Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 269: Chương 269
Tiền Phú Quý suýt nữa đập đầu đến choáng váng, ông ta nhắm mắt lại, cố lấy hơi bình tĩnh.
Bình thường cô ấy có xuề xòa, nhưng khi đụng đến chuyên môn vẫn rất đáng tin.
Đôi mắt Trần Thanh Nghiên hiện lên nét lo lắng: “Cậu đừng cử động nữa, tôi gọi người đến khiêng cậu đi kiểm tra ngay đây.”
Rắc!!
Tiền Phú Quý thở dài sâu sắc.
Tiểu Hành Tử nhân cơ hội chiếm chỗ, đại sư cũng không cần ông ta nữa.
Chị Thanh Nghiên lại không tin tưởng cô ấy?!
“Thôi, để chị tự làm.” Hoa Nguyệt Nguyệt bình tĩnh lại, nhặt cây chổi dưới đất, quét vài cái qua loa.
“Xin lỗi.” Hoa Nguyệt Nguyệt vội vàng đóng cửa lại.
Hoa Nguyệt Nguyệt ôm trán thở dài: “Haiz…”
Nam Nam cười tươi: “Cảm ơn lời khen của chị Nguyệt Nguyệt, em nhất định sẽ ở địa phủ đợi chị, mãi mãi không quên chị.”
Chứng kiến cuộc đời ngắn ngủi của Nam Nam, cô ấy có một cảm ngộ mới về cuộc sống.
Vừa thốt được một từ, Hoa Nguyệt Nguyệt tiện tay đẩy bà ấy ra ngoài: “Y tá trưởng đại nhân, lát nữa gặp.”
Tiền Phú Quý bị gãy xương hai tay, không thể giơ lên, chỉ có thể mỉm cười.
Chiếc xe yêu quý của ông ta có lẽ không giữ nổi rồi, Tiểu Hành Tử, cậu phải cẩn thận đấy.
Lâm Khê đặt xuống mẩu xương gà cuối cùng, rút khăn giấy lau miệng, nhắc nhở một câu: “Thời gian không còn nhiều, cô và Nam Nam có gì muốn nói thì nói đi, một phút nữa tôi sẽ tiễn cậu bé xuống địa phủ.”
Tiền Phú Quý tâm trạng phức tạp: “Đại sư, Tiểu Hành Tử, hai người sao có thể bỏ mặc tôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Nam trôi đến bên cạnh cô ấy, từng chữ từng chữ nói: “Chị Nguyệt Nguyệt đừng buồn, sau này chị cũng sẽ c·h·ế·t, cũng sẽ thành quỷ, em ở địa phủ chờ chị xuống.”
Lâm Khê ngán ngẩm nhìn trời.
Xưa nay chia ly luôn đầy u sầu, buồn lại càng thêm buồn.
Hoa Nguyệt Nguyệt hét lớn: “Nghe! Nhất định nghe!”
Quý Hành tích cực giơ tay: “Em vừa đúng lúc được nghỉ hè, không phải đi học, mỗi ngày sẽ đúng giờ mở cửa Thần Toán Đường, đúng giờ đóng cửa, sắp xếp ổn thỏa khách đến xem bói, đảm bảo không để xảy ra sai sót nào.”
Lâm Khê thu tiền xong, nhắc nhở một câu: “Tối nay đừng bế con của bệnh nhân nào, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng bế!”
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Chị mong ngày gặp lại ở địa phủ.”
Cô ấy nhắm mắt, bấm chuyển khoản, lòng thầm rơi lệ, đau! Đau!!
“Á! Đại sư, đừng đi!!”
Quý Hành nghiêm khắc trách mắng: “Phú Quý, ông không được nói vậy về chị đại, gì mà bỏ mặc, chỉ là tạm thời thôi, ông hiện tại thế này sao quản lý nổi Thần Toán Đường?”
Quý Hành cũng không quay đầu mà đi: “Tạm biệt.”
