Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 277: Chương 277
Khung cảnh này như đập mạnh vào tim cậu ta.
Ông ta nhẹ nhàng hỏi: “Có cần mở ra không ạ?”
Phó Kiến Hoa đẩy nhẹ cậu ta: “Không có phần của cháu đâu, quà bọn ta mua cho Khê Khê.”
Quý Hành ngây ngô hỏi: “Quà gì vậy ạ?”
Quý Hành chẳng quan tâm: “Không sao, cháu chỉ nhìn thôi là được.”
May mà vẫn còn cam chua bầu bạn.
Lâm Khê trêu chọc: “Cậu bị bệnh dại phát tác à?”
Trương Văn Tú vẫy tay: “Khê Khê, cháu qua đây.”
Cậu ta hiểu rồi, cam chính là “cẩu lương.”
Ngoại trừ đồ ăn vặt, phần lớn mỗi loại đều mua hai đến ba cái.
Ông ấy vẫn giữ nụ cười chuẩn mực: “Cung tiễn cậu cả và mợ chủ, chúc hai người thượng lộ bình an.”
“Vâng ạ.” Lâm Khê khẽ kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta về nhà lúc nào đây?”
Chậc chậc, đàn ông khi yêu đắm đuối, cả người như ngập tràn bong bóng hồng, đến ngọt mặn cũng chẳng phân biệt nổi.
Trong lòng ông bà vẫn có Phó Kinh Nghiêu, người cháu trai này.
Cậu ta quay lưng chạy vào bếp, tìm chút an ủi duy nhất: “Hức, tôi tiếp tục ăn cam chua đây.”
“Khê Khê, hai đứa ngồi thêm chút nữa đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Kiến Hoa ngáp dài: “Buồn ngủ rồi, hai đứa cứ làm gì thì làm, khi nào rảnh về thăm ông bà là được.”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn cậu ta.
Quý Hành gật đầu: “Ông ngoại, cháu hiểu tâm trạng của ông mà, bảy mươi hai tuổi là độ tuổi thanh xuân.”
Chuông điện thoại reo, Lâm Khê đặt áo len xuống, bấm nút nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Khê đón lấy: “Cảm ơn bà ạ.”
Trương Văn Tú hào hứng giới thiệu: “Sô cô la, son dưỡng môi, sữa rửa mặt, mũ…”
Quý Hành đ.ấ.m ngực: “Chị đại, chị không hiểu nỗi đau buồn của lòng tôi.”
Phó Kinh Nghiêu tự động ghé lại gần, khẽ gật đầu: “Tịnh Nguyên đạo trưởng, lâu rồi không gặp.”
Quản gia Lưu chuyên nghiệp như thường lệ, đích thân tiễn ra xe, mỗi tay xách hai vali mà không chút khó khăn.
V·ú Ngô nhân lúc ấy liền bê đĩa cam đặt lên bàn trước mặt: “Cậu chủ nhỏ, ăn thêm đi, cam hôm nay là của cậu hết đó.”
“Không cần cảm ơn.” Trương Văn Tú phấn khích: “Trong vali của ông cháu còn nhiều thứ lắm, đá muối núi lửa, nước tuyết từ Bắc Cực… Ông bà có chút tấm lòng, mong cháu nhận lấy.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng hỏi: “Tôi đang ở Nguyên Thanh Quán, tiểu sư tổ công có ở đấy không? Gọi cậu ấy cùng ra đây.”
Phó Kiến Hoa phẩy tay: “Mở đi.”
Quý Hành vừa đi trước, giờ mà đi thì không hay lắm.
Lâm Khê đẩy điện thoại ra xa: “Lão già, ông đến Nguyên Thanh rồi à?”
Quản gia Lưu bước ra, mỉm cười đúng mực: “Ông bà, quà hai người mang về từ nước ngoài, có mang ra bây giờ không ạ?”
Phía bên kia màn hình vang lên hàng loạt tiếng "wa", tiếng của Tịnh Nguyên đạo trưởng bị lấn át, ông ta bịt chặt điện thoại: “Tất cả tránh ra! Cút hết! Đừng có dọa tiểu sư tổ công!”
Ăn xong cơm trưa, Quý Hành đứng dậy đi trước, giọng đầy phấn khởi: “Ông bà ngoại, lần sau gặp lại nhé.”
Trương Văn Tú hiểu rõ suy nghĩ của cháu trai, hai chữ "muốn đi" viết rõ ràng trên mặt.
Phó Kiến Hoa gần đây không muốn nghe chữ “già”: “Ông không già!”
Phó Kiến Hoa nắm tay bà, vui vẻ cười to: “Không sao, chúng ta cũng khoe lại, vợ chồng già chẳng lẽ thua kém tụi nó.”
Trương Văn Tú rụt tay lại: “Kinh Nghiêu với Khê Khê trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau như nam nữ chính phim thần tượng, hai đứa ôm nhau, hôn nhau, trông đẹp hết sức.”
Quý Hành há miệng, cắn ngấu nghiến vào không khí: “Ăn này, ăn này…”
“Ông ngoại, tha mạng!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai cái móc khóa, một con thân đen đầu trắng, một con thân trắng đầu đen, rõ ràng là một đôi.
Quản gia Lưu đẩy ra hai chiếc vali, một đen một trắng.
Về nhà, cả hai cùng dọn dẹp, thứ nào cần bày thì bày ra, thứ nào cần cất thì cất đi.
Phó Kiến Hoa xoay hông lại gần, chìa ra một bàn tay, hừ hừ vài tiếng.
Ông bà một cặp, chị đại với anh cả một cặp, khắp phòng khách toàn là “cẩu lương”.
