Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Chương 157
"Không vấn đề."
Lòng Hoàng Văn Xương thoáng yên tâm, anh ta nhìn vợ và con trai nhỏ đang ngủ say bên cạnh, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Đến một giờ sáng, trần nhà vang lên âm thanh như viên bi lăn trên sàn.
Một lát sau, giọng Hoàng Văn Xương vang lên, "Phó tổng, phu nhân, đến rồi."
Hoàng Văn Xương gấp gáp chạy đến Đế Cảnh Viên để tìm người.
Lúc này, cả hai đứa trẻ đều hài lòng.
Vợ anh ta là An Nhã đã chuẩn bị xong bữa tối, cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Hoàng Văn Xương hỏi hai cậu con trai, "Tối nay ngủ với bố nhé?"
Hai chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe của khu chung cư, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu xuống xe, đi cùng Hoàng Văn Xương lên thang máy về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phu nhân, tình hình là như vậy, Diệc Thần và Diệc Hiên bây giờ nằm ở nhà, không đi học được, phiền phu nhân xem giúp hai đứa trẻ."
Hoàng Diệc Thần ngồi ngây ra, mặc cho em đánh.
Hoàng Văn Xương nhẹ nhàng vỗ về lưng con, "Diệc Thần đừng sợ, ba ở đây rồi."
"Nhà tôi có vấn đề, con trai tôi cũng có vấn đề." Anh ta nuốt nước bọt, "Buổi tối luôn có tiếng động lạ, con trai tôi bị sốt, thường nói mê sảng."
Hoàng Diệc Hiên m*t ngón tay, "Anh ơi, anh thật tự cao, chẳng đáng yêu chút nào."
Lâm Khê lập tức quyết định, "Đi thẳng đến nhà anh, trên đường kể rõ tình hình."
Lâm Khê vừa định đi, Phó Kinh Nghiêu giữ lấy cô, "Đi cùng, giải quyết xong rồi chọn quà cho ông nội."
Hoàng Văn Xương càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, "Hỏng rồi!"
Hoàng Diệc Hiên hào hứng giơ tay, "Con muốn."
"Không phải, anh ấy không phải!" Hoàng Diệc Hiên kiên quyết chỉ vào con búp bê màu hồng ở cạnh giường, "Anh trai là Patrick, Patrick mới là anh trai!"
Hoàng Văn Xương cảm thấy chóng mặt, cái gì thế này, sao con búp bê màu hồng có thể là Hoàng Diệc Thần được?
Hoàng Văn Xương nghĩ con trai anh ta đã bị dọa sợ, nên kiên nhẫn an ủi, rồi đêm lại đến.
Hoàng Văn Xương nhìn con trai lớn, "Con thực sự không muốn ngủ cùng ba mẹ sao?"
Hoàng Diệc Thần không ngần ngại từ chối, "Không."
"Diệc Thần?"
"Không sợ!"
Hoàng Văn Xương liên tục gật đầu, "Phu nhân mời cô, xe của tôi ở bên này."
Hoàng Văn Xương vô cùng cảm động, phu nhân quả thật là người tốt.
"Ba ơi, ba ơi..."
Đi được một đoạn, anh ta chợt nhận ra có điều không đúng, anh ta và phu nhân ngồi ở hai xe khác nhau, làm sao để trao đổi? Làm sao kể rõ tình hình hiện tại?
Hoàng Văn Xương giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch, có gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì?
Hoàng Văn Xương lo lắng vô cùng, tình cờ anh ta nhắc chuyện này với Trần Chiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Văn Xương bật cười lớn, "Hoàng Diệc Thần, và cả bé con Hiên Hiên, đi rửa tay ăn cơm nào."
Hoàng Diệc Thần né tránh cái ôm của anh ta, "Ba, đừng gọi con là bé con, con có tên, hãy gọi là Hoàng Diệc Thần."
"Làm ơn gọi tên đầy đủ của con, Hoàng Diệc Thần."
Hôm đó, Hoàng Văn Xương như thường lệ tan làm về nhà, đưa tay ôm lấy hai đứa trẻ, "Các con, có nhớ ba không?"
Hoàng Văn Xương bị đánh thức bởi tiếng ồn, trong đầu thầm nghĩ: Nhà nào có con nít nghịch ngợm, giữa đêm lại thức chơi bi?
Hoàng Diệc Thần giọng non nớt sửa lại, "Hãy gọi tên đầy đủ của con là Hoàng Diệc Thần, đừng gọi là bé con, cũng đừng gọi là Thần Thần."
Hoàng Diệc Thần nghiêm túc trả lời: "Con là một cậu bé lớn rồi, phải tự ngủ một mình."
"Phu nhân, cô cứu con trai tôi với."
Hai đứa con tuy trông giống hệt nhau, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, khí chất cũng khác nhau, rất dễ phân biệt.
"Con không sợ à?"
Gia đình Hoàng Văn Xương hạnh phúc, hôn nhân viên mãn, anh ta và vợ là bạn học, vào ngày cuối kỳ thi, cả hai đã thổ lộ tình cảm.
Ting ting tang! Ta ta ta!
"Được." Lâm Khê lên xe của Phó Kinh Nghiêu, "Luật sư Hoàng, dẫn đường đi."
Hoàng Diệc Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, sau đêm đó, con trai lớn trở nên dính lấy anh ta, đi đâu cũng bám theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Hoàng Diệc Hiên tỉnh dậy, cậu bé đẩy mạnh Hoàng Diệc Thần, vừa khóc vừa đánh, "Anh không phải là anh trai, trả anh trai cho em, trả anh trai cho em..."
