Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 280: Chương 280
Giang Tế kéo khẩu trang, không muốn nói chuyện với kẻ ngốc.
Cậu ta ưỡn ngực, thẳng lưng: "Làm gì? Muốn đánh nhau hả?"
Quý Hành mất đi nụ cười, giọng đượm vẻ mếu máo: "Chị đại, chị bỏ rơi Tiểu Hành Tử rồi sao ~~"
Lâm Khê chán ghét liếc nhìn cậu ta.
Quý Hành ngơ ngác: "Một nhà hết cả?"
Vị trí tiểu đệ số một mà anh Khôn định chiếm lấy, tuyệt đối không được!
Haizz, chắc cũng là vì tiền, vì miếng cơm manh áo thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chồng em gái sao lại nhẫn tâm để em ấy ra ngoài chịu nhục nhã thế này?
Quý Hành vùng vằng, giả giọng trẻ con gọi: "Chị đại ~" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vu Huy giải thích đơn giản: "Con trai tôi là Vu Tiến Tuyền, cùng hai bạn học của nó là Ngô Bất Mãng và Khúc Phùng, đều là nam, năm nay hai mươi tuổi."
Tô Tử Khôn đẩy Quý Hành đi: "Đi thôi, đừng cản trở đại sư xem bói."
Tô Tử Khôn kéo Giang Tế đi tìm chỗ ngồi.
“Đừng cản tôi, tôi phải lên giúp cô ấy!” Giang Tế giận đến mức nghiến răng, từng chữ thốt ra đầy tức giận.
"Quen từ lâu lắm rồi."
Một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng run rẩy, người đàn ông mặc vest bên cạnh vỗ về: "Yên tâm đi, anh sẽ nhờ đại sư cứu con mình về."
Một câu nói xuyên thấu tâm can, người đàn ông mặc vest mất bình tĩnh: "Ông đây là tổng giám đốc!!"
Một bác gái nhường chỗ: "Chàng trai, ngồi đi."
Vu Huy mắt đỏ hoe: "Bọn chúng mất tích rồi!!"
Quý Hành cầm bút: "Nói rõ giới tính, độ tuổi đi."
Gã đàn ông đó thật đáng ghét!
Bác gái Hà xua tay, mắt đảo qua lại: "Không sao, hai cậu và đại sư có quan hệ gì?"
Người đàn ông mặc vest ngước mắt lên trời, hống hách ra lệnh bằng giọng giận dữ.
"Còn cả thằng Mãng nhà tôi nữa, nhất định phải cứu nó về!"
Quý Hành vùng vằng: "Anh Khôn, đó là lời thoại của tôi."
Người đàn ông mặc vest đột ngột giơ tay: "Hừ! Cậu không xứng nói chuyện với tôi!"
Thái độ ngạo mạn, không hề có chút chân thành.
Quý Hành bỏ qua suy nghĩ, tiếp tục đọc tên: "Cuối cùng là Vu Huy."
Mở cửa, đóng cửa, sắp xếp thứ tự xem bói, đi cùng chị đại ra ngoài làm việc, đôi khi chửi mắng vài kẻ tồi tệ, cuộc sống rất bận rộn nhưng thú vị.
"Đại sư, xin hãy cứu lấy đứa trẻ ngây thơ Khúc Phùng của nhà tôi, không biết nó đi đâu rồi?"
Tô Tử Khôn trả lời kín kẽ, không tiết lộ chút thông tin, đúng kiểu đối đáp lòng vòng.
"Cậu tên gì?"
Quý Hành lại ghé sát hơn chút nữa: "Anh trai áo đen, sao không nói chuyện với tôi?"
Người này nhảy vào nói trước, Quý Hành đứng một bên tức giận "hừ hừ hừ!"
"Đến xem phong thái của đại sư."
Gần đây, Tiền Phú Quý nằm viện, mọi công việc ở Thần Toán Đường đều do cậu ta phụ trách.
“Một gã mặc đồ vest nhỏ bé chẳng là gì cả, không sao đâu.”
“Không, cậu không thể.” Tô Tử Khôn giơ tay ra đếm từng chiến tích của Lâm Khê: “Đại sư tay không xé lệ quỷ, một mình nhảy từ tầng năm xuống, một cước đạp nát Đào Hoa Chú.
Tô Tử Khôn lập tức đáp lại: “Đại sư cần cậu giúp chắc? Cậu mà lên thì chỉ tổ làm vướng chân thôi, đừng cản trở đại sư phát huy.”
Một người lớn như vậy lại bắt chước trẻ con nũng nịu, thật khó coi.
Lâm Khê nói: "Hôm nay không có phần xem bói cho anh, sau này cũng không." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái tát sắp rơi xuống, Quý Hành lùi lại vài bước, ôm đầu hét lên: "Chị đại, cứu em!"
Quý Hành nóng máu, ở Thần Toán Đường lâu vậy rồi, lần đầu gặp người ngang ngược thế này.
Tô Tử Khôn mỉm cười lịch sự, trả lời lấp lửng: "Chúng cháu quen đại sư lâu rồi."
Quý Hành cắn đầu bút, thành thạo đọc tên.
Lâm Khê chép miệng: "Mặc vest, không đi bán bảo hiểm thì cũng làm đa cấp."
Cậu ta dừng lại một lúc, cái tên này rất quen, như đã gặp ở đâu đó.
Một nhóm đông người nối gót: "Còn chúng tôi nữa!"
Tô Tử Khôn cảm ơn: "Cảm ơn bác."
"Cô không uống rượu mừng muốn uống rượu phạt, đừng trách tôi không khách sáo!"
