Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 242: Chương 242

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242: Chương 242


Tô Tử Khôn vẫn luôn nghĩ mãi không hiểu sai ở đâu, giờ mới vỡ lẽ, "Đại sư Lâm tưởng chúng ta đến để tỏ tình."

Anh ta bỏ lại Giang Tế, chạy về phía Lâm Khê, "Đại sư Lâm, tôi xin nhắc lại lần nữa, chúng tôi hoàn toàn hiểu cô là vầng trăng trên trời..."

Tô Tử Khôn lau khoé mắt, "Đại sư Lâm, xin cô cứu bạn tôi, anh ấy là người tốt, mỗi năm đều quyên góp cho trẻ em vùng núi... Hu hu..."

Lâm Khê giật giật khoé miệng, "Bạn của anh thật nhiều."

Anh ta bỗng nhiên ngừng lại, khiến Giang Tế nín thở ngay lập tức.

Kết quả, toàn là đồ giả!!

Cô nói thẳng: "Những thứ này đều là đồ giả."

"Hả?" Giang Tế ngẩn người một lúc lâu, không hiểu cô có ý gì, "Tôi chỉ muốn gặp cô, không có ý gì khác..."

Chương 242: Chương 242

Trong túi màu vàng chất đầy giấy vàng, chu sa, bút lông, dây đỏ và các thứ linh tinh.

Anh ta giơ chiếc túi trên tay lên, "Đại sư Lâm, tôi muốn nhờ cô giúp trừ ma, đây là chút quà nhỏ mà tôi và Giang Tế chuẩn bị, mong cô đừng chê." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Khê nhìn thấy chiếc túi vàng, lại nhớ đến cái túi màu hồng lần trước, sắc mặt lập tức thay đổi, "Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi đã có chồng rồi, xin đừng có hứng thú với tôi."

Giang Tế lo lắng, căn bản không có người bạn nào bị ma ám, lát nữa phải bịa ra kiểu gì đây?

Giang Tế cúi đầu im lặng, khóe mắt hơi đỏ lên.

Tô Tử Khôn chớp đôi mắt to ngây thơ, khuôn mặt đầy vẻ chân thành, diễn xuất vô cùng thuyết phục.

"Được rồi, được rồi, dừng lại đi." Lâm Khê day trán, "Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"

Sau này sẽ tính sổ với Tô Tử Khôn sau, dạo này anh ta càng ngày càng quá trớn.

Buổi sáng vừa gặp Giang Trì, buổi chiều lại gặp Giang Tế, đúng là duyên phận kỳ lạ.

Tô Tử Khôn thấy không quen, anh ta đảo mắt nhìn quanh, cẩn thận mở miệng, "Đại sư Lâm, chào buổi chiều."

Tô Tử Khôn quyết định tìm đúng sở thích của cô, tặng giấy vàng, chu sa và các thứ linh tinh.

Đại sư Lâm nhìn thấy họ là hoảng hốt, quay đầu chạy mất dạng.

Lâm Khê hỏi: "Các anh đến tìm tôi để giải quyết vấn đề về huyền thuật à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Khê đứng một bên, lặng lẽ nhìn hai người họ đuổi bắt nhau.

Anh ta vỗ đùi cái đét, "Sai rồi, chúng ta làm sai rồi..."

Là bạn thân kiêm quản lý, Tô Tử Khôn không thể để Giang Tế chìm trong u sầu mãi, nên quyết định lập ra kế hoạch lần thứ hai.

Lần trước Giang Tế xách túi màu hồng, vẻ mặt căng thẳng, mãi mới nói được vài câu rồi tặng quà, kết quả bị hiểu lầm thành tình địch, khó trách đại sư Lâm lại quay đầu bỏ chạy.

Tô Tử Khôn giữ chặt cổ tay anh ta, "Để tôi, cậu đứng yên đó."

Kế hoạch thay đổi, bỏ qua bước hai, thực hiện ngay bước ba.

Giang Tế giận dữ hất tay anh ta ra, đứng dậy phủi bụi trên người, nhắm mắt để bình tĩnh lại.

Tô Tử Khôn gật đầu chắc nịch, "Đúng vậy."

"Ôi, người bạn đáng thương của tôi... Giang Tế, đừng có nhéo tôi nữa, tay bầm hết cả rồi!!"

Lâm Khê liếc qua, thần sắc kỳ lạ, "Anh... tiêu hết bao nhiêu tiền cho chỗ này?"

Đại sư Lâm không giống các cô gái bình thường, cô có thể xé nát quỷ anh bằng tay không, nhảy từ tầng năm xuống đất.

Chỉ có Tô Tử Khôn hiểu được nỗi khổ của Giang Tế, anh ta không phải đang diễn, mà là đau buồn thật sự.

Tô Tử Khôn vỗ vai anh ta, "Chuyện quan hệ giữa người với người cứ để tôi lo, tôi chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, tin vào phán đoán của tôi đi."

Anh ta lắp bắp, rồi đẩy người bên cạnh một cái.

Lâm Khê cầm một tờ giấy vàng lên, bóp nhẹ, lập tức vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Tiểu tổ tông, mau nói gì đi chứ, vừa nãy ngã đến ngốc luôn rồi sao?

Em gái ở đây, không được tức giận, không được giận...

"Á! Không phải!" Tô Tử Khôn nhảy dựng lên, chạy qua nhéo anh ta một cái, ra hiệu bằng ánh mắt bảo im miệng.

"Đại sư Lâm, cô xem sẽ thích ngay."