"Con muốn!" Thái độ của Hoàng Diệc Thần hoàn toàn thay đổi, cậu bé là người đầu tiên giơ tay, "Con muốn ngủ với ba mẹ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuông reo vài giây thì máy được bắt, giọng của Lâm Khê vang lên, "Luật sư Hoàng, anh nói đi, tôi đang nghe."
Trần Chiêu đề nghị anh ta đi tìm phu nhân, "Chuyện này tôi có kinh nghiệm, tôi đã từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của phu nhân, chắc chắn một trong hai đứa con của anh có vấn đề."
Chương 157: Chương 157
Hoàng Văn Xương nước mắt nước mũi tèm lem, "Phu nhân ơi, tôi ngày nào cũng đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, không la cà, không mua sắm linh tinh, suốt ngày chỉ hai điểm đi về."
Ting ting tang! Tùng tùng tùng tang!
Hoàng Diệc Hiên cứ gào lên: "Patrick mới là anh trai, anh trai là Patrick..."
Hoàng Văn Xương lại ngủ tiếp, mơ màng nghe thấy âm thanh đập vào tai, đến sáng, anh ta phát hiện trên mặt mình có một vết bầm đen giống như dấu tay.
Hoàng Diệc Thần ôm chặt lấy anh ta, nước mắt lã chã tuôn rơi, "Ba, ba, con nhớ ba quá."
Hoàng Diệc Hiên thì hào hứng đáp lại, "Con thích ba gọi là bé con, bé con đương nhiên nhớ ba."
Hoàng Văn Xương vừa xoa trán vừa cười, ôm lấy Hoàng Diệc Hiên, xoa đầu Hoàng Diệc Thần, "Thần Thần, Hiên Hiên, ba biết rồi."
Anh ta sắp xếp lại ngôn từ, "Khoảng ba ngày trước, tôi nằm trên giường ngủ, thường nghe thấy tiếng kẽo kẹt..."
"Ai đã đánh tôi một cái?"
Không đúng, tầng trên đâu có ai ở.
Hoàng Văn Xương vội vàng tách hai đứa con ra, "Diệc Hiên, con ngủ nhầm rồi, đây là anh trai con, Diệc Thần."
Hoàng Văn Xương bối rối vô cùng, đưa hai đứa con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê thuốc hạ sốt nhưng không có tác dụng, ngược lại càng sốt cao hơn.
Hoàng Diệc Thần, Hoàng Diệc Hiên và Patrick... Lâm Khê đại khái hiểu ra chuyện gì.
Sáng hôm sau, Hoàng Văn Xương thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, liên tục ngáp dài, "Mệt quá, em có nghe thấy tiếng gì không?"
Hoàng Văn Xương tỉnh táo ngay lập tức, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Tại sao trần nhà có tiếng bi lăn?"
Hoàng Văn Xương tôn trọng ý muốn của con, bế Diệc Hiên về phòng ngủ.
"Anh trai đã thay đổi, anh ấy trở nên trắng, lạnh, rồi trong suốt..."
Hình như nghe thấy con trai lớn hét lên: "Đồ ba tồi, ba lại không nhận ra con!"
Các câu trả lời trên mạng muôn hình vạn trạng, có người nói là do kết cấu thép bê tông co giãn vì nhiệt, chuyện này rất bình thường.
"Được rồi, được rồi, tối nay hai bảo bối đều ngủ cùng ba mẹ."
Tối đó, giấc ngủ của anh ta cực kỳ không thoải mái, bên tai luôn vang lên những âm thanh hỗn loạn, có tiếng bước chân, tiếng bóng đập vào sàn, tiếng bi vỡ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người kết hôn, cuộc sống rất ngọt ngào.
Hoàng Diệc Thần chống nạnh, "Em thật trẻ con, ai lại năm tuổi rồi mà còn gọi là bé con?"
An Nhã mặt mày hoảng hốt, "Văn Xương, em mơ thấy Diệc Thần, nó nói chúng ta nhận nhầm người, nhưng Diệc Thần đang nằm ngay cạnh, làm sao có thể nhầm được?"
Vợ anh ta sinh cho anh ta hai cậu con trai sinh đôi, đứa lớn tên là Hoàng Diệc Thần, đứa nhỏ là Hoàng Diệc Hiên, giờ đã năm tuổi, đang học mẫu giáo.
Hoàng Diệc Hiên cũng giơ tay nhỏ, "Con cũng muốn."
Hoàng Văn Xương suy nghĩ một lúc, rồi bấm điện thoại của Phó tổng.
An Nhã nhíu mày, "Đêm qua ồn ào quá, Diệc Hiên ngủ thế nào?"
Hoàng Diệc Hiên vỗ tay, "Con ngủ rất ngon, con mơ thấy anh trai đến chơi cùng con." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai muốn ngủ cùng ba nào?"
Anh ta vỗ nhẹ vào mặt mình, "Hai đứa con đang yên ổn nằm bên cạnh, đừng nghĩ lung tung."
Hoàng Văn Xương và An Nhã cùng hai đứa con ngủ. Lúc đang chìm vào giấc ngủ, anh ta lại nghe thấy tiếng ting ting tang tang.
Tối hôm đó, hai đứa con sốt cao, Hoàng Diệc Thần luôn miệng gọi: "Ba ơi, mẹ ơi, đừng đi..."
Anh ta vội vàng lao sang phòng bên cạnh, "Diệc Thần, Diệc Thần..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.