“Tôi phải làm thuê mấy kiếp nữa đây?!”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, cô ấy vốn định hỏi thêm vài chuyện, như là hôn nhân, sự nghiệp các thứ, ai ngờ mất toi năm nghìn.
Không ai trả lời cậu ta, cánh cửa quỷ biến mất, bóng dáng Nam Nam cũng tan biến theo.
Hoa Nguyệt Nguyệt nấc lên: “Đại sư, tôi không phải vì Nam Nam mà buồn, mà là vì chính mình…”
Tiền Phú Quý: “…”
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫy tay: “Nam Nam, tạm biệt.”
“Được.” Tiền Phú Quý nặn ra một nụ cười rạng rỡ.
Ở đây vẫn còn một người, xin đừng lơ ông ta.
Quý Hành hỏi: “Chị đại, giờ đi luôn không?”
Ai mở cửa cũng không quan trọng, Phú Quý không có thì đã có Tiểu Hành, chẳng sao cả.
Nam Nam giơ tay nhỏ lên: “Chị Nguyệt Nguyệt đừng lo, em giúp chị quét sàn.”
Trái tim như bị đ.â.m một nhát, Hoa Nguyệt Nguyệt có chút tổn thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Hành đột nhiên quay lại, hốt hoảng hét lên: “Phú Quý!!”
Nghĩ đến đây, mắt cô ấy dần dần ướt.
Hoa Nguyệt Nguyệt lau khóe mắt: “Nam Nam, tạm biệt, xuống địa phủ thì chăm chỉ một chút, chú ý hai người mặc áo đen và trắng, tuyệt đối đừng trộm ăn trước mặt họ nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoa Nguyệt Nguyệt than khóc: “Người không làm thuê thì đói, quỷ không làm thuê thì không có hương khói, thảm quá!!”
Hoa Nguyệt Nguyệt nắm chặt cây chổi, lòng dâng lên vị chua chát.
Ngoài cửa, Hoa Nguyệt Nguyệt vừa chạy vừa gọi: “Đại sư!!”
“Oa oa hu hu hu…”
Lâm Khê ngoảnh lại, ánh mắt đầy hàm ý: “Phú Quý, ông cứ yên tâm ở lại bệnh viện dưỡng thương, khoảng thời gian này…”
Thằng bé cố sức vẫy tay: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị xinh đẹp, anh mập, anh ngố, tạm biệt.”
Lâm Khê bước đi: “Quẻ này miễn phí, có ý nhắc nhở thôi, nghe hay không tùy cô.”
Lâm Khê thản nhiên nói: “Người có sinh ly tử biệt, xem nhẹ đi, mau đứng dậy dọn dẹp đi.”
Tiền Phú Quý hừ một tiếng, kiên nhẫn dặn dò: “Cái có dán hình Gấu Số Hai là chìa khóa của Thần Toán Đường, cậu giữ cẩn thận đấy.”
Tiền Phú Quý buồn bã vô cùng, nhìn họ rời đi mà không thể làm gì.
Ông ta đã mất đi hai tình yêu…
Tiền Phú Quý ngoan ngoãn mở mắt, không khí có chút ngượng ngùng.
Hoa Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất khóc òa như thể vừa mất bố ruột. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi không sao.” Trần Thanh Nghiên nhìn Tiền Phú Quý đang nằm dưới đất: “Phú Quý, cậu mở mắt ra đi.”
Cô ấy cười khan hai tiếng: “Em an ủi hay lắm, lần sau khỏi cần an ủi.”
Lúc sống phải làm thuê, lúc c.h.ế.t cũng phải làm thuê.
Cậuta chạy nhanh như gió, thoáng chốc đã mất hút.
Hoa Nguyệt Nguyệt bỏ cây chổi, kéo Trần Thanh Nghiên đứng dậy, nhìn bà ấy từ trên xuống dưới: “Chị Thanh Nghiên, chị không sao chứ?”
Lâm Khê cũng khẽ vẫy tay.
“Không sao, tôi hiểu mà.” Lâm Khê bước ra cửa: “Phú Quý, sau này ông sẽ cảm ơn khoảng thời gian này. Tạm biệt, tháng sau gặp lại.”