Tô Tử Khôn không đổi sắc mặt chuyển đề tài, "Chuyện là thế này, tôi có một người bạn, là ảnh đế nổi tiếng nhất trong giới giải trí, thần tượng kín tiếng nhất, hơn hai mươi năm qua vẫn duy trì lượng người hâm mộ khổng lồ, gia tài bạc tỷ, chỉ tiếc là..."

"Á, đừng nhéo tôi!"

Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, thì Tô Tử Khôn đã c.h.ế.t đến cả trăm lần.

"Tự tiện đến nhờ cô đã là vô lễ rồi, nếu không tặng quà tôi thấy áy náy." Tô Tử Khôn mở túi ra, vẻ mặt đầy tự tin.

Tô Tử Khôn tức giận, "Dám lừa tôi! Hắn không phải là bạn tôi! Không phải!"

Tô Tử Khôn giật lấy túi màu vàng, làm dấu tay "Ok".

Tô Tử Khôn gượng cười hai tiếng, "Ha ha, là như thế này... Đại sư Lâm, Giang Tế có chuyện muốn nhờ cô."

Giang Tế nhíu mày chặt, "Tô Tử Khôn, anh lại nổi điên gì nữa?!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Tế liền khoá cổ hắn lại, kéo anh ta ra xa.

Giang Tế trợn tròn mắt, "Sao có thể như thế?"

Xung quanh bỗng nhiên im lặng.

Giang Tế sốt ruột, quay người chạy trở lại, "Chuyện này phải giải thích cho rõ ràng."

Kế hoạch lần trước là tặng quà để kéo gần khoảng cách, tạo dựng mối quan hệ bạn bè thân thiết với đại sư Lâm, rồi từ từ phát triển tình cảm.

Giang Tế tức đến phát run, ánh mắt lạnh như băng.

Giang Tế lùi vài bước, tránh xa anh ta ra.

"Không được làm ồn." Lâm Khê nói thản nhiên, "Quà thì không cần đâu, cho tôi xem ảnh của anh ta."

Nếu là anh ta, anh ta cũng chạy, chuyện này không b**n th** sao?

Chậc, đúng là anh ta mắc nợ tên này rồi.

Cô hỏi: "Các anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Á!" Nụ cười trên mặt Tô Tử Khôn biến mất, "Đồ trời đánh! Tên bạn kia lừa tôi!!"

Người hâm mộ cũng hài lòng, kỹ năng diễn cảnh khóc của anh cuối cùng đã cải thiện, còn ai dám chỉ trích nữa?

Tên này nói dối không chuẩn bị trước, không nghĩ ra kịch bản rồi.

Thấy vậy, Tô Tử Khôn cuống lên, "Này, cậu đừng có khóc chứ, tôi chỉ đùa thôi mà, đã nói là sẽ giúp cậu nhận lại người thân thành công rồi, tôi nhất định sẽ cố hết sức."

"Kể từ khi nhìn thấy quỷ anh, tôi ngày đêm trằn trọc, luôn nghi ngờ quanh mình có ma, người bạn đáng thương của tôi gặp phải chuyện tâm linh kỳ bí."

Tô Tử Khôn cười toe toét, "Tiền nong không quan trọng, cô thích là được."

Nói khóc là khóc, thậm chí có thể kiểm soát mắt nào rơi lệ, cũng như tốc độ giọt nước mắt rơi xuống.

Đạo diễn xem xong vui mừng khôn xiết, cảnh này tỷ lệ người xem chắc chắn sẽ tăng vọt.

Anh ta nắm chặt chiếc túi màu vàng trong tay, lắp bắp nói: "Tôi... tôi..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tô Tử Khôn! Im miệng!!"

Cư dân mạng xem xong cũng phấn khích, cảnh khóc xuất sắc tuyệt đẹp.

Tô Tử Khôn lập tức co rúm lại, vội vàng chạy đến kéo người dưới đất dậy, "Xin lỗi, là lỗi của tôi hết, đừng giận nữa mà."

Nhưng Tô Tử Khôn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đổi sang chủ đề khác một cách trôi chảy, "Đại sư Lâm, bạn tôi là diễn viên, anh ấy không muốn nhiều người biết bí mật này, nên mong cô thông cảm, chúng ta chuyển qua chỗ khác nói chuyện được không?"

Tô Tử Khôn cố gắng vùng vẫy, "Đại sư Lâm, chúng tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện, xin cô nhất định phải giúp người bạn đáng thương của tôi."

Giang Tế giữ chặt gáy Tô Tử Khôn, hỏi khẽ: "Anh đang nói lung tung gì đấy? Sao tôi không biết có chuyện gì cần nhờ đến em gái?"

Tô Tử Khôn cười cợt, "Ái chà, gọi là em gái luôn rồi, đại sư Lâm đồng ý cho cậu gọi là em gái chưa? Em gái là để cậu gọi sao?"

"Anh nói lần thứ một trăm rồi đó." Lâm Khê liếc mắt nhìn hai người họ.

Anh ta cất công nhờ bạn trong giới huyền học, mua về những dụng cụ vẽ bùa tốt nhất.

Gần đây, Giang Tế tâm trạng buồn bã, kỹ năng diễn cảnh khóc ngày càng tiến bộ.

Tô Tử Khôn vội vàng giải thích, "Đại sư Lâm, lần trước cô hiểu nhầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý đồ gì không đứng đắn với cô, cô giống như ánh trăng trên trời, cao quý thanh tao, còn chúng tôi như những con châu chấu dưới đất, chỉ biết kêu chiêm chiếp..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242: Chương 242