“Dạ.” Quý Hành miễn cưỡng quay về chỗ ngồi.
Trương Văn Tú phẩy tay: “Thôi đi đi, bà với ông quen ngủ trưa rồi, không tiễn nữa đâu.”
Trương Văn Tú hiểu ý ông, cũng chìa tay ra.
Muốn khóc c.h.ế.t đi được, cơn bão hãy đến mạnh hơn nữa đi!
Chương 277: Chương 277
Bà cầm lên hai món đồ chơi lông xù: “Đây là móc khóa chim hải âu đặc biệt.”
“Quý Hành! Cháu bướng bỉnh lắm rồi đấy!”
Lâm Khê đảo mắt nhìn quanh, thấy đủ các loại đồ vật kỳ lạ, nhiều món cô chưa từng gặp bao giờ.
Cô và Phó Kinh Nghiêu cùng mang hai chiếc vali lớn rời đi, bên trong chứa đầy tình yêu thương của ông bà.
Không khí tràn ngập ngọt ngào, Quý Hành ôm đĩa trái cây trống không lao tới: “Ăn cơm thôi, ăn… Ối trời!”
Nụ cười của Phó Kiến Hoa khựng lại, ông nhích ra một đầu ghế, cả người co rút lại trông đến là tội nghiệp.
Trương Văn Tú chậc chậc hai tiếng: “Thằng cháu này, mới mở lòng yêu đương chút đã khoe mẽ đến phát chán.”
Khuôn mặt lão già râu trắng gần như chiếm hết màn hình.
Lâm Khê đứng dậy, Phó Kinh Nghiêu giữ tay cô lại, hai người cùng bước qua.
Phó Kinh Nghiêu ôm lấy eo cô: “Chúng ta cũng vậy.”
Quý Hành mặt dày, cuối cùng cũng giành được phần của mình: “Wow! Bộ sưu tập mới ra gần đây! Ông bà ngoại, cháu yêu hai người quá!”
Tiếng ồn dần nhỏ lại, Tịnh Nguyên đạo trưởng cười hề hề: “Xin lỗi nhé, trong quán có mấy đệ tử nhỏ hơi ồn ào một chút.”
Quý Hành vừa nhai vừa nói: “Ngoại ơi, con đang tuổi lớn, ăn được là phúc, sau này già rồi nhai không nổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Hành gào lên ba lần: “Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu là chị dâu của đời tôi!”
Phó Kinh Nghiêu cúi xuống nhìn cô: “Muốn về thì đi lúc nào cũng được.”
Trương Văn Tú lắc đầu, vị muối biển mà anh cũng ăn ra vị ngọt.
Đến lượt Lâm Khê được ăn “cẩu lương”: “Ông bà tình cảm thật đấy.”
V·ú Ngô nói đúng, giữa Kinh Nghiêu và Khê Khê đã không còn cần người ngoài can thiệp, can thiệp nhiều quá ngược lại còn là rào cản.
Lâm Khê đáp ngay: “Nhất định ạ, không làm phiền ông bà nữa, ông bà ơi, tạm biệt.”
Trương Văn Tú thở dài: “Thằng bé này chỉ biết ăn, học theo Khê Khê bao lâu, mà càng ngày càng ăn khỏe ra.”
Phó Kiến Hoa mắng: “Quý Hành, trở lại, ngồi im chờ ăn cơm!”
Hai đứa trẻ này giờ tình cảm đã ổn định, tự động ở chung phòng, nằm chung giường.
Quý Hành mặt không cảm xúc, biến sự ghen tị, đố kỵ, thành cơn thèm ăn, lại bắt đầu cắn cam.
“Văn Tú, bà chê tôi rồi, bao nhiêu năm bà chán tôi rồi…”
Bốn người ngồi im trên sofa, im lặng một lúc.
Cậu ta nhảy tưng tưng tại chỗ, vui sướng như một đứa trẻ nặng 75 ký.
Đinh linh linh!!
Phó Kinh Nghiêu nhếch môi cười lạnh: “Khê Khê cần gì phải hiểu lòng cậu? Còn nữa, gọi sai rồi đấy, trí nhớ kiểu gì thế…”
“Hi, tiểu sư tổ, có nhớ tôi không?”
Lâm Khê vẫy tay: “Cảm ơn quản gia Lưu, tạm biệt.”
Lẽ ra cậu ta không nên có mặt ở đây, mà nên ở dưới gầm xe gặm cam chua mới phải.
Lâm Khê hờ hững đáp: “Chờ thêm chút đã.”
Bà ăn hết cả bát “cẩu lương” này trước vậy.
Phó Kiến Hoa trợn mắt: “Cháu đang ám chỉ ông đấy à?!”
Một già một trẻ rượt đuổi nhau, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Còn bọn mình già rồi, mặt đầy nếp nhăn, người lại nặng mùi tuổi già, hôn một cái là ác mộng ba ngày, thôi bỏ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không, tuyệt đối không già ạ.” Quý Hành vội phủ nhận: “Ông ngoại vẫn còn phong độ lắm, một đ.ấ.m c.h.ế.t mười đứa như cháu ấy chứ, ha ha.”
“Đi cẩn thận.” Trương Văn Tú lẩm bẩm: “Đứa trẻ này mãi chẳng chịu lớn.”
Hai chiếc vali lớn bên trong chất đầy đủ thứ, đồ ăn, quần áo, đồ chơi… cái gì cũng có.
Ăn, ăn hết cho bằng được.
Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan chặt.
Trương Văn Tú bất lực: “Ông nói gì thế hả ông già? Có Kinh Nghiêu và Khê Khê ở đây, không được làm trò.”
“Woa, wa wa wa wa wa wa wa…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.