“Chuyện này…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Khê nói: “Dưỡng thương là quan trọng nhất.”
Lâm Khê dừng lại, lấy điện thoại ra đưa trước mặt cô ấy: “Suýt nữa quên, còn chưa tính tiền, tổng cộng năm nghìn, cảm ơn nhé.”
Trần Thanh Nghiên buột miệng: “Em không được.”
“Dạ.” Hoa Nguyệt Nguyệt đích thân tiễn bà ấy ra cửa.
Trong phòng một mớ hỗn độn, túi gà rán chất đống trên bàn, ghế bị lật, nước ngọt đổ ra nửa sàn nhà.
Ngày trước cô ấy tự tay rút ống truyền khí của Nam Nam, giờ lại phải đích thân tiễn thằng bé đi, coi như là hai lần chia ly.
Lâm Khê khẽ phất tay, một cánh cửa âm u hiện ra dưới mặt đất, hoa Bỉ Ngạn trên đường Hoàng Tuyền vẫn nở đỏ rực.
Tiền Phú Quý thắc mắc: “Cậu quay lại làm gì?”
Ánh mắt cậu ta cực kỳ chân thành, Lâm Khê gật đầu: “Được, làm như cậu nói đi.”
“Đại sư, bắt đầu đi.”
“Hì hì, yên tâm.” Quý Hành cầm chìa khóa, chạy biến đi: “Cho mượn cả chìa khóa xe luôn nhé, tôi dùng để đưa chị đại về.”
Trần Thanh Nghiên dặn dò: “Nguyệt Nguyệt, em làm sơ cứu trước, chị đi lấy giường đẩy, ông ấy thế này phải chụp CT, kiểm tra toàn diện mới được.”
Quý Hành lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một chùm chìa khóa: “Phú Quý, yên tâm nghỉ ngơi, tôi đợi ông quay lại.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cảm thấy một dự cảm chẳng lành, chị Thanh Nghiên sắp bị đại sư Mập lôi kéo rồi.
Quý Hành đưa tay lên trán ông ta đo thử nhiệt độ: “Không sốt mà, nói gì ngớ ngẩn vậy.”
“Tất nhiên là đi.” Lâm Khê vừa bước một bước, sau lưng vang lên một tiếng hét chói tai.
Chùm chìa khóa kêu leng keng.
Tiền Phú Quý thấy có lý, cúi đầu xin lỗi: “Đại sư, tôi không trách cô đâu.”
Tiền Phú Quý nằm trên sàn, cố gắng đảo mắt.
Lưu Mỹ Linh đứng ở cửa, mặt mày bối rối, mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Nam Nam cảm nhận luồng âm khí dễ chịu, cơ thể bất giác bay vào trong.
Lưu Mỹ Linh bật cười vì giận: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô…”
Hoa Nguyệt Nguyệt dở khóc dở cười: “Được rồi, chị nhớ rồi.”
Chương 269: Chương 269
Quý Hành chỉ vào mình: “Tôi, anh ngố?”
Ông ta nhe tám chiếc răng, cười hề hề nhận xét: “Ha ha, sàn nhà của bệnh viện này tốt thật.”
Đôi mắt Tiền Phú Quý lập tức sáng lên: “Tiểu Hành Tử, cậu lương tâm trỗi dậy, quyết định ở lại chăm sóc tôi?”
Quý Hành thản nhiên đáp: “Lấy chìa khóa, không có chìa thì sao mở cửa được.”
Hoa Nguyệt Nguyệt tròn mắt: “Đại sư, cô nói rõ chút đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt bỗng lên tiếng: “Ý thức tỉnh táo, nói năng lưu loát, lại còn cười tươi rói, chị Thanh Nghiên yên tâm đi, không sao đâu, để em xử lý cho.”
Nam Nam cắn môi: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị nhớ đốt cho em ít tiền vàng và nhang đèn nhé, đại gia quỷ nói không có tiền thì sống ở địa phủ rất khổ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.