cùng chờ xem!"
Đinh đoong!
Ông ta lại thổi còi hồng: "Bíp! Khởi động trước giờ học, chạy hai vòng quanh sân."
Sáng hôm sau, Ngô Bất Mãng biến mất không dấu vết, thầy cô xem như cậu ta chưa từng xuất hiện.
Tiếng máy phát từ loa vang lên.
Gà yếu là tội, phần cứng không theo kịp phần mềm.
Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng ngày nào cũng phải học, bị ép thi và trả lời câu hỏi.
Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng run cầm cập theo sau.
Giang Trì điềm tĩnh đáp: “Không có kết quả, bài thầy ra có vấn đề. Giả sử trong môi trường chân không, quả cầu của Tiểu Hoa sẽ không bao giờ đuổi kịp quả cầu của Tiểu Minh. Nếu ở thế giới thực, dựa vào lực cản không khí, tốc độ rơi sẽ…”
Ngô Bất Mãng nghỉ ngơi một chút rồi lại hăng hái lên, gầm lên một tiếng: "Cút đi!"
Tên này như sấm bên tai, sinh viên Đại học Đế Kinh ai cũng từng nghe qua những chiến tích lẫy lừng của cậu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.