Người đàn ông trung niên Vu Huy bước lên đại diện, thái độ vô cùng kính trọng: "Đại sư, chúng tôi đến từ ba gia đình khác nhau, con của chúng tôi đồng loạt mất tích."
Giang Tế là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ gây rối loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sao cậu lại đến Thần Toán Đường?"
Một người đàn ông trung niên bước ra: "Tôi đây!"
Người phụ nữ vẫn bất an: "Nhưng, lỡ như..."
Người đàn ông mặc vest giận dữ nói: "Thằng nhóc, cút sang một bên!"
“Mẹ ông ta khi sinh chắc để quên não ở trong nhau thai rồi, mở miệng toàn phun ra thứ bậy bạ!”
"Không phải!"
Lúc này, Quý Hành đang cầm sổ điểm danh.
“Ôi trời! Phì! Cứ tưởng mình là ông hoàng bà chúa chắc! Đã nhờ vả người ta mà lại không có thái độ gì cả, từ cái xó nào chui ra mà ngu ngốc thế không biết!”
Quý Hành vội chặn lại: "Hôm nay người xem bói cuối cùng là chú Vu Huy này."
Tô Tử Khôn cúi đầu lớn tiếng hét lên: “Mày tưởng mày là ai chứ? Tao hô một tiếng là mày biến khỏi trái đất ngay lập tức!”
Người đàn ông mặc vest thu bớt cơn giận, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ một tiếng khinh thường: "Tôi có việc tìm cô."
Giang Tế càng thêm ác cảm với người em rể chưa từng gặp mặt, định đứng dậy.
"Không có nhưng! Không có lỡ!" Người đàn ông mặc vest mặt tối sầm, sải bước đến: "Mau cứu con trai tôi!!"
Tô Tử Khôn liền giữ chặt anh ta lại, giọng run run vì sợ hãi: “Khoan đã, cậu định làm gì?”
Vậy nên Giang Tế mặc quần dài, áo dài tay giữa trời nóng nực, phải che kín khuôn mặt nổi tiếng này.
"Anh là ai? Làm gì ở đây?"
Nam nữ già trẻ, khoảng mười hai người, trong đó có cả trẻ con tầm tuổi thiếu niên.
Có anh ta ngăn cản phía trước, Giang Tế không cần phải đối phó ai, yên lặng ngồi trên ghế nhỏ.
Lâm Khê nổi cả da gà: "Trở lại bình thường ngay, mau điểm danh, nếu không tôi đưa cậu đến bệnh viện ở cùng Tiền Phú Quý."
“Chúng ta cứ theo chân các ông bà lớn tuổi, cổ vũ cho đại sư là được.”
Quý Hành nhíu mày: "Ba cái tên này nghe rất quen."
Trong đám đông, Giang Tế nắm chặt tay, mắt đầy căm phẫn.
Các ông bà lớn tuổi lập tức lên tiếng chửi lại, mỗi người một câu.
Bác gái Hà mỉm cười, gặp đúng đối thủ rồi.
Họ đến đây để gặp đại sư Lâm, không thể gây thêm phiền phức cho cô.
Quý Hành khẽ ho một tiếng, hắng giọng: "Khụ khụ, những người không liên quan vui lòng tìm chỗ ngồi, đừng làm phiền chị đại xem bói."
"Bác thích nghe chuyện lắm, sao hai cậu quen nhau?"
Những người phía sau cảm xúc như sụp đổ, một số khóc lóc, một số mặt không biểu cảm, nhưng ai cũng phờ phạc, tiều tụy.
Chị đại bảo cậu ta điểm danh, chứng tỏ vị trí tiểu đệ số một vẫn chưa bị thay thế.
“Tôi ra lệnh cho các người lập tức tìm con trai tôi về! Nếu không thì cửa tiệm này vĩnh viễn không được phép mở cửa nữa!”
"Con nhãi kia!" Người đàn ông mặc vest nổi giận đùng đùng: "Cô có biết tôi là ai không?"
Bác gái cười gượng hai tiếng: "Ha ha, đại sư bắt đầu xem bói rồi, để lần sau chúng ta trò chuyện nhé."
"Được ạ." Quý Hành tươi cười trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lách người đi vài bước, giữ khoảng cách xa hơn.
"Đồng hương cả mà, gọi cháu là cậu trai trẻ là được."
"Người đầu tiên, người thứ hai... người cuối cùng..."
Cậu trai này nhìn thì ngây thơ, thật ra lại đa mưu, hơn hẳn Quý Hành nhiều lắm.
Tô Tử Khôn đứng chắn giữa hai người: "Bạn tôi mắc chứng sợ giao tiếp, cậu lùi lại."
Giang Tế như trúng một đòn vào ngực: “Tôi, tôi có thể…”
Lâm Khê lạnh lùng nói: "Dám gây chuyện ở chỗ tôi?"
“Biết trước gặp phải loại người này thì tôi đã mang theo kim chỉ để khâu cái miệng của ông ta lại rồi!”
Thì ra em gái phải vất vả bày quán xem bói không dễ dàng chút nào, ngày ngày bị nghi ngờ, ngày ngày bị người ta mắng nhiếc.
"Biết rồi, đi mau." Tô Tử Khôn quay đầu lại, làm động tác mời: "Đại sư Lâm, mời cô."
"Vâng ạ." Tô Tử Khôn ngoan ngoãn đáp.
Gã này hễ cuống lên là đầu óc lập tức tụt dốc.
"Chỉ cần tôi ra lệnh, cô lập tức phải dọn dẹp rời